<01/02>
1
Sau một đêm hoang đường, điều đầu tiên ta làm sau khi kéo rèm lên là chạy trốn.
Đùa à, ta ngủ với Tổng quản Đông xưởng, người mà ngay cả Tiểu Hoàng Đế cũng phải kính nể ba phần, nếu bị bắt là sẽ bị chém bay đầu đó.
"Cô nương, chúng ta thật sự có thể chạy thoát sao?"
Nha hoàn Thuý Nhi bên cạnh ta nhỏ giọng hỏi, ánh mắt dừng lại trên những binh lính cách đó không xa.
"Ta bảo ngươi đốt hương đã đốt chưa?"
Ta hạ giọng, thì thầm vào tai Thuý Nhi.
"Cô nương sai bảo, đương nhiên không dám chậm trễ."
Vậy thì còn lo gì nữa, trừ khi Mê Huyễn Hương mà ta trộm từ chỗ ma ma là hàng giả.
Huống hồ với cái dáng vẻ tham lam, yêu giàu ghét nghèo của ma ma Điểm Thúy Lâu kia thì chắc chắn sẽ không...
Ta đột nhiên nhớ đến đôi vòng tay bằng vàng giả mà bà ta luôn trân trọng, túm lấy tay Thuý Nhi và chạy lên thuyền.
"Sao thế cô nương?"
Thuý Nhi bất ngờ bị ta túm, hồn vía lên mây.
Ta không rảnh để trả lời nàng, lên thuyền xong liền lấy ra một thỏi bạc từ trong túi.
Thuý Nhi theo ta đã lâu, ta chỉ cần liếc mắt là nàng hiểu ý, cầm lấy bạc đi về phía thuyền phu.
"Thuyền phu có thể khởi hành sớm được không? Cô nương nhà ta bị người nhà hứa gả con cho một ông lão sáu mươi tuổi, nếu không đi sớm thì danh tiếng sợ là sẽ bị hủy hoại."
Ta nghe Thuý Nhi ở đó nói nhảm với thuyền phu, suýt nữa thì bật cười.
Nhưng ngay sau đó ta không còn cười nổi nữa.
Bởi vì hệ thống sau một thời gian im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu nghe còn có chút hả hê.
"Thân thiện nhắc nhở, Tiêu Sách đã tỉnh rồi."
Tiêu Sách chính là Tổng quản Đông xưởng của Đại Chiêu.
Cũng chính là vị thái giám giả mà ta đã ngủ cùng đêm qua.
"Vậy phản ứng của hắn bây giờ như thế nào?"
"Còn có thể có phản ứng như nào nữa, dù sống hay chết cũng phải bắt ngươi về thