1.
Ngày nào cũng kêu muốn nghỉ việc, nhưng tháng nào cũng nhận đủ lương! Đúng là đời mà! Nếu không phải vì lương còn chấp nhận được thì bà đây đã bày sạp ra bán hàng lâu rồi! Có trời mới biết tôi đã tăng ca suốt sáu ngày liền rồi!!!
Tôi mở camera ở nhà ra xem chú chó nhỏ của mình để xoa dịu tâm hồn.
Trời má! Con chó ngốc này lại đang cắn dép của tôi!!! Tức chết đi được! Tháng này nó đã phá hỏng đôi dép thứ tám rồi!
WeChat bỗng nhảy ra một tin nhắn.
Khương Chính Niên: [Mang cho anh một ly cà phê vào đây.]
Tôi càng giận hơn! Đó là nỗi oán hận của kẻ làm công ăn lương, cho dù Khương Chính Niên đi ngang qua cũng phải nghe tôi chửi vài câu!
Tôi lập tức lên mạng xả giận.
[Khương Chính Niên đúng là đồ chó!]
Khương Chính Niên: [Chửi người mà không biết chặn lại à?]
Tôi nhiệt tình trả lời: [Tôi cứ tưởng chó không biết đọc chữ cơ chứ.]
Ngay giây sau, điện thoại nội bộ vang lên.
Khương Chính Niên nghiến răng: [Cút! Vào! Đây! Cho! Tôi]
Mọi người trong văn phòng nghe thấy đều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn tôi vừa thương vừa luyến tiếc. Tôi nhìn quanh một lượt, thở dài một hơi. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Quân không muốn thần chết, thần lại tự tìm đường chết! Dưới sự đồng cảm của mọi người, tôi gõ cửa phòng của Khương Chính Niên.
“Lăn vào đây.”
Sếp đúng là vô tình mà.
Vừa bước vào, tôi đã bắt đầu bài ca xin lỗi bằng ba câu quen thuộc.
“Xin lỗi.”
“Em sai rồi.”
“Lần sau sẽ sửa mà.”
Khương Chính Niên nghe đến lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
“Lại đây.” Khương Chính Niên gõ nhẹ lên bàn, trước mặt là một tờ giấy trắng và cây bút.
“Không phải chứ? Lại nữa hả?” Ba cái việc viết kiểm điểm này là việc của con nít tiểu học mà! Hơn nữa tôi đây cũng đã viết mấy lần rồi.
“Vậy cho nhớ lâu chút.”
Khương Chính Niên thật độc ác! Anh rõ ràng biết tôi hễ cầm bút là quên chữ.
“Có thể cho em mượn bản kiểm điểm lần trước để tham khảo không?” Xào qua nấu lại là lại có một tác phẩm mới tinh ngay!
Khương Chính Niên mím môi: “Đốt rồi.”
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nghĩ xem phải mở bài như thế nào. Dù sao thì mấy lần trước tôi viết kiểm điểm, anh chỉ liếc qua rồi thôi, chỉ cần mở bài đủ đặc sắc thì anh sẽ không phát hiện tôi làm qua loa.
Ngón tay dài trắng mịn của Khương Chính Niên lướt nhanh trên bàn phím, thỉnh thoảng anh lại đẩy gọng kính vàng trên mũi. Nếu không phải vì anh có vẻ ngoài đẹp trai thì tôi đây cũng chẳng thèm làm thư ký cho anh.
Một lúc sau, anh lên tiếng: “Trên mặt tôi có chữ à?”
Tôi cười nịnh nọt: “Sếp Khương lớn lên đẹp trai như thế này sao lại không cho người ta nhìn chứ?”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cứ có cảm giác như anh vừa mới cười trộm một chút thì phải.
“Đừng nghĩ nịnh nọt mà anh cho qua chuyện này.”
Đm! Khương Chính Niên tôi hận anh!!!
2.
Nói thẳng ra thì tôi và anh ấy đã quen biết nhau hơn chục năm rồi. Theo như lời người lớn thì chúng tôi chẳng khác gì mặc chung một chiếc quần cùng nhau lớn lên vậy. Hồi học mẫu giáo, vì anh ấy đẹp trai nên luôn bị mấy đứa nhỏ bắt nạt. Lúc ấy tôi còn trẻ trâu, tôi cứ tưởng bảo vệ được anh ấy thì sẽ giữ được hạnh phúc của cả đời mình, ai ngờ đó lại là cơn ác mộng của cả đời tôi.
Có lần, Tiểu Khương Chính Niên, người vốn luôn hiền lành lại đánh nhau với người khác. Tôi nhảy vào tham chiến, hai đứa nhóc đấu với bốn, năm đứa khác. Đánh đến nổi Tiểu Khương Chính Niên khóc lóc chạy về tìm mẹ. Lý do rất đơn giản, bởi vì trong lúc hỗn chiến tôi vô tình kéo tụt quần của anh ấy. Chúng tôi thì thắng rồi, nhưng anh ấy lại bị mất mặt. Thế là ân oán giữa chúng tôi bắt đầu từ đó!
Tết đến, anh ấy dẫn tôi đi bắn pháo hoa. Nói văn vẻ là pháo hoa chứ thật ra là đốt đồ phế thải. Anh ấy dẫn tôi đi nhặt pháo chưa nổ, tháo ra để thu thập thuốc pháo, rồi đổ vào một cái ly. Anh ấy đưa cho tôi một cây nhang đã cháy và bảo tôi châm, sau đó anh ấy lùi lại cách xa tôi năm mét.
Ngay khoảnh khắc đó, “vút” một cái, tia lửa phụt lên, tôi đứng đờ người, phản xạ của lỗ mũi còn nhanh hơn mắt bởi vì tôi đã ngửi thấy mùi khét.
Tóc mái của tôi cháy rụi rồi.
Tôi khóc òa lên, anh ấy kéo tôi vào nhà vệ sinh, dùng kéo cắt đi phần tóc bị cháy của tôi. Trong nhà vệ sinh, anh ấy vừa khóc vừa xin tôi đừng mách với mẹ, còn hứa sẽ dẫn tôi đi bắn pháo hoa thật.
Thế là tôi tin anh ấy. Chỉ có điều, pháo hoa lần này chất lượng không tốt, châm lần đầu không nổ. Tôi nhặt nó về châm lại lần nữa, thì ối dồi ôi! Nó nổ ngay trong tay tôi. Nó nổ đúng ngay bàn tay mà tôi dùng để cầm bút viết, da ngón tay của tôi cứng lại rồi.
Sau đó anh ấy năn nỉ tôi, hứa sẽ giúp tôi làm hết phần bài tập còn lại thì chuyện mới được giải quyết ổn thỏa.
Mùa đông năm đó, tôi biết anh ấy luôn trách tôi chỉ biết chơi mà chẳng chịu làm bài tập bởi vì bài tập của tôi ngay cả một chữ tôi cũng không làm.
Sau đó lên tiểu học, xui xẻo làm sao mà chúng tôi vẫn học cùng một lớp. Tiểu Khương cầm tiền lì xì mời tôi đi ăn vặt sau giờ học. Anh ấy mời tôi ăn ốc xào, tôi đáp lễ bằng một gói đậu nành.
Chúng tôi ăn uống rất vui vẻ và hậu quả cũng đến rất nhanh.
Tối hôm đó, cả hai đứa chúng tôi đều bị tiêu chảy, phải xếp hàng truyền nước trong bệnh viện. Từ đó trở đi, anh ấy đã thề rằng hai món đó vẫn ăn được, chỉ là không thể ăn cùng lúc!
Khi tập đi xe đạp. Tôi ngồi lái ở phía trước, Tiểu Khương thì đẩy từ phía sau, tôi cầu xin anh ấy đừng buông tay nhưng anh ấy không nghe. Khi thấy tôi ngã vào bụi cỏ, anh ôm bụng cười sặc sụa.
Tôi chửi to: “Đồ chó, tôi biết ngay là cậu còn giận chuyện hôm qua tôi giành kem của cậu mà!”
Anh ấy đến đỡ tôi dậy, tôi liền cắn mạnh vào cánh tay của anh ấy. Anh ấy vừa khóc vừa chửi tôi là “chó điên.”
Lên cấp hai, tôi tưởng chúng tôi sẽ trưởng thành hơn.
Có một lần, tôi dẫn anh ấy đi quán net chơi game. Kết quả là anh ấy quay đầu chạy đi báo với phòng giáo vụ rằng tôi trốn học.
Đm! Có lòng tốt mà chẳng được báo đáp!
Lên cấp ba, đến độ tuổi bắt đầu có mối tình đầu. Có người gửi cho tôi một bức thư tình. Lá thư đó tôi chưa kịp nhìn thì đã bị anh cướp mất và đưa cho giáo viên chủ nhiệm. Anh báo cáo với giáo viên rằng có người yêu sớm, khiến họ bị thông báo phê bình trước toàn trường. Sau vụ đó, suốt ba năm cấp ba chẳng có ai dám nhét gì vào ngăn bàn của tôi nữa.
Để trả thù anh ấy, tôi đã tự tay viết một lá thư tỏ tình nhưng không để tên người viết. Thấy tên ngốc đó vui vẻ mấy ngày, tôi liền đi mách với giáo viên chủ nhiệm. Khi giáo viên hỏi thì anh ấy nói không nhận được gì cả!
??? Tìm cũng không tìm thấy lá thư đó ở đâu.
Giáo viên quay sang răn dạy tôi: “Tiểu Châu à, sau này những chuyện chưa được xác minh thì đừng nói lung tung.”
Tức chết đi mà!
Cứ thế mà chúng tôi trải qua hết ba năm cấp ba.
Khương Chính Niên làm cái gì cũng hơn tôi!
Vào đại học, tôi vào hội sinh viên còn anh ấy thì làm chủ tịch hội sinh viên. Tôi vào câu lạc bộ nhiếp ảnh thì anh ấy làm trưởng câu lạc bộ. Tôi nuôi một con chó, anh ấy nuôi một con mèo, mỗi lần nó gặp con chó nhà tôi thì nó lại đánh con chó của tôi kêu “bốp bốp.” Ngay cả bây giờ, khi tôi đã đi làm thì anh ấy vẫn là sếp của tôi! Chúng tôi đúng là oan gia mà!
Anh ấy không thấy những chỗ tốt của tôi, mà tôi cũng chẳng thấy anh ấy tốt!
3.
Sau khi hồi tưởng lại quá khứ xong thì tôi cũng viết xong bản kiểm điểm.
“Sếp Khương ơi, em viết xong rồi.” Tôi cẩn thận đưa bản kiểm điểm cho anh ấy.
Khương Chính Niên tháo kính, xoa xoa trán.
“Viết có bản kiểm điểm mà cũng viết đến giờ tan làm, đây là cách mới để trốn việc à?”
Ôi, chiêu trò nhỏ của mình bị phát hiện rồi!
“Dọn đồ đi, về chung luôn nào.”
Trong lòng tôi mừng rỡ: “Tối nay không tăng ca nữa hả sếp???”
“Có người còn chửi tôi là chó thì tôi còn dám bắt tăng ca nữa chắc?”
Tôi lập tức tán dương: “Sếp tuyệt nhất! Sếp muôn năm!”
Khương Chính Niên cười bất lực, không làm gì được tôi.
Để tránh bị người ta nói ra nói vào, mỗi lần đi xe chung tôi đều làm tài xế cho Khương Chính Niên. Tôi nghi ngờ anh chỉ là đang muốn tiết kiệm tiền thuê tài xế thôi, nhưng tôi không có bằng chứng.
Trên xe, Khương Chính Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Châu Nặc, mẹ anh bảo cuối tuần này mời em đến nhà ăn cơm.”
Tôi cười ngượng nghịu: “Trùng hợp quá vậy! Mẹ em cũng bảo em mời anh cuối tuần đến nhà ăn cơm.”
“Đi bên nào đây?”
“Có thể không đi được không?”
Mỗi lần ăn cơm với người lớn trong nhà, thì toàn bị hỏi mấy câu quen thuộc không thôi.
Bao giờ thì có bạn trai? Khi nào kết hôn? Công việc thế nào rồi?
Thà tôi dành thêm thời gian ở cùng với Tiểu Khương còn hơn. Ồ! Con chó nhà tôi tên là Tiểu Khương nhé!
“Thôi thì đi cả hai bên vậy! Dù sao cũng quen biết hết mà.”
Anh ấy nghĩ chu đáo ghê, tôi khóc mất!
“Sếp Khương à, cuối tuần này em xin được tăng ca có được không?”
“Biến! Anh không muốn làm chó!”
Tôi nhớ đến bài đăng trên vòng bạn bè của mình mà không nhịn được bật cười.
Người tốt giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, tôi đưa anh về an toàn đến trước cửa nhà.
Vừa đến cửa, tôi liền nghe thấy tiếng Tiểu Khương đang r.ê.n r.ỉ trong nhà. Tôi vừa mở cửa thì nó liền lao thẳng vào lòng Khương Chính Niên.
Đáng ghét! Cái đồ có trai quên chủ!
Phải chăng là do nuôi chó cái nên nó suốt ngày bám dính lấy Khương Chính Niên.
“Khương Chính Niên, thả chó ra!”
“...”
“Không! Thả Châu ra!”
Ủa? Sao câu này nghe cứ sai sai vậy nhỉ!
Tất cả đều là tại Khương Chính Niên! Nuôi mèo mà còn đặt theo họ của tôi làm gì không biết!
