Chương 2
Avatar Khung avatar
34475 Chữ

<02/02>

Những thông tin về thân thế này đều do Tiêu Sách sắp xếp từ trước, vì vậy chỉ cần ta nói theo kịch bản, cho dù Thụy Vương có nghi ngờ thì cũng không tìm ra được bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng ta không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp Thụy Vương.

Hắn thả tay đang kẹp chặt cằm ta, ngón tay từ dưới lên trên, chậm rãi vuốt ve môi ta, dừng lại ở khóe mắt.

"Có thể tìm được một cô nương xinh đẹp như này trong thời gian ngắn như vậy, thật là khó cho Tiêu Tổng quản rồi."

Lông mày ta nhíu lại, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Trong nửa tháng trước khi đến Đông cung, ta thực sự ở tại chùa Khánh An.

Và Tiêu Sách vẫn hy vọng ta sẽ trở thành nội gián của hắn ở Đông cung, lúc này hắn không có lý do để làm hại ta.

Ta không hiểu sai sót ở đâu nhưng ta cũng phải theo lời của Thụy Vương mà tiếp tục kể.

"Trước đây, Tổng quản từng có một lần gặp gỡ với sinh mẫu của thần nữ, nhờ có Tổng quản mà thần nữ mới được ghi tên dưới danh nghĩa của chủ mẫu."

"Thật sao?" Thụy Vương gia nheo mắt lại, đột nhiên cười.

"Nhưng bản vương đã từng chứng kiến quá nhiều cặp phu thê chung giường khác mộng, nên không dám tin Giang nhị tiểu thư."

12

Nói rằng ta không sợ chút nào thì là nói dối.

Dù sao ta cũng bị Thụy Vương giam lỏng gần như hoàn toàn trong Đông cung.

Nhưng có vẻ như hắn cũng không định làm gì ta, vẫn sai người chăm sóc ta ba bữa một ngày.

Hệ thống đã đi để hỗ trợ những người chơi khác.

"Ngươi đã công lược thất bại rồi, ký chủ, nhưng ta không thể cùng ngươi công lược thất bại mãi được."

Giọng điệu của nó rất dịu dàng nhưng thái độ thì kiên quyết hơn bao giờ hết.

Không hiểu sao, ta chợt nhớ đến Tiêu Sách.

Tiêu Sách thì thầm bên tai ta như một con thú nhỏ.

Tiêu Sách đã ép ta vào cuộc chơi giữa sự sống và cái chết.

Tiêu Sách mặc áo trắng đứng dưới gốc lê và gọi tên ta bằng giọng nói trầm ấm.

Vậy còn hắn thì sao...

Liệu hắn cũng sẽ vô tình từ bỏ ta vì ta không còn giá trị với hắn nữa không?

Ta chạm vào chiếc trâm cài tóc ngọc trai có tua rua trên đầu.

Đó là món quà mà Tiêu Sách tặng ta trước khi ta đến chùa Khánh An.

Ngày hôm đó đang nắng đẹp nhưng đột nhiên trời trở nên âm u và mưa rất to.

Hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen thêu hoa, gọi chiếc xe ngựa đang chuẩn bị rời đi lại.

"Chiếc trâm này tặng cho ngươi."

Dưới chiếc ô giấy màu đen, một bàn tay trắng nhợt xuất hiện, nổi lên những đường gân xanh.

Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt hắn bình tĩnh, dường như không biết tặng trâm cho một nữ tử là có ý nghĩa gì.

Có lẽ thấy ta do dự không nhận, hắn nhíu mày.

"Con gái của Thị lang, không nên nghèo như ngươi."

Mũi ta cay cay, ta nhận lấy chiếc trâm từ tay hắn.

"Cảm ơn Tổng quản."

Mưa rơi trong rừng, âm vang dần xa.

Hóa ra là ta đã tự mình đa tình, hiểu lầm ý của hắn.

13

Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, đêm đó ta ngủ rất muộn.

Ánh nến lung lay bên ngoài rèm, ánh sáng màu cam ấm áp chiếu qua lớp vải mỏng lên tấm chăn của ta.

Ta dường như đã có một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, ta sống trong một cung điện có một cây lê. Trên bàn trang điểm đầy những chiếc trâm cài bằng ngọc.

Nha hoàn giúp ta chải tóc gọi ta là "công chúa", phi tần bước đến chậm rãi chỉnh lại trâm ngọc trên đầu ta.

"Nhiễu Nhiễu của bổn cung là nữ tử tốt nhất Đại Chiêu, đáng lẽ phải được gả cho người đàn ông tốt nhất thế gian này."

Bà ấy mỉm cười nhìn ta, trong mắt là sự ngưỡng mộ và yêu thương không hề che giấu.

Hóa ra được yêu thương một cách mãnh liệt lại là cảm giác như vậy.

Ta tham lam đưa tay về phía bà ấy.

Nhưng ngay sau đó, những chiếc trâm cài rơi xuống.

Bà ấy quỳ trước giường và liên tục khấu đầu, nước mắt không ngừng rơi.

"Bệ hạ, Nhiễu Nhiễu mới chỉ cập kê. Biên cương lạnh lẽo, thần thiếp xin bệ hạ cho phép con ở bên cạnh thần thiếp thêm vài năm nữa."

Ngay sau đó, chim chóc hoảng sợ, đất nước tan vỡ.

Ta nhìn những người dân chạy trốn khỏi thành đến Kinh đô nhưng bị đuổi đi, ta nắm lấy tay người bên cạnh.

"Mẫu phi, nhi thần muốn gả."

Sa mạc cát như tuyết, cuối cùng ta cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục lặp đi lặp lại của Vua Man Di.

Tay cầm kiếm, hồng y nhuốm máu.

Khi tỉnh dậy, bên ngoài lấp lánh những tia lửa, giống như ánh hoàng hôn nhuốm màu đỏ như máu cuối cùng trong giấc mơ.

Ta dụi mắt, chưa kịp nói gì thì đã thấy Thuý Nhi hốt hoảng chạy đến.

"Cô nương mau dậy, Đông cung bị cháy."

Khói dày đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngập trời, một ngọn lửa dài vài mét bám vào xà nhà, thẳng tắp lao về phía ta.

Xong rồi, ta vô thức đẩy Thuý Nhi sang một bên.

Nhưng không ngờ cơ thể ta cũng bị ai đó kéo mạnh.

Cùng với mùi đàn hương thoang thoảng, ta nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai.

Tiêu Sách ôm ta chạy ra ngoài, mỗi bước đi đều vững vàng và chắc chắn.

14

Tiêu Sách đã cứu ta ra khỏi biển lửa của Đông cung nhưng chính hắn lại không thể ra khỏi cung điện.

Thụy Vương đứng trên cánh cổng cuối cùng trước khi ra khỏi cung điện, mỉm cười nhìn hắn.

"Bản vương không ngờ vị phi tần mà bản vương mời đến lại đặc biệt như vậy, đến nỗi khiến Tổng quản phải đột nhập vào cung vào ban đêm."

Cổng cung đóng lại vào lúc canh ba.

Và bây giờ...

Đã là giờ Tý.

Mọi người ở Đại Chiêu đều biết rằng sau khi cổng cung đóng lại, nếu không có chiếu chỉ của Hoàng Đế thì không ai có thể vào được.

Ta hơi lo lắng nhìn Tiêu Sách đang đứng bên cạnh.

Phía sau hắn chỉ có vài người hầu cận thường ngày đi theo.

"Vương gia nói đùa rồi, hôm nay thần bị bệ hạ triệu vào Thái Cực điện hỏi chuyện, vừa đi ngang qua Đông cung thì thấy lửa cháy ngút trời, tình cờ cứu được Giang nhị tiểu thư."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên cổng cung, không hề sợ hãi, bình tĩnh như thường.

Giống như nước đọng trong ao cạn vào mùa thu.

Cũng giống như giọng điệu của hắn khi tặng ta chiếc trâm cách đây vài tháng...

Hóa ra... chỉ là tình cờ thôi sao...

Lòng ta như những đám rêu ẩm mốc trong bóng tối, đột nhiên được ánh nắng chiếu rọi nhưng không cảm thấy biết ơn mà chỉ cảm thấy toàn thân tê dại và chua xót.

"Nếu bị bệ hạ triệu vào Thái Cực điện hỏi chuyện, giờ này Tổng quản đáng lẽ phải ở lại điện phụ của Thái Cực điện. Nhưng giờ này Tổng quản lại cùng vài người hầu cận đi lại trong cung vào ban đêm."

