Chương 1
Nhà họ Lạc vốn là gia đình giàu nhất vùng Giang Đông, giàu đến mức có thể sánh với cả một quốc gia.
Thế nhưng, khi tiểu thư dần lớn lên, bầu trời nhà họ Lạc cũng bắt đầu đổi màu.
Cái "đặc tính xui xẻo" của tiểu thư, theo thời gian, càng ngày càng mạnh mẽ.
Nàng khen lão gia có tầm nhìn xuất chúng.
Lão gia liền đầu tư thất bại, mất trắng hơn mười cửa hiệu.
Nàng khen phu nhân biết nhìn người và giao phó đúng chỗ.
Phu nhân vừa mới tuyển một tiên sinh quản sổ sách, hắn đã ôm mấy ngàn lượng ngân phiếu bỏ trốn.
Nàng khen thiếu gia võ nghệ phi phàm, khỏe mạnh như hổ.
Thiếu gia đang luyện võ thì vô ý rơi từ mái nhà xuống đất, thương gân động cốt, phải điều dưỡng suốt trăm ngày.
Là nha hoàn thân cận nhất của tiểu thư kiêm cái đuôi trung thành nhất, ta đương nhiên cũng không thoát khỏi vận xui.
Những chuyện xui gần đây của ta bao gồm:
Ngã do vấp chân không rõ lý do.
Trượt chân rồi ngã.
Chân trái vướng chân phải mà ngã.
Tự nhiên mềm nhũn chân rồi ngã.
Ngã vì bước hụt bậc thềm.
Và bị người khác va phải rồi ngã.
Tất cả những điều này mới chỉ gói gọn trong phạm trù ngã.
Chưa kể đến những chuyện như: uống nước lạnh bị sặc, ra ngoài quên mang ô thì chắc chắn trời mưa, đập trứng luôn có vỏ rơi vào bát, vừa nhét đầy cơm vào miệng thì muốn hắt xì, hoặc không gội đầu thì kiểu gì cũng gặp được soái ca, v.v…
Trước tình cảnh này, tiểu thư khóc lóc xin lỗi:
"Thật xin lỗi Sơ Nhi tỷ tỷ, ta sẽ không nói nữa..."
Ta vội bịt miệng nàng lại:
"Tiểu tổ tông, xin đừng nói lời xin lỗi!"
Một câu "xin lỗi" của tiểu thư chẳng khác nào lời nguyền.
Hễ nàng xin lỗi ai, người đó chắc chắn xui xẻo.
Đáng sợ hơn, câu "xin lỗi" lại là câu cửa miệng của tiểu thư.
Nàng gần như suốt ngày treo hai chữ "xin lỗi" trên môi.
Không ngoài dự đoán.
Vừa bò dậy khỏi đất, ta lại giẫm phải vạt váy của chính mình mà ngã sõng soài lần nữa.
Tiểu thư với vẻ mặt đầy áy náy chạy tới đỡ ta:
"Hức hức, xin..."
Ta gấp gáp ngắt lời nàng:
"Nói thêm câu nào nữa là thất lễ đấy!!!"
Lão gia và phu nhân cảm thấy sự việc này không ổn.
Vì vậy, họ bỏ ra một khoản tiền lớn mời thầy bói đến, định nhờ ông ta đoán một quẻ cho tiểu thư.
"Theo ngài, con gái ta rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Lão gia vừa rót trà vừa hỏi.
Thầy bói vuốt chòm râu, gương mặt đầy vẻ thâm sâu:
"Quẻ của Lạc tiểu thư có phần đặc biệt…
Nói rằng nàng xui xẻo, nhưng nàng chưa từng gặp xui xẻo, hơn nữa còn mang tướng đại phú đại quý.
Nói rằng nàng không xui xẻo, nhưng người bên cạnh nàng đều chịu khổ vì nàng."
Nghe vậy, lão gia, phu nhân, thiếu gia và ta đều gật đầu đồng tình.
Phu nhân sốt ruột hỏi: "Có cách nào hóa giải không? Không lẽ cứ để con bé gây họa mãi như thế này sao?"
Tiểu thư hai má phồng lên, đỏ ửng cả mặt:
"Xin l... "
Ba ánh mắt sắc lẹm đồng loạt lia về phía nàng.
Nàng giật mình, vội bịt miệng lại.
Từ sau lòng bàn tay, giọng nàng vang lên lí nhí:
"Xin lỗi... Ta sẽ không nói xin lỗi nữa..."
Mọi người: "... "
Thầy bói tiếp tục:
"Theo lão phu, chỉ có người mang vận khí mạnh nhất thiên hạ mới có thể áp chế được vận xui của Lạc tiểu thư, bằng không, hậu họa vô cùng."
Lão gia vò đầu bứt tai:
"Ta phải đi đâu mà tìm một người như thế?"
Phu nhân than ngắn thở dài:
"Nhà họ Lạc sắp tận rồi."
Thiếu gia lẩm bẩm:
"Nếu ta làm tướng quân, đi đánh trận còn có cửa thắng không đây?"
