9.
Tôi nằm trên giường, tâm trạng vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.
Thời đại học, Khương Chính Niên có ngoại hình nổi bật, là nhân vật nổi tiếng trong trường. Có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, nhưng chẳng có ai lọt vào mắt anh cả. Tôi là một ngoại lệ, chỉ vì chúng tôi đã là bạn bè thân thiết nhiều năm.
Khương Chính Niên không muốn yêu đương, nhưng tôi thì có. Năm hai, tôi quen một đàn anh khóa trên. Trước sự theo đuổi mãnh liệt của anh ấy, tôi đã đồng ý.
Khương Chính Niên biết chuyện lập tức chạy về nhà mách với mẹ tôi rằng tôi không chịu tập trung vào học hành. May mà mẹ tôi hiểu lý lẽ, bà bảo con cái lớn rồi, chuyện yêu đương của tuổi trẻ cũng bình thường thôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Khương Chính Niên chịu thua. Tôi cười anh ấy, hồi cấp ba anh báo cáo với giáo viên tôi yêu sớm thì còn được, chứ giờ lên đại học rồi thì anh quản lý được tôi chắc?
Từ đó, tôi bỗng cảm thấy ngôi trường đại học rộng lớn lại trở nên rất nhỏ. Nhỏ đến mức khiến đi đến đâu tôi cũng thấy Khương Chính Niên. Tôi học bài với đàn anh, anh ấy ngồi đọc sách sau lưng chúng tôi. Tôi đi ăn với đàn anh, anh ấy cũng ngồi chung bàn. Tôi đi dạo với đàn anh, anh ấy hát hò sau lưng.
Tôi liền nhắn tin trách móc: “Anh cản trở việc người khác hẹn hò mà không cảm thấy lương tâm cắn rứt à?”
Khương Chính Niên đáp: “Chúng ta đã hứa là cùng nhau độc thân mà em lại dám lén lút nắm tay người khác!”
...
“Cút mẹ mấy cái trò không ra gì này đi!”
“Em là sinh viên thì nên tập trung vào việc học hành!” Anh ấy nghiêm túc khuyên tôi. Tôi cảm thấy anh ấy còn quản lý tôi nhiều hơn cả của mẹ tôi nữa!
“Em xin anh mà đại ca! Ngày xưa nếu em có chọc giận gì anh thì giờ cho em xin lỗi nhé!”
Tôi hối hận rồi! Biết thế hồi đó lúc đánh nhau tôi không trêu anh bằng cách tụt quần anh ra nữa!
“Châu Nặc à, bây giờ em mới muốn bỏ qua mọi chuyện thì đã muộn rồi!”
“Cái tên Khương Chính Niên kia, đời này tôi quen biết anh đúng là xui xẻo của tôi!”
“Em quên rằng năm ngoái khi anh thích một cô gái, thì em đã nói gì à?”
Giận mà không dám nói!
Mỗi khi Khương Chính Niên gặp rắc rối với các cô gái, anh ấy đều nhờ tôi giải quyết dùm, đổi lại là anh ấy phải mời tôi đi ăn. Nhưng lần nào anh ấy cũng quỵt, tính ra chắc cũng phải nợ cỡ trăm bữa.
Một lần, tôi bắt gặp anh ấy đang nói chuyện với một cô gái. Anh ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi và tôi như thường lệ mà bước tới giúp anh. Tôi khoác lấy tay anh ấy, nũng nịu nói: “Cục cưng à, lát nữa chúng ta đi đâu?”
Khương Chính Niên lập tức cứng đờ, nhìn tôi như không thể tin nổi. Tôi quay sang hỏi cô gái kia: “Chị ơi, chị đang nói chuyện gì với bạn trai em vậy?”
Cô gái đó tức giận tát anh ấy một cái “bốp” rất dứt khoát!
Cô ta mắng: “Có bạn gái rồi mà còn đi tỏ tình với tôi à? Đồ đểu!” Rồi bỏ đi. Để lại hai chúng tôi đứng đó đầy ngơ ngác. Đù! Tôi hiểu lầm rồi!