Thụy Vương đứng trên tòa thành cao, dường như nghĩ ra điều gì đó vui vẻ, cười rất sảng khoái.

"Sợ là không đúng quy củ."

Ngay sau đó, hắn biến ảo lấy ra một đạo thánh chỉ từ trong lòng.

"Tổng quản Đông xưởng Tiêu Sách, hành động mờ ám vào ban đêm, hành vi không đúng mực. Trẫm lo sợ rằng hắn có liên quan đến ngoại bang man di, hiện đang giam vào Thiên lao để chờ xét xử."

Mùa xuân kết thúc khi hoa lê tàn, gió đêm đầu hạ thổi qua rừng cây, thỉnh thoảng có vài ngôi sao rơi xuống mái hiên.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Tiêu Sách quỳ lạy ai đó.

Ngọc bội ở eo chạm đất phát ra tiếng kêu khẽ, lưng hắn căng cứng, mặc dù quỳ nhưng không cúi đầu.

"Tiêu Sách, lĩnh chỉ tạ ơn."

15

Sau vụ cháy ở Đông cung, ta được chuyển đến sống ở điện Hiệp An, nơi ở của Thái phi đã mất.

Không hiểu vì sao, vị trí của điện Hiệp An lại rất hẻo lánh.

Cách Đông cung rất xa.

Cách phủ của Tiêu Sách rất xa.

Cũng cách rất xa Thiên lao.

Quá khứ cứ như một giấc mơ.

Ta tưởng mình sẽ vui vì giấc mơ này sắp kết thúc.

Nhưng khi Thụy Vương nói với ta rằng hắn đã có thánh chỉ để xử lý Tiêu Sách, tim ta vẫn thắt lại.

"Bản vương là người trọng chữ tín, Giang nhị tiểu thư đã hợp tác với bản vương như vậy, bản vương đương nhiên không thể bạc đãi đồng minh."

Hắn không hề để ý đến cảm xúc của ta, vẫn mỉm cười vẫy tay ra hiệu, có người mang đến một trăm lượng vàng.

Dưới đống vàng là một xấp ngân phiếu dày cộp.

"Những thứ này đủ để Giang nhị tiểu thư sống thoải mái cả đời."

Sống thoải mái cả đời... là điều kiện ta đã thương lượng với Thụy Vương sau khi bị bại lộ.

Cũng giống như phủ của Tiêu Sách cứ cách một thời gian lại có người của Thụy Vương trà trộn vào.

Trong Đông cung, chắc chắn cũng có gián điệp của Tiêu Sách.

Vào ban đêm, họ tìm đến ta và nói rằng ta nên hợp tác với họ.

Nhưng ta đã vẫy tay và giao tất cả họ cho Thụy Vương.

"Cô nương, ta nghĩ lần này người đã sai rồi."

Thuý Nhi đặt tay lên vai ta, bôi thuốc mỡ lên vết bỏng ở vai và cổ ta.

Nàng rất ít khi can thiệp vào những việc này nhưng lần này lại lên tiếng.

"Những bài thơ, lễ nghi mà hắn dạy người đều là những điều mà chỉ các tiểu thư danh giá của Đại Chiêu mới được học. Ta nghĩ rằng từ đầu Tổng quản chưa bao giờ coi người như một quân cờ."

"Sai rồi sao..."

Ta nhìn mình trong gương, trên mái tóc búi lỏng lẻo cài một chiếc trâm cài hoa lê, đôi môi hồng hào, khuôn mặt như hoa sen.

Ngay cả ở kỹ viện cũng là một vẻ đẹp rực rỡ.

"Nhưng hắn dạy ta những điều này chỉ để ta có thể xâm nhập vào Đông cung với tư cách là con gái của Giang Thị Lang."

Ta cúi đầu, cố gắng kìm nén nỗi chua xót dâng lên trong lòng.

"Hắn biết rõ rằng nếu bị phát hiện thân phận sẽ phải chết nhưng vẫn dùng tính mạng của ta để ép ta vào cuộc."

Dù sao thì cả hai đều coi ta như một quân cờ.

Tiêu Sách và Thụy Vương gia.

Có gì khác nhau đâu...

"Thuý Nhi, ta không có ý định khác, ta chỉ muốn sống sót."

