Chương 2
Avatar Khung avatar
16603 Chữ

<02/04>

Trần Thập Tam nhìn ta, mỉm cười: "Con không giấu giếm, rất tốt. Câu trả lời này cũng rất hay."

"Sau này con cũng không cần phải giấu giếm nữa, vì sẽ không ai biết sự thật. Con chỉ cần làm một Trần nhị tiểu thư ngây thơ, đáng thương là được."

Ta cảm thấy Trần Thập Tam giống như một người xem kịch, y đang tìm kiếm một diễn viên tài năng và ta vừa vặn đáp ứng yêu cầu của y. Y cho ta vai diễn mà ta muốn nhưng ta không biết y định dàn dựng một vở kịch như thế nào.

Trần Thập Tam nhận ra những suy nghĩ trong lòng ta: "Một số việc không cần nói ra, con hiểu ta cũng hiểu."

"Ta cần Trần Tân Vinh sống, dù nó đã chết, ta vẫn cần cái tên Trần Tân Vinh này. Vì vậy, nếu con đã chọn thay thế Trần Tân Vinh, thì con chỉ có thể là Trần Tân Vinh."

"Người cần Trần Tân Vinh làm gì?" Ta cảm thấy khó thở, ta chưa từng trải qua những chuyện như vậy, chỉ vài câu nói đã khiến ta hoảng loạn.

"Sau này con sẽ biết."

Y vỗ nhẹ lên trán ta: "Đừng sợ, con có ích cho ta, ta sẽ bảo vệ con."

Ta bắt đầu cuộc hành trình đến Kinh thành, cảm giác phấn khích ban đầu đã dần biến mất, thay vào đó là sự thận trọng trong từng bước đi.

A Nô và ta nhìn nhau từ trên lưng ngựa, chỉ trong chốc lát, chúng ta đã đi theo những con đường khác nhau nhưng hai con ngựa vẫn đi song song bên nhau.

05

Xe ngựa dừng lại, tiếng trống chiêng rộn rã, xung quanh là những tiếng nói cười rôm rả.

Ta vịn tay cữu cữu, chậm rãi bước vào giữa khung cảnh náo nhiệt này. Cánh cổng đỏ rực của phủ Trần gia mở rộng, bên trong sâu thẳm, không thể nhìn rõ khung cảnh trong phủ. Đi qua những đình viện, lầu gác và hành lang quanh co, tầm nhìn dần trở nên thoáng đãng. Hai bên đường đứng hàng loạt tì nữ cao thấp khác nhau, đều nở nụ cười dịu dàng, đến cả độ cong nơi khóe miệng cũng giống hệt nhau.

"Thập Tam gia đến! Tiểu thư đến!"

Tiếng một tên đầy tớ hô lớn, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta.

Mở cửa bước vào, một làn hương thơm ngát bao trùm căn phòng, sàn nhà trải thảm nhung màu đỏ tươi, căn phòng vô cùng lộng lẫy.

Ở giữa phòng một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi, trên trán đeo một viên ngọc bích to bằng quả trứng gà, đôi mắt dài và hẹp của bà ta nhìn ta với vẻ mong đợi, ánh mắt long lanh.

Hai bên có những vị trưởng bối mặc trang phục lộng lẫy đang ngồi, sau lưng họ là các vãn bối với đủ những biểu cảm khác nhau, tất cả đều đang nhìn ta.

Trước khi ta kịp hành lễ, bà lão đã vội vàng đứng dậy, dang rộng vòng tay.

"Tân Vinh, con bé tội nghiệp, sao lại gầy yếu như vậy, vất vả cho con rồi."

Bà ta ôm chặt lấy ta, tay nhẹ nhàng vuốt ve má ta: "Con thật giống phụ thân con quá, con gái luôn giống cha."

"Tổ mẫu." Ta quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, không nói nhiều, chỉ nhìn thẳng vào bà lão.

Những giọt nước mắt mà bà lão cố kìm nén bỗng tuôn trào: "Đứa con vô dụng của ta đáng chết nhưng sao lại phải chết trong một đám cháy kinh hoàng như vậy, may mà còn lại Tân Vinh, nếu không dòng họ của nó sẽ tuyệt tự."

