Chương 2
Avatar Khung avatar
15935 Chữ

Chương 2

Đất chẳng có lấy một cọng rau.

Trong lúc đầu óc choáng váng, tiểu thư cầm bánh bao xuất hiện trước mắt ta như thiên sứ.

Lo ta bị nghẹn, phu nhân còn đích thân rót một bình sữa đậu nành, dặn dò ta: “Ăn từ từ thôi.”

Năm ấy ta năm tuổi, tiểu thư bốn tuổi.

Nàng chống cằm bằng đôi bàn tay nhỏ, đôi mắt to tròn không chớp nhìn ta:

“Tỷ tỷ, về nhà với muội đi, Chiêu nhi còn thiếu một tỷ tỷ.”

Rồi nàng lấy từ trong túi ra một chiếc lá vàng, đặt vào bàn tay bẩn thỉu của ta:

“Muội tặng tỷ lá vàng chơi nhé.”

Phu nhân âu yếm xoa đầu ta, dù tóc tai ta bù xù, dơ bẩn cũng chẳng chút ghét bỏ:

"Con và Chiêu Nhi có duyên, có muốn theo ta về Lạc phủ không?"

Ta liếc nhìn cái xác bên cạnh - phụ thân đã c.h.ế.t cứng, thậm chí còn bắt đầu bốc mùi.

Siết chặt chiếc lá vàng trong tay, ta gật đầu thật mạnh: "Nguyện ý."

Ta theo họ của tiểu thư, đổi thành Lạc Nguyệt Sơ.

Từ đó, ta có được quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cả hai kiếp sống.

Cũng vì lẽ đó, hôm nay, khi nắm lấy tay phu nhân, ta vẫn đáp lại hai chữ ấy: "Nguyện ý."

Tiểu thư tính tình mềm mỏng, hoàn toàn là một người yếu đuối hay chịu thiệt.

Để nàng một mình vào cung, ta thật sự không yên lòng.

Là một "học giả cấp mười bộ phim Hậu cung Chân Hoàn truyện" ở kiếp trước, ta nhất định phải hộ giá bảo vệ tiểu thư.

Sau khi lên kinh chưa lâu, gia đình nhận được thánh chỉ triệu tiểu thư vào cung.

Quả nhiên trên đời này không có gì không thể giải quyết bằng tiền.

Nếu giải quyết không được, thì chỉ là chưa đưa đủ tiền mà thôi.

Theo ta điều tra, hoàng thượng hiện nay là Tề Duẫn.

Hắn có một "ánh trăng sáng" trong lòng, nên nhất quyết không chịu tổ chức tuyển tú.

Hiện tại, số phi tần trong cung không nhiều.

Trừ ra Y Chiêu Nghi là phi tử hòa thân, còn lại đều do Thái hậu tự mình lựa chọn.

Tiểu thư được nhập cung hoàn toàn nhờ vào hộ bộ thượng thư than nghèo trước mặt hoàng đế, cộng thêm sự ủng hộ hết mình của Thái hậu.

Hộ bộ thượng thư: "Không phải thần tham lam, mà thật sự là Lạc phủ cho quá nhiều rồi!"

Thái hậu: "Hậu cung của ngươi nhiều cung điện trống như thế, thêm một người chẳng lẽ ngươi c.h.ế.t sao?"

Hoàng đế đành lạnh mặt chấp nhận.

Ngày vào cung.

Lão gia và phu nhân mắt đỏ hoe đứng ở cửa cung.

Tiểu thư hai mắt ngấn nước: "Phụ mẫu, người phải..."

Phu nhân cướp lời: "Chú ý sức khỏe!"

Tiểu thư tiếp tục: "Ở nhà nhất định..."

Lão gia cướp lời: "Bảo trọng thật tốt!"

Tiểu thư quay sang nhìn Lạc Kỳ Thận: "Ca ca, huynh..."

Người sau lập tức đáp: "Ta sẽ chăm sóc phụ mẫu!"

Nàng còn muốn nói gì thêm, ta đã kéo nàng đi.

"Thôi nào, đừng đứng đây chúc phúc nữa."

Người mang xui rủi đi rồi, bọn họ chỉ có thể xuôi chèo mát mái, phất lên như diều gặp gió thôi.