Ta đặt chiếc trâm cài tóc có tua rua vào đáy tủ, nâng tay chỉnh lại chiếc trâm cài hoa lê trên đầu.

16

Kể từ ngày Đông cung bị cháy, Kinh thành liên tục mưa tầm tã trong mấy ngày liền.

Mưa rơi lất phất, màn che lay động nhẹ nhàng, những chiếc lá tre trong điện rung rinh trong gió mưa màu xám tro.

Giống như một chiếc lá sen trôi nổi trong dòng nước hỗn loạn.

Khi Thuý Nhi báo tin có người đến điện Hiệp An xin gặp, thì trời vừa tạnh mưa.

Ta khoác một chiếc áo khoác màu trắng như ánh trăng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện.

Đó là trang phục của Đông xưởng.

Người đến trông rất lạ mặt, vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống.

"Xin Giang tiểu thư đến Thiên lao một chuyến! Tổng quản bị thương nặng, nhưng người của Thụy Vương không cho phép thái y vào Thiên lao, giờ đã sốt cao liên tục ba ngày rồi."

Tim ta siết lại, đánh rơi tách trà.

...

Bóng đêm bao trùm toàn thành, ta cầm một chiếc đèn lồng, cẩn thận đi theo thái giám dẫn đường.

Ánh đèn trong Thiên lao mờ nhạt, nhìn vào bên trong chỉ thấy bóng tối vô tận.

Thái giám dẫn ta đi lòng vòng, cuối cùng dừng lại trước một phòng giam ở cuối hành lang.

Ánh đèn lung lay chiếu qua khe cửa sắt, rọi lên khuôn mặt của Tiêu Sách.

Hắn nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng như son môi tươi nhất trong cửa hàng mỹ phẩm.

"Tiêu Sách."

Ta đặt đèn lồng xuống, quỳ gối trước song sắt gọi hắn.

Hắn có vẻ nghe thấy, đôi mi cong như lông quạ khẽ rung động.

Nhưng không mở mắt ra.

Ta đưa tay nắm lấy chiếc áo choàng màu đen trên người hắn.

Nơi đầu ngón tay ta chạm vào thì ướt.

Ta nhìn ngón tay nhuốm máu của mình một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng thấy Tiêu Sách nhìn ta.

"Giang Nhiễu."

Giọng hắn khàn đặc.

"Ta tưởng nàng sẽ không đến."

Ta định đứng dậy nhưng dừng lại, đối diện với đôi mắt của hắn, đôi mắt hơi đỏ.

"Ngài biết là ta đã loại bỏ hết những gián điệp ngài cài ở Đông cung."

Hắn gật đầu: "Ta biết."

"Biết từ khi nào?"

"Trước khi Đông cung bị cháy."

Cảm giác như những bông tuyết vĩnh cửu đột nhiên bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi, ta không thể kìm được mà run lên.

"Ta chưa bao giờ muốn nàng trở thành nội gián, đưa nàng đến Đông cung chỉ vì nơi đó gần quân đội Kinh thành hơn."

Hắn nói từng chữ một như đang dỗ dành một đứa trẻ ba tuổi: "Ta nghĩ mình đã tính toán kỹ lưỡng để bảo vệ nàng. Nhưng ta không ngờ nàng lại tình cờ gặp Thụy Vương ở chùa Khánh An."

"Vậy thì sao?"

Giọng ta run rẩy, trong mắt ta dường như có một lớp sương mù bao phủ.

"Thụy Vương rất đa nghi, chỉ có để nàng giúp hắn làm suy yếu ta, hắn mới không nghi ngờ."

Có vẻ như hắn đã mệt mỏi, khép hờ mắt tránh ánh mắt của ta.

Đột nhiên ta cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu Tiêu Sách.

Ta không biết tại sao một thái giám lại có thể nắm giữ nửa quân quyền.

Ta cũng không biết làm sao hắn có thể tính toán mọi thứ một cách chính xác đến vậy.

"Nếu ta không phản bội thì sao?"

Có lẽ hắn không ngờ ta lại hỏi câu này, Tiêu Sách khẽ nhíu mày, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.

"Vậy thì đám cháy ở Đông cung sợ là sẽ lớn hơn nhiều lần."

17

Giống như một con bạc đang say sưa trong sòng bạc, sau khi nhìn thấy số tiền cược, ta đã không ngần ngại đặt cược tất cả.