Tiểu Khương là con Samoyed lông xù, mỗi lần nó cọ vào bộ vest đen của Khương Chính Niên là y rằng bộ quần áo dính đầy lông. Vì chuyện này mà con mèo nhị thể nhà Khương Chính Niên không ít lần xù lông với anh ta.
Đi ăn vụng bên ngoài mà còn dám về nhà!
Có lần con mèo nhị thể này vô tình chạy ra ngoài, đúng lúc tôi dắt chó về. Nó ngửi ngửi con chó nhà tôi, như thể xác định được kẻ tình nghi liền tấn công liên hoàn. Đánh đến nỗi con chó ngơ ngác nhưng nó không đau.
Tôi hỏi anh ấy: “Sao anh lại nuôi mèo nhị thể vậy?”
Anh ấy đáp: “Mèo nhị thể không bình thường.”
Tôi cười nhạo: “Thế mà anh vẫn nuôi.”
Anh ấy thản nhiên nói: “Giống em mà thôi.”
Đáng ghét!
“Tiểu Khương, quay về.”
“Ừ.”
Tôi nhìn Khương Chính Niên và con chó cùng nhau chen vào cửa.
???
“Em gọi nó chứ không gọi anh.” Tôi chỉ vào con chó ngốc của mình.
“Muộn rồi, anh đói rồi. Ủa, dép của anh đâu?” Khương Chính Niên cúi đầu tìm dép.
“Kia kìa!” Tôi chỉ vào đôi dép trong chuồng chó, đôi dép đã bị cắn rách toang.
Con chó phạm tội còn cười ngớ ngẩn bên cạnh chân anh ấy!
Khương Chính Niên ngồi xuống, dạy dỗ con chó của tôi.
“Sao lại cắn dép của chú, lần sau có cắn thì cắn dép của mẹ mày á.”
Ối dồi ôi! Sao anh ta còn xúi giục chó của tôi nữa chứ? À, tôi cũng xúi con mèo của anh ấy đẩy hết đồ đạc trên bàn xuống mà!
Tôi bật TV, nằm dài trên ghế sofa, hét lớn: “Tên Khương Chính Niên kia, mau đi nấu cơm đi!”
Vì sao tôi lại không nấu? Bởi vì tôi nấu không ngon, Khương Chính Niên còn nói ngay cả con chó nhà tôi cũng không thèm ăn đồ tôi nấu. Nhưng anh ấy lại ăn sạch, nên tôi mới nói anh ấy là chó đó!
Anh ấy không nói gì, anh bỏ điện thoại xuống, xắn tay áo rồi đi rửa tay rồi bắt đầu nấu cơm.
“Khương Chính Niên, anh nói xem anh vừa đẹp trai, vừa nấu ăn ngon. Sau này cô nào mà cưới được anh thì đúng là phước ba đời!”
Tôi phải khen anh ấy để anh ấy tự nguyện nấu cơm cho tôi!
Khương Chính Niên nheo mắt, cúi đầu lẩm bẩm: “Cô ấy nói quen biết anh là cô ấy xui xẻo.”
4.
“Khương Chính Niên, anh đừng tưởng anh nói nhỏ mà em không biết anh đang chửi em nhé!”
Trong lúc ăn, tôi tranh thủ lướt điện thoại.
“Anh nói với em biết bao nhiêu lần rồi, đừng xem điện thoại khi ăn, suýt nữa thì chọc đũa vào mũi rồi kìa.”
“Em thấy cuối tuần này khỏi cần đi ăn với mẹ em nữa, ăn với anh cũng đủ rồi.”
Khương Chính Niên nhìn tôi có chút ngơ ngác.
Tôi buột miệng: “Anh giống hệt như mẹ của em, lắm lời ghê.”
Tôi có một ưu điểm. Đó là biết dừng lại đúng lúc. Nhìn thấy anh ấy sắp nổi giận, tôi lập tức chuyển chủ đề.
“Anh nói xem, em gửi Tiểu Khương đi trường huấn luyện thú cưng có được không?”
Anh ấy nhướn mày, sắc mặt càng khó chịu hơn.
Tôi vội vàng giải thích: “Em không phải là đang nói anh, ý em là con chó nhà em.”
“Tại sao?”
“Công việc bận quá, em không có nhiều thời gian để chơi với nó, em cảm thấy nó rất buồn chán.”
Chỉ vì nó chán mà đã gặm hỏng tám đôi dép ở nhà rồi.
Anh ấy suy nghĩ một chút. Cuối cùng kết luận: “Em đang ám chỉ anh bóc lột sức lao động của em à?”