Ta u sầu than thở: “Kiếp này coi như chịu khổ đến già rồi.”
Thế nhưng những lời tiếp theo của thầy bói lại thắp lên hy vọng cho mọi người.
Chỉ thấy ông ấy chắp tay, chỉ về hướng Bắc:
“Thực ra có một người thích hợp ngay trước mắt.
“Đương kim Thánh Thượng hiện tại đang ở độ tuổi đôi mươi, hơn nữa trên người mang long khí.
“Trong thiên hạ này, không ai phù hợp hơn ngài ấy để áp chế vận xui của tiểu thư nhà họ Lạc.”
Phu nhân có chút do dự: “Người ta nói một bước vào cửa cung là sâu như biển, không biết Kỳ Chiêu liệu có gặp nguy hiểm không?”
Thầy bói lắc đầu nguầy nguậy: “Nói vậy là sai rồi.”
Rồi ông chỉ vào tiểu thư, nghiêm nghị nói: “Nàng, mới là nguy hiểm lớn nhất.”
Tiểu thư ngẩn người: “Hả? Là ta sao?”
Lão gia vung tay lớn tiếng: “Vào cung! Dù phụ thân có phá sản cũng phải dốc tiền đưa con vào cung!”
Dù sao thì tiền mất đi còn có thể kiếm lại.
Nhưng nếu chuyện của tiểu thư không giải quyết, nhà họ Lạc thực sự sẽ diệt vong.
Cả nhà cảm tạ thầy bói rồi tiễn ông ra khỏi cửa, sau đó đồng loạt vấp ngưỡng cửa mà ngã lăn ra.
Rồi như đã quen, cả bốn cái mông lớn chổng lên trời, nhìn theo thầy bói rời đi.
Cảnh tượng này làm thầy bói giật mình, nhắm chặt mắt niệm chú không ngừng, sợ rằng vận xui bám vào người mình.
Tiểu thư đứng bên cạnh rụt rè nói: “Tiên sinh đi đường cẩn thận.”
Xong, thế là không cẩn thận nổi nữa rồi.
Ta và thiếu gia nằm úp trên đất, đồng loạt nhìn nhau, trong ánh mắt là sự cầu nguyện sâu sắc dành cho thầy bói.
Lão gia và phu nhân quyết định ngay trong đêm sẽ dọn nhà lên kinh thành.
Vì chuyện này, thiếu gia không ít lần ấm ức ghen tuông.
“Ồ, Kỳ Chiêu chuẩn bị vào cung thì cả nhà liền chuyển đi. Còn khi ta muốn lên kinh dự thi võ cử, chân các người như bị cắm rễ ở đất Giang Đông, không nhấc nổi vậy.”
Phu nhân cốc nhẹ lên đầu thiếu gia: “Lạc Kỳ Thận, đừng ép mẫu thân tét mông con! Mau đi thu dọn đồ đạc.”
Lão gia cũng lườm cậu: “Nói thêm câu nữa, phụ thân để Chiêu nhi chúc phúc cho con luôn giờ.”
Ta che miệng cười trộm.
Tiểu thư và thiếu gia là song sinh, thiếu gia chỉ sinh trước nàng chưa đầy nửa khắc.
Nhưng so với cô con gái ngoan ngoãn mềm mỏng, cậu con trai nghịch ngợm từ bé đương nhiên không được lão gia và phu nhân cưng chiều bằng.
Tuy nhiên, may là tiểu thư quá ngoan, nên từ nhỏ thiếu gia đã là một ca ca cuồng muội muội.
Cảnh huynh muội đấu đá gì đó, căn bản không tồn tại.
Đêm hôm ấy, phu nhân đến phòng ta hỏi: “Sơ nhi, con có muốn theo Kỳ Chiêu vào cung không?”
Ta còn chưa kịp trả lời, bà đã nắm lấy tay ta, tự mình nói tiếp:
“Không muốn cũng không sao, năm qua con chịu đủ xui xẻo rồi.
“Con vào Lạc phủ hơn mười năm, ta từ lâu đã xem con như con gái ruột. Đợi đến kinh thành, ta và lão gia sẽ chính thức nhận con làm nghĩa nữ, rồi lo liệu cho con một mối hôn sự thật tốt, được không?”
Nhìn vẻ dịu dàng ôn hòa của phu nhân, ta bất giác nhớ lại năm đầu tiên ta xuyên đến đây.
So với những người xuyên không khác, ta thực sự là khởi đầu thảm họa.
Người ta xuyên không: Tiểu thư nhà quyền quý, rực rỡ chói lòa.
Ta xuyên không: Áo quần rách rưới, bán thân chôn phụ thân.
Không cam tâm, ngày nào ta cũng đứng trước thi thể không quen thuộc kia gọi: “Hệ thống! Hệ thống!”
Đáng tiếc gọi đến khản cổ cũng chẳng ai đáp lời.
Người ta tưởng ta nhỏ tuổi mà đã phát điên, đều tránh xa không dám đến gần.
Ta đói suốt ba ngày liền.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.