Ta cũng nghĩ rằng Tiêu Sách, người đã không chút do dự mà phơi bày mọi tính toán của mình trước mặt ta trong nhà tù, chắc chắn đã có kế hoạch hậu sự và sẽ bình an vô sự ra khỏi nhà tù.

Nhưng lần này ta lại sai rồi.

Người đột nhập vào cung không phải là Tiêu Sách.

Mà là một tên Vua Man Di hung dữ.

Tên thái giám nhỏ dẫn ta đi gặp Tiêu Sách là người đầu tiên đến báo tin.

Hắn ta cầm cả một túi vàng bạc châu báu, rất nghiêm túc giao cho ta.

"Xe ngựa đã đợi ở cửa phụ, ra khỏi cổng cung sẽ có người đón ngài."

Ta vừa định lên xe thì dừng lại, nhìn hắn ta với vẻ không hiểu.

"Ngươi không đi sao?"

Hắn ta như bị câu hỏi của ta làm cho sửng sốt, ngẩn người một lúc, rồi lắc đầu quyết định.

"Tổng quản vẫn còn ở trong Thiên lao, nô tài không thể đi."

Đúng rồi, hắn ta là người của Tiêu Sách.

Mà Tiêu Sách hiện giờ vẫn còn ở trong Thiên lao.

Ta mím môi, ánh mắt phức tạp: "Đáng sao?"

Bỏ qua việc Tiêu Sách bị nghi ngờ phản quốc, chỉ riêng việc hiện tại hắn còn sống chết chưa rõ đã đủ khiến người ta sợ hãi.

Vậy nên, để lại mạng sống vì một kết quả không chắc chắn, có đáng không?

"Đáng, Tổng quản là một người tốt."

Thái giám nói rất chắc chắn, ánh mắt nhìn ta tràn đầy quyết tâm.

"Tổng quản là người duy nhất trong cung đối xử với nô tài như một con người."

...

Tiếng vó ngựa vang lên, khi sắp ra khỏi cổng cung, ta đột ngột ra hiệu dừng xe.

"Quay đầu lại."

Gió thổi qua tường thành, làm rung động chiếc trâm cài tóc có tua rua trên tóc ta.

Ta kéo rèm xe, quay đầu nhìn lại con đường mình đã đi.

18

Ta đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng mình quay lại cung điện sẽ thấy.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy Vua Man Di đang đứng trên thành lầu, bắt cóc Tiểu Hoàng Đế, ta vẫn không khỏi lùi lại vài bước.

"Trung Nguyên giàu có, quả nhiên là Man Di không thể sánh bằng."

Hắn ta trêu chọc bóp cằm Tiểu Hoàng Đế, cười rất đê tiện.

Quân đội Kinh thành do Tiêu Sách điều động chiến đấu rất dũng cảm nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được số đông, đã mất hơn một nửa.

"Giờ này, Giang tiểu thư không phải đã ra khỏi cung rồi sao?"

Thụy Vương đứng cùng Vua Man Di trên thành lầu, rõ ràng cũng nhìn thấy ta, nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

Khác với sự ngạc nhiên của hắn, ta không có bất kỳ biểu cảm nào.

Chỉ cúi đầu, mỉm cười rất nhẹ.

"Vì đã làm quân cờ quá lâu, nên Nhiễu Nhiễu cũng muốn làm người cầm quân một lần."

Khuôn mặt bình tĩnh của Thụy Vương cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, hắn nhìn xuống ta, ánh mắt nghiêm trọng.

Sư tử săn thỏ cũng dùng hết sức.

Huống hồ là một con thỏ có chuẩn bị.

Hắn do dự vẫy tay, hàng chục cung thủ chĩa mũi tên về phía ta.

"Lần này ta muốn."

Ta giơ ngón tay chỉ về phía Vua Man Di, từng chữ một: "Ta muốn đầu của Vua Man Di."

Gió thổi mạnh, một tên lính đứng bên cạnh Vua Man Di đã hành động.

Con dao dính máu nhanh chóng đâm vào cổ hắn ta, kết liễu mạng sống.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vị Vua Man Di đã kết thúc cuộc đời của mình.

Từ trên thành lầu cao, ta nhìn thấy tên lính đó tháo mũ sắt, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

"Vậy thì lần này, ta sẽ làm quân cờ."