“Sếp Khương à, anh nói oan cho em quá!”
Đúng là cạn lời mà, khổ lắm chẳng biết nói sao cho vừa! Tôi tận tình giải thích một hồi.
Khương Chính Niên đưa ra một đề nghị: “Để con mèo nhà anh chơi cùng với nó nhé?”
Đề nghị hay đấy, lần sau khỏi cần nhắc nữa.
Con chó nhà tôi đã bị con mèo nhị thể của anh ấy làm cho sắp bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương rồi. Con mèo đó đã đánh Tiểu Khương của tôi đến nó mức bị tự kỷ luôn rồi. Giờ mỗi lần nghe thấy từ “mèo” thì chân con chó ngu ngốc đó đã run hết lên rồi. Nó còn đang lặng lẽ tránh xa Khương Chính Niên nữa kìa.
Anh ấy lại hỏi: “Em có hỏi ý kiến của nó chưa?”
Cười chết mất. Chó tôi nuôi mà tôi còn phải hỏi ý kiến của nó sao? Thế thì mất mặt quá rồi!
Tôi quay lại, lừa nó: “Con có muốn đi chơi không?”
Con chó ngốc gâu lên một tiếng, cười toe toét. Nó đứng lên quay vòng vòng, liên tục lấy đầu cọ vào tôi.
Tôi nhìn sang Khương Chính Niên, mặt đầy đắc ý.
“Nó bảo nó đồng ý rồi.”
Khương Chính Niên nhìn chằm chằm vào tôi không nói gì. Rồi quay sang nói với con chó của tôi: “Cần tôi báo cảnh sát giúp không?”
...
Một tuần sau.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Khương Chính Niên không đồng ý để tôi gửi chó đi trường huấn luyện. Con chó ngốc nghếch đó đi học mà nghịch ngợm đủ trò. Ngày đầu tiên, nó giả vờ ngoan ngoãn khiến người ta lơ là. Ngày thứ hai, nó đuổi theo cắn đít mấy con chó khác, khiến tôi phải đền bù một ngàn đồng. Ngày thứ ba, nó lén học kỹ thuật mở khóa, thả hết mấy con chó trong chuồng ra rồi phá tan tành trường học, khiến tôi phải đền thêm năm trăm. Ngày thứ tư, nó xúi giục mấy con chó khác trộm đồ ăn, còn nó thì đi lượm phần thừa, khiến tôi phải đền ba trăm tiền thức ăn. Ngày thứ năm thì nó nhiệt tình quá mức, nó nặng hơn 40kg lại lao vào người giáo viên, báo cáo tai nạn lao động, lại đền một ngàn nữa. Ngày thứ sáu, khi dắt nó ra ngoài hóng gió, nó lao thẳng vào vũng bùn, tiền tắm rửa hết thêm mấy trăm. Ngày thứ bảy, nó rượt gà nhà hàng xóm, làm gà bay chó sủa.
Khi báo cáo tình hình, giáo viên gọi điện khóc lóc: “Chó nhà cô nghịch quá, tôi dạy không nổi, cô mau mang nó về đi!”
Tôi vội vàng xin lỗi, cúi đầu khúm núm như thằng cháu đang nhận lỗi.
“Hay là để nó tập luyện tiết mục cho tiệc cuối năm đi? Mối thù giữa khách hàng và nhà cung cấp?”
Khương Chính Niên ngả người ra ghế, đẩy nhẹ kính, cười cười nhìn tôi. Tôi trừng mắt lườm anh ta.
“Xin nghỉ nửa ngày nha.”
“Lý do?”
“Đi đánh Tiểu Khương.”
...
Anh ấy nhẹ nhàng khuyên bảo: “Ngược đãi chó là phạm pháp đó.”
Ôi đúng rồi! Lỡ tôi đi dạy dỗ mà nó thù dai giận tôi thì sao? Như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi sao?
Tôi nhìn Khương Chính Niên, chợt nảy ra một ý tưởng hay.
“Chó dữ sẽ gặp mèo dữ.”
Một là dạy cho con chó một bài học. Hai là con mèo đó là của Khương Chính Niên, như vậy vừa hay tôi có thể ly gián tình cảm của hai con chó này luôn. Hehe, sau đó tôi lại giả vờ bảo vệ con chó,như vậy thì nó sẽ càng bám dính lấy tôi hơn!
“Cho em mượn mèo của anh một lát!”
Khương Chính Niên lo lắng nhìn tôi, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Tối nay tôi nhất định phải khiến hình tượng của anh ta trong lòng con chó này tụt xuống tận đáy
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.