Nói xong, bà lão nhìn quanh: "Các con phải đối xử tốt với Tân Vinh, đừng khinh thường con bé, con bé là dòng máu duy nhất còn lại của tiểu đệ các con."

"Nếu không phải vì tiểu đệ của các con, thì các con..."

"Mẫu thân, bọn con hiểu rồi, không cần nhắc lại chuyện cũ nữa."

Mây trưởng bối nhìn nhau, trên khuôn mặt họ lộ rõ sự hối hận và do dự: "Từ nay về sau, con cái của các con có gì, Tân Vinh cũng sẽ có."

Ta nghe ra ý nghĩa khác trong những lời nói đó. Họ nợ phụ thân của Trần Tân Vinh một món nợ rất lớn, một món nợ khiến họ phải quan tâm đến Trần Tân Vinh như vậy.

Trần Thập Tam đứng bên cạnh, mỉm cười: "Rất tốt, Trần gia của chúng ta lại có thêm một đích tiểu thư."

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bà lão cũng nhíu mày.

"Như vậy chẳng phải hôn ước với Tam Hoàng tử đã có người để chọn rồi sao?" Một người nào đó trong đám đông lẩm bẩm.

Bà lão tỏ ra tức giận: "Không được, Tân Vinh vừa mới về, sao có thể gả cho một người chồng như vậy."

Tam Hoàng tử từ nhỏ đã luyện võ, tính tình nóng nảy, lại vừa bị ngã ngựa gãy chân, càng thêm hung bạo. Hắn đã cưới ba người vợ nhưng tất cả đều chết hết, từ đó không có gia đình nào dám gả con gái cho hắn.

Mẫu thân của Tam Hoàng tử đã để mắt đến Trần gia, một gia tộc có học vấn uyên thâm nhưng không có thực quyền, vị trí cao quý nhưng dễ kiểm soát. Bà ta muốn kết thông gia với Trần gia nhưng vì các nữ nhi Trần gia đều đã có hôn ước nên mới từ bỏ ý định.

Bây giờ Trần Tân Vinh đã trở về, lại chưa có hôn phu, Tam Hoàng tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Hóa ra đây chính là vai diễn mà Trần Thập Tam muốn ta đảm nhận, y muốn ta gả cho Tam Hoàng tử.

Đột nhiên, một tiếng ồn ào vang lên, một đội quân lính mặc giáp xông vào.

Những người lính tách ra, giữa họ là một nam tử trẻ tuổi ngồi trên xe lăn.

Mặt đen mày rậm, đường nét góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt sáng như hổ.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến là Tam Hoàng tử Lưu Trạch.

"Lão thân bái kiến Tam Hoàng tử." Bà lão cùng với các con cháu quỳ xuống.

"Ừm." Tam Hoàng tử đáp lại một cách qua loa nhưng không bảo mọi người đứng dậy.

Ta cúi đầu, xe lăn của Tam Hoàng tử lăn đến trước mặt ta, một bàn tay thô ráp và mạnh mẽ nâng cằm ta lên.

"Trần tiểu thư đây à? Mới về?" Giọng nói của hắn trầm thấp, mạnh mẽ và đầy áp lực.

"Dạ, thần nữ bái kiến..." Ta vừa nói được nửa câu thì một vật lạnh lẽo được nhét vào tay ta, đó là một cuộn giấy.

Tổ mẫu ta nhìn chằm chằm vào cuộn giấy: "Dám hỏi điện hạ, đây là gì?"

Tam Hoàng tử nhướn mày, cười khẩy, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Lễ ra mắt, sao nào?"

"Lễ ra mắt gì chứ, cháu gái ta sống ở nơi hẻo lánh từ nhỏ, làm sao xứng đáng với lễ vật quý giá như vậy." Tổ mẫu ta cố gắng giữ bình tĩnh.

"Lắm lời."

Tam Hoàng tử ngoáy ngoáy tai: "Là hôn giả."

"Lão thái thái không vui sao? Trước kia ngươi còn nói nữ quyến trong nhà đều đã có hôn ước, nếu có thêm một đích tiểu thư nữa thì nhất định sẽ gả cho ta. Vừa hay, bây giờ lại có thêm một người."