Khi nhận ra mọi chuyện, tôi định chuồn đi nhưng Khương Chính Niên đã túm lấy cổ áo tôi, hằn học nói: “Châu! Nặc!”
Tôi quay lại xin lỗi: “Anh ơi, em xin lỗi mà!”
“Anh đã nháy mắt ra hiệu rồi, sao mà em ngu đến nổi không hiểu vậy hả?”
Trời ơi! Nói chuyện đàng hoàng đi chứ, đâu cần công kích người ta như vậy!
“Mắt anh nháy chẳng rõ ràng gì cả!”
Anh ấy nháy mắt với tôi như mọi khi và tôi cứ tưởng anh ấy đang gặp nguy hiểm cần tôi giúp như mọi lần. Tôi đã dũng cảm xông pha ra giải cứu anh, nhưng cuối cùng tôi lại là người phá tan niềm vui của anh.
“Tối nay mình vẫn cùng nhau đi ăn chứ?” Tôi rụt rè hỏi.
Khương Chính Niên tức đến nghiến răng.
“Em phá hỏng tình yêu của anh rồi mà còn muốn đi ăn?”
Tôi muốn bào chữa cho mình! Đó là công sức của tôi mà!
Nhưng cuối cùng anh ấy lại chỉ đáp gọn lỏn: “Em bồi thường tình cảm cho anh.” rồi bỏ đi
Sau đó, không biết tin đồn lan ra từ lúc nào, cả trường đều nói hot boy của A Đại là Khương Chính Niên có mối quan hệ mờ ám với tôi. Điều đó khiến không ai dám lại gần tôi nữa. Mãi mới có một đàn anh thích tôi mà anh ấy lại xen vào và phá hỏng chuyện tình cảm của tôi.
Tôi biết mà! Từ lúc đó anh ấy đã bắt đầu ghi thù và lên kế hoạch trả đũa tôi rồi!
Không lâu sau, tôi và đàn anh chia tay. Tối hôm đó, Khương Chính Niên đã đánh anh ấy một trận. Hai cậu con trai vì tôi mà lao vào đánh nhau, cảnh tượng thật hỗn loạn. Khương Chính Niên đè anh ta xuống đất, tung một cú đấm.
“Cú này là thay em ấy đánh. Em ấy là một cô gái tốt, mày không xứng đáng nhận được tình cảm của em ấy.”
Rồi anh lại tung thêm một cú đấm nữa.
“Cú này là thay tao đánh. Tao mà sớm biết mày như vậy thì tao không nên tin rằng mày có thể mang lại hạnh phúc cho em ấy.”
Lại một cú đấm nữa.
“Cú này là mua hai tặng một, dành cho mày đấy!”
Đàn anh bị đánh không thể phản kháng lại, chỉ có thể phun ra một ngụm máu: “Cũng chỉ tại mày cứ kè kè bên cạnh con nhỏ đó nên tao mới cá cược với đám bạn xem có thể kéo con nhỏ đó ra khỏi tay mày được không. Bản thân không muốn thì cũng đừng ngăn người khác chứ? Làm kẻ thứ ba chắc vui lắm hả?”
Những lời của anh ta khiến Khương Chính Niên sững sờ.
Đàn anh liền nhân cơ hội trả lại một cú đấm.
Tôi hét lên ngăn cản: “Đủ rồi!”
Chuyện này là do tôi mà ra, chỉ có tôi mới giải quyết được.
“Đúng là tôi mù nên mới yêu cậu mà.”
Tôi đỡ Khương Chính Niên dậy, không quên đá thêm một cái vào người đàn anh. Anh ta đau đớn rên lên, vừa tức giận vừa hét lên sau lưng chúng tôi: “Yêu tôi mà cô cũng không toàn tâm toàn ý!”
Tôi không muốn trả lời, chỉ kéo Khương Chính Niên đi ra ngoài.