Đêm đầu tiên tiểu thư vào Thu Vu Điện, tên hoàng đế khốn nạn đó đã lật bài tử của nàng.

Ta lo đến nỗi đứng tại chỗ làm một bộ thể dục phát thanh.

Kéo tay tiểu thư hỏi: "Chiêu Chiêu, hắn có ánh trăng sáng, lại không chỉ một thê tử, muội thật lòng muốn thị tẩm sao?"

Đi c.h.ế.t đi cái "học giả cấp mười Hậu cung Chân Hoàn truyện".

Chỉ nghĩ đến việc bảo bối của ta phải chia sẻ một quả dưa vàng hỏng với bao nhiêu nữ nhân khác là ta không chịu nổi!

Tiểu thư nghiêng đầu, gương mặt ngơ ngác: "ánh trăng sáng là gì?"

Ta đáp: "Là người mà hắn luôn nhớ nhung nhưng không thể có được."

Tiểu thư hiểu ra, đôi mắt sáng lấp lánh:

"Thế thì quá bình thường mà, ai mà chẳng có ánh trăng sáng trong lòng. Hắn có, muội cũng có. Với lại hắn là hoàng đế, hậu cung ba nghìn giai lệ cũng chẳng sai. Huống hồ..."

Nói đến đây, nàng mỉm cười nhìn ta: "Muội vào cung là để giải xui mà, nếu không thị tẩm, chẳng phải tỷ tỷ sẽ mãi xui xẻo sao?"

Lòng ta ấm áp, xoa đầu nàng:

"Thôi được rồi, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ ở bên muội."

Nàng ôm chầm lấy ta, như một chú mèo nhỏ cọ vào người: "Tỷ tỷ thật tốt."

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng the thé của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm!"

Tiểu thư vội kéo ta quỳ xuống: "Tham kiến bệ hạ."

Người nam nhân ấy đi thẳng qua hai chúng ta, ngồi xuống trước chiếc bàn con, không để bất kỳ ai khác đi theo.

"Đứng lên đi." Giọng nói trầm trầm của hắn vang lên.

Ta ngẩng đầu lên, liếc mắt quan sát một chút.

Ngoại hình cũng tạm, miễn cưỡng xứng với bảo bối của nhà ta.

Khi ta quay đầu muốn xem phản ứng của bảo bối, lại phát hiện nàng đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Tề Duẫn.

Ngay cả khi Tề Duẫn lên tiếng hỏi chuyện, nàng cũng chẳng hề nhận ra.

Ta lập tức cảnh giác, khẽ kéo vạt áo nàng một cái.

Nàng hoàn hồn lại, vội vàng cúi người: "Xin lỗi, xin lỗi... Là ta... À không, là thần thiếp thất lễ rồi."

Tề Duẫn nhíu mày: "Ma ma không dạy ngươi quy củ sao?"

Nói xong, hắn cầm chén trà đưa lên miệng uống.

Vừa nuốt được một ngụm trà, mắt hắn đột nhiên trợn to, như thể nhìn thấy thứ không nên nhìn trong chén trà, rồi giận dữ quát lớn: "Người trong cung các ngươi làm việc kiểu gì thế này! Trong trà có sâu!"

Sau đó, hắn giận dữ ném chén trà xuống đất.

"Choang" một tiếng.

Chén trà rơi trúng chân hắn.

Còn chưa kịp phản ứng, lại một tràng âm thanh "lộp bộp" vang lên.

Vì tay áo hắn vung qua mặt bàn, lỡ hất luôn ấm trà xuống.

Không chỉ đập trúng ngón chân cái, mà còn làm nước trà bắn lên ướt cả ống quần.

Ấm trà trong cung được làm bằng đất tử sa rất nặng, mà quan trọng hơn, đó là nước trà nóng hổi!

Thế là trong phòng vang lên tiếng hét thảm thiết đến xé lòng của Tề Duẫn:

"A! Trẫm bị viêm móng chân!"

"Á! Á! Nóng! Nóng c.h.ế.t mất!"

"Mau! Mau! Mang nước tới đây!"

Không biết chuyện, chắc người ngoài còn tưởng hắn đang sinh con trong này.

Bảo bối của ta hốt hoảng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi!" rồi vụng về cởi giày tất giúp hắn.