"Nghe nói nàng sống trên núi từ nhỏ, cũng chưa có hôn ước, đây chính là duyên trời định, ta nhất định sẽ trân trọng mối lương duyên này."

Tam Hoàng tử nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của tổ mẫu ta, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ: "Hôn giả là do Hoàng thượng ban, lão thái thái có thể chuẩn bị của hồi môn rồi."

06

Đêm khuya tĩnh lặng, gió thổi rít lên, một bóng đen vụt qua.

"Ngươi đến rồi." Ta dập tắt ngọn nến, hạ thấp giọng nói.

"Ta nghe nói chuyện của ngươi và Tam Hoàng tử rồi. Gần đây ngươi hãy học thêm lễ nghi, khi diện kiến Hoàng thượng không được mắc lỗi. À, mẫu thân của Tam Hoàng tử rất ghét màu sắc rực rỡ." Hắn nhanh chóng dặn dò ta vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

"A Nô, Trần Thập Tam biết thân phận của ta." Ta vội vàng giữ lấy tay áo hắn, một mùi máu tanh nhè nhẹ xộc vào mũi.

"A." Hắn đau nhói: "Ta đã đoán được."

"Ta đoán vụ cháy nhà của Trần công tử có liên quan đến Trần Thập Tam, hôm ta phóng hỏa đã phát hiện ra Trần gia mới thay đổi loại sơn dễ cháy, hơn nữa gỗ dùng để sửa sang đình viện được chất thành đống. Lúc đó ta nghĩ là trời giúp ta, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, nhớ lại lúc đó có một người thường xuyên xuất hiện gần Trần gia giống như ta."

Ta tiến lại gần: "Là ai?"

A Nô gạt tay ta ra: "Là Lý Thiện Sơn, hắn là đồ đệ của đội trưởng hộ vệ của Trần Thập Tam, lẽ ra phải ở lại hộ vệ, việc đến làm ở huyện nha nhỏ này chắc chắn là theo lệnh của Trần Thập Tam."

"Ngươi bị thương à?" Ta lấy thuốc trị thương ra, xắn tay áo của hắn lên, cẩn thận rắc thuốc bột vào vết thương.

A Nô thở dài, để mặc ta xử lý vết thương: "Ta đang làm việc trong đám hộ vệ, bị thương là chuyện thường. Trần Thập Tam đang rèn luyện ta, biến ta thành một lưỡi đao, sau này sẽ giúp ngươi thành công."

Đao dùng để giết người, khi giết người rồi sẽ trở thành hung khí, một khi bại lộ, hung khí sẽ bị vứt bỏ.

Con đường phía trước đầy chông gai, ta chỉ có thể đi từng bước một, trong bóng tối ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn: "Ngươi đồng ý?"

Hắn thu tay lại, nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt chỉ có sự kiên định: "Chúng ta không có gì cả, theo hắn là con đường duy nhất của chúng ta hiện tại."

"Ta không ngại làm lưỡi đao của ngươi, ta cũng chỉ làm lưỡi đao của ngươi thôi, chúng ta là cùng một loại người."

"Sau này nếu một trong hai chúng ta bị bại lộ, ngươi hãy bỏ ta đi, mạng sống của ta so với những gì chúng ta muốn thì không đáng kể."

Ta nắm chặt tay hắn: "Được. Nếu lưỡi đao của ngươi bị gỉ sét, ta sẽ vứt bỏ ngươi. Nếu vở kịch của ta hát sai lời, ngươi cũng phải giết ta."

Hắn mở cửa sổ, nhảy ra ngoài: "Chỉ cần ngươi có thể leo lên cao, ta cam tâm làm bậc thang."

Mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ngọn nến lại bập bùng.

"Các ngươi thật sự rất khác biệt."

Giọng Trần Thập Tam trầm trầm vang lên: "Thật không ngờ lại có thể vì lợi ích chung mà hy sinh lẫn nhau và hy sinh cả bản thân.”

"Trần gia chúng ta không làm được điều đó, họ chỉ biết vì bản thân, tham lam ích kỷ, không quan tâm đến đại cục."

"Phát biểu quan điểm của người về nhân tính là lý do người đến phòng ta lúc nửa đêm à?" Ta nhìn Trần Thập Tam đột ngột xuất hiện, thậm chí còn không thèm xưng hô.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.