“Giữa nam và nữ thực sự có thể tồn tại tình bạn trong sáng không? Là ai đang giấu diếm những suy nghĩ dơ bẩn?”
Nghe vậy, Khương Chính Niên dừng bước.
“Là tao thích em ấy, nhưng em ấy không chấp nhận tao nên thành ra mày mới có cơ hội đấy.” Khương Chính Niên cho đến phút này vẫn bảo vệ tôi, không muốn để tôi phải mang tiếng xấu.
Lúc ấy tôi rất bực nên lúc bôi thuốc cho anh khó tránh khỏi việc bôi thuốc hơi mạnh tay.
“Đau quá, em nhẹ tay chút đi.” Khương Chính Niên rít lên.
“Anh biết anh ta lấy em ra cá cược mà sao không nói cho em biết”
“Anh có ám chỉ cho em mà.”
Ám chỉ gì chứ? Ám chỉ bằng cách lần nào anh cũng phá hỏng buổi hẹn hò của tôi sao?
Anh không nỡ làm tôi tổn thương, luôn âm thầm nhắc nhở tôi. Nhưng lần nào tôi cũng nghĩ rằng anh ấy chỉ là đang ghen tị mà thôi.
Tôi bật cười: “Anh chẳng phải bảo em ngốc còn gì?”
Khương Chính Niên nhắm mắt lại, khẽ thở dài: “Anh tưởng cậu ta sẽ đối xử tốt với em.”
Tôi giữ lấy cằm của anh, kéo anh lại gần, gần đến mức hơi thở của chúng tôi quấn lấy nhau. Đôi mắt anh sáng trong như trăng, như chứa đựng cả ngàn vì sao và cả tôi trong đó.
Tôi thì thầm: “Đừng động đậy, em đang thoa thuốc cho anh mà.”
Khuôn mặt anh từ hồng chuyển sang đỏ, nóng bừng như đang phát sốt.
Có lẽ cũng từ lúc đó mà tôi bắt đầu thích Khương Chính Niên. Chàng trai ấy như cơn gió, thổi vào sâu tận trái tim tôi.
10.
Cuối tuần, Khương Chính Niên đến gõ cửa nhà tôi. Tôi đầu tóc bù xù, ra mở cửa cho anh ấy.
“Em sửa soạn một chút đi, rồi chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Khương Chính Niên thật sự đã mời phụ huynh cả hai bên đi ăn cùng nhau.
“Không đi có được hay không?” Tôi muốn khóc quá đi mà.
Anh ấy mỉm cười, đưa tay búng vào trán tôi.
“Em nghĩ sao?”
Đau quá đi, tôi tỉnh táo ngay lập tức.
“Tiểu Khương, mau cắn anh ta!” Tôi xúi con chó của mình.
Chó nhà tôi thật là nhu nhược quá đi mà! Nhưng may mà nó vẫn nhớ bài học lần trước, nó ngồi phía sau tôi, sủa vài tiếng về phía anh ấy.
Khương Chính Niên rút ra một cây xúc xích từ sau lưng. Con chó ngốc thấy vậy thì lập tức chạy lại.
Trời ạ! Anh ấy thu phục con chó còn giỏi hơn cả tôi!
“Khương Chính Niên à, lát nữa nếu mẹ em mà có hỏi gì thì anh phải giúp em đấy.”
Khương Chính Niên đang lái xe, nghe vậy thì nhướn mày.
“Em tin anh à?”
“Nói bậy bạ là em đấm cho hai cái đó.” Tôi giơ nắm đấm ra đe dọa trước mặt anh ấy.
Khi chúng tôi bước vào, hai bên phụ huynh đang trò chuyện rôm rả. Mẹ Khương nhìn thấy tôi thì niềm nở đón tiếp. Còn mẹ tôi khi nhìn thấy Khương Chính Niên thì mắt sáng rực. Thoáng chốc, tôi nghĩ có lẽ chúng tôi bị bế nhầm ở bệnh viện rồi.