Tiêu Sách vẫy tay, những mũi tên đang nhắm vào ta lập tức đổi hướng.

"Nếu để ngươi cấu kết với ngoại tộc âm mưu phản loạn, ta, Tổng quản Đông xưởng, cũng không cần phải làm nữa."

19

Cuộc đảo chính cuối cùng kết thúc với việc Thụy Vương bị bắt sống.

Sau khi Tiểu Hoàng Đế trở lại cung điện và ổn định ngai vàng, hắn đã ban hành một chiếu chỉ, cho rằng Thụy Vương kết bè cánh, mưu phản, đặc biệt bị giam vào Thiên lao, không lâu sau sẽ bị lưu đày đến biên giới, không được phép quay trở lại Kinh đô.

Ta hỏi Tiêu Sách tại sao không trực tiếp xử tử Thụy Vương.

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói một cách thản nhiên:

"Thiếu Đế luôn đa cảm và hoài niệm, không muốn ra lệnh giết chết thúc thúc đã nuôi lớn mình từ nhỏ cũng là điều dễ hiểu."

"Vậy nếu đổi lại là ngài thì sao?"

"Toàn bộ dòng họ của ta, chỉ còn mình ta sống sót."

"..."

Một lúc lâu không ai lên tiếng.

Ta thở dài, nhượng bộ nói:

"Vậy ngài từ khi nào..."

Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sách.

Hai chữ "yêu thích" cứ mắc kẹt trong cổ họng.

Ánh mắt hắn lấp lánh, giống như những lớp sương mù trôi nổi ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, hắn cười khẽ.

Mở miệng nói: "Nhiễu Nhiễu sao lại đỏ mặt rồi?"

20

Tiêu Sách cùng ta vào cung.

Tiểu Hoàng Đế đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn nhưng khi nghe nói Tiêu Sách đến để xin từ chức, hắn tức giận bỏ đi.

"Tiên Đế thấy người còn nhỏ, sợ người không thể đối phó với triều đình và biên giới, nên ta mới phải gánh vác trọng trách."

Tiêu Sách đứng trong Thái Cực điện, ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu Hoàng Đế đang ngồi trên ngai vàng, vừa nín khóc, giờ lại khóc như mưa.

Ta không nhịn được, muốn chọc nhẹ vào eo Tiêu Sách để ám chỉ hắn đừng quá khắt khe.

Nhưng tay ta chưa kịp chạm vào, hắn đã nắm lấy và giấu sau lưng.

Ta đỏ mặt muốn giãy giụa nhưng Tiêu Sách lại dùng tay kia vuốt ve mu bàn tay ta, siết chặt hơn.

"Oa." Thiếu Đế ngồi trên ngai vàng khóc lớn: "Các ngươi bắt nạt ta không có bạn gái, không biết chó độc thân là loài động vật quý hiếm sao?"

Ta và Tiêu Sách nhìn nhau.

Chó độc thân... là cái gì?

21

Cuối cùng, Thiếu Đế cũng đồng ý cho Tiêu Sách từ chức.

Mặc dù lý do rất vô lý.

Ta nhìn những chữ viết nguệch ngoạc trên công văn, không khỏi nhíu mày.

"Hay là ở lại thêm vài ngày nữa, ta cảm thấy từ khi bị bắt cóc, Thiếu Đế giống như bị điên rồi."

Tiêu Sách ôm ta từ phía sau.

"Nếu thực sự bị điên." Hắn dừng lại một chút, "Thì đó cũng là phúc phận của Đại Chiêu."

"..."

Cuối cùng ta cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn xoay người ta lại, nhìn vào mắt ta với vẻ bình tĩnh mà ta chưa từng thấy.

"Nhiễu Nhiễu không muốn biết ta yêu nàng từ khi nào sao?"

Ta sững sờ, hắn lại cúi xuống hôn ta.

"Đêm nay không ngủ, ta sẽ kể cho nàng nghe."

Lá tre bên ngoài cửa sổ đung đưa, ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu rải rác trên mặt đất.

Gió thổi xào xạc, nước chảy róc rách.

Cơn gió mang theo dục vọng biến ánh trăng thành rượu ngon.

Chỉ một ngụm, đôi má đã ửng lên sắc hồng mê hoặc, lúc trồi lúc lặn, bồng bềnh chìm nổi.

–HOÀN–

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.