Ta nghĩ bụng lần này tiêu thật rồi.

Thế là vội vã chạy ra sau bình phong, bê một chậu nước lạnh định giúp Tề Duẫn hạ nhiệt.

Còn chưa kịp đến trước mặt hắn, lại dẫm phải tà váy của bảo bối, cả người lẫn chậu đều đổ sập xuống đất.

Nước trong chậu hắt thẳng từ đầu đến chân Tề Duẫn, khiến hắn mát mẻ cả người.

Khổ thân bảo bối, bị ta đụng một cú, ngã thẳng vào lòng Tề Duẫn.

Chỉ nghe thấy một tiếng "cộp" nặng nề.

Mỹ nhân bất ngờ ngã vào lòng, khiến Tề Duẫn ngửa người ra sau.

Phần sau đầu hắn đập thẳng vào khung cửa sổ.

Nghe kĩ còn biết đó là một cú đập rất đau.

Bảo bối của ta nhanh chóng xin lỗi, tốc độ siêu phàm: "Xin lỗi, xin lỗi!"

Tề Duẫn giận tím mặt: "Lạc Kỳ Chiêu!"

Bảo bối, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đứng dậy khỏi lòng hắn, lí nhí đáp: "Thần thiếp đây ạ."

"Thật xin lỗi, đã làm phiền ngài."

"Ngươi!"

Nhìn dáng vẻ nhút nhát đến không thể nhút nhát hơn của nàng, Tề Duẫn tức giận đến mức quất mạnh tay áo, chẳng buồn ở lại thêm giây nào.

Cứ thế, hắn rời đi trong tình trạng áo quần xộc xệch: "Hồi Dưỡng Tâm Điện!"

Thái giám Tiểu Bồi Tử đứng ngoài cửa thấy chủ tử nhà mình chật vật như vậy, lại liếc nhìn tiểu thư mặt đỏ bừng nhưng không chút thương tổn.

Trong lòng lập tức dâng lên sự kính phục đối với tiểu thư.

Đây là lần đầu tiên bệ hạ ra khỏi cung của phi tần mà ăn mặc thiếu vải và độc đáo đến thế!

Còn phải chịu cảnh "mỹ nhân ướt át cám dỗ" thế này.

Quả nhiên, Lạc mỹ nhân không phải nhân vật đơn giản!

Còn Tề Duẫn, chưa kịp ra khỏi sân thì bị phân chim bắn trúng chuẩn xác.

Hắn giống như đang chạy thoát thân, vội vã rời khỏi cung của tiểu thư.

Còn tiểu thư, ngồi bệt xuống đất vì quá hoảng sợ, ngước đôi mắt đáng thương hỏi ta:

" Sơ Nhi tỷ tỷ, ta có phải tiêu rồi không?"

Ta điềm nhiên bò dậy, thành thục như không có chuyện gì xảy ra.

"Yên tâm đi, chẳng phải chuyện to tát gì đâu."

Ta chưa kịp đếm xem tối nay đã nói với Tề Duẫn bao nhiêu lần "xin lỗi".

Người xui xẻo, chắc là vị hoàng đế kia mới đúng.

"Nhưng sao ngươi lại nhìn ngơ ngẩn như vậy? Ngươi quen hắn à?"

Tiểu thư nhíu mày, lúng túng đáp: "Chỉ cảm thấy hắn có chút quen thuộc."

Ta đập mạnh vào đùi, hai mắt sáng rực:

"Đừng nói ánh trăng sáng của tên cẩu hoàng đế này chính là ngươi nhé! Trong tiểu thuyết thường viết như thế mà!"

Nàng ngượng ngùng: "Ây da, không phải đâu."

Linh hồn mê tám chuyện của ta lập tức bùng cháy: "Ngươi mau kể ta nghe, còn chuyện gì ta chưa biết không?"

Nàng khẽ nói: "Chỉ là..."

Tối nay định sẵn là một đêm không ngủ.

Thu Vu Điện bận rộn thu dọn bãi chiến trường.

Ta với tiểu thư thì hào hứng tán gẫu tám chuyện.

Trong đó có một cung nữ gãi đầu thắc mắc: "Nước rửa chân của chủ tử đâu rồi? Nô tì còn chưa kịp đổ mà." 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.