Mẹ Khương ngồi ở phía bên phải tôi, Khương Chính Niên thì ngồi bên trái, còn mẹ tôi thì ngồi cạnh anh ấy.
Cũng được, ít ra thì như vậy mẹ tôi sẽ không thể ở phía sau lưng mà nhéo tôi, nhắc nhở tôi phải nói năng cẩn trọng.
“Tiểu Nặc à! Lâu rồi không gặp con, con đúng là càng lớn càng xinh đẹp!”
Mẹ Khương nắm lấy tay tôi, cười vui vẻ. Mẹ tôi cũng không chịu thua, đưa tay vuốt tóc Khương Chính Niên.
“Phải là Chính Niên mới đúng, vừa đẹp trai, vừa phong độ!”
Còn hai đứa chúng tôi thì cười gượng gạo.
Mẹ tôi nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng hỏi câu then chốt.
“Chính Niên à, Nặc Nặc ở công ty làm việc thế nào hả con?”
Khương Chính Niên nhìn mẹ tôi, rồi lại nhìn tôi.
Tôi ra hiệu cho anh ấy, nhắc anh ấy phải nói chuyện cho đàng hoàng!
“Em ấy làm việc rất tỉ mỉ, những việc mà con giao thì em ấy đều làm rất tốt.”
Thật sao? Sao tôi lại không biết vậy nhỉ? Khương Chính Niên đúng là đồ nói dối không chớp mắt mà.
Hôm trước tôi để quên tài liệu ở nhà, anh ấy còn nói tôi lơ đãng cơ mà.
Nhưng ít nhất, nhờ có hai cú đấm của mình mà đã giúp tôi cứu vãn tình hình.
“Nặc Nặc còn phải nhờ con giúp đỡ nhiều.”
“Chính Niên à, chắc có nhiều cô gái thích con lắm nhỉ? Chứ Nặc Nặc nhà cô thì vô tư quá, lại còn không thùy mị nết na, kiểu này chắc khó kiếm bạn trai lắm.” Mẹ tôi nói liên tục không ngừng nghỉ.
Mẹ Khương liền bênh vực tôi: “Cái thằng đó thì có gì tốt đâu chứ, đúng kiểu si tình mù quáng, còn chẳng biết cô gái đó đã lấy chồng hay chưa.”
???
Khương Chính Niên có người mình thích hả?
Tôi ngạc nhiên nhìn bà. Bà lại nói: “Mấy năm trước, khi cô dọn giường cho nó thì cô phát hiện có một bức thư tình giấu ở đầu giường, chắc là của một cô gái viết từ hồi cấp ba.”
Khương Chính Niên ho khan: “Mẹ à! Con đã bảo mẹ đừng có lục đồ của con rồi mà.”
Mẹ tôi xen vào: “Đừng nói vậy! Bọn trẻ bây giờ yêu sớm là chuyện bình thường! Hồi cấp ba Nặc Nặc cũng từng viết thư tình đấy! Tôi còn chẳng nỡ vạch trần nó nữa kìa.”
Tôi bất lực: “Mẹ! Con đã bảo đừng nhắc lại chuyện này nữa mà!”
Thư tình...
Khoan đã!
Có phải là lá thư tôi từng viết không?
Tôi nhìn sang Khương Chính Niên để tìm câu trả lời, nhưng anh ấy chẳng dám nhìn tôi.
Hai bà mẹ trò chuyện vui vẻ, còn chúng tôi thì chỉ biết ngồi im lặng. Tôi ăn bữa cơm mà cảm giác cứ như đang đi trên mây. Năm đó, thầy giáo lục tung cũng không tìm được lá thư, hóa ra là anh ấy đã giấu dưới gối.
Anh ấy đã biết lá thư đó là do tôi viết sao? Không thể nào! Tôi đã viết bằng tay trái, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo mà. Làm sao có thể nhận ra được cơ chứ? Chẳng lẽ mấy năm nay anh ấy không yêu ai là bởi vì bức thư đó sao? Nếu vậy thì chẳng tôi mang tội lớn rồi sao? Tôi đã làm lỡ mất bao năm thanh xuân tươi đẹp của Khương Chính Niên sao?
Không được, chuyện này tôi nhất định phải làm cho rõ!
Tôi gõ cửa phòng anh ấy.
Chưa kịp để anh ấy phản ứng, tôi đã vào ôm con mèo của anh ấy lên vuốt ve.
“Lông mèo sắp bị em vuốt đến trụi rồi kìa,” Khương Chính Niên nhìn mèo đầy xót xa.
“Không đời nào, nó còn đang ngủ kia kìa!” Tôi gãi cằm nó, “Phải không, Tiểu Châu?”
Anh ấy bị tôi chọc đến bật cười.
“Khương Chính Niên.” Tôi gọi anh ấy, nhưng lời muốn nói lại nghẹn lại. Nếu anh ấy tức giận đến mức làm gì tôi thì sao?
Khương Chính Niên cau mày nhìn tôi, như thể tôi lại sắp gây chuyện.
“Em đừng có gọi cả họ và tên của anh như vậy, anh sợ.”
Tôi lắc đầu, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống.
Anh ấy không hề động đậy.
Sau khi tôi cam đoan không làm hại anh ấy thì anh ấy mới tiến lại gần. Mùi sữa tắm thơm phức bao trùm lấy tôi. Tôi hít một hơi thật sâu: “Thơm quá!”
Anh ấy lập tức bật dậy, lùi ra xa mười mét!
Anh ôm lấy vai mình, run rẩy nói: “Ở công ty không làm được gì, nên em tính về nhà rồi ra tay hả?”
Thật lòng mà nói thì tôi thích nhất là nhìn thấy cậu ấy trong bộ dạng này! Không thể kiềm chế mà muốn chọc ghẹo!
Tôi từng bước tiến về phía anh ấy, anh ấy thì từng bước lùi lại. Cho đến khi anh ấy lùi sát vào tường, không còn đường lui. Tôi chống tay lên tường bên vai anh ấy. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
“Khương Chính Niên à, chi bằng anh ở bên em đi?”
Anh ấy nuốt khan.
“Đợi lát nữa anh báo cảnh sát, tố em tội cướp trai nhà lành!”
...
Ồ! Cũng có cá tính đấy!
Tôi đánh nhẹ vào bụng anh ấy, cảm giác khá tốt! Tôi nhón chân, lại gần anh ấy hơn.
“Em thích nhất là những người có cá tính như vậy!”
Khương Chính Niên đỏ bừng như tôm luộc.
Khi tôi định rút lui thì anh ấy bất ngờ vòng tay ôm lấy eo tôi, nhấc một chân tôi lên. Tôi theo đà ôm lấy cổ anh ấy.
Tôi hoảng sợ: “Khương Chính Niên! Thả em xuống.”
Anh ấy đè tôi xuống ghế sofa, hương thơm nhẹ nhàng vây lấy tôi.
“Anh đã nhịn lâu lắm rồi, lần này là em tự mình dâng đến cửa đấy!”
“Em...”
Lời chưa kịp nói ra đã bị nuốt chửng. Hóa ra đôi môi mà tôi thầm ao ước từ lâu lại mềm mại đến vậy. Anh ấy hôn đến khi mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt mơ màng. Nhưng tôi vẫn không quên mục đích chính.
“Bức thư tình đó!”
Anh ấy kề sát mũi tôi rồi cọ nhẹ, hơi thở gấp gáp.
“Anh biết là em viết.”
“Anh biết từ khi nào?”
Tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì anh ấy lại cúi xuống hôn.
“Từ đầu đã biết rồi.”
Giọng anh ấy trầm thấp, đầy mê hoặc, kéo tôi xuống dòng cảm xúc khó cưỡng. Sự yêu thích được ấp ủ bấy lâu, thực sự rất cuốn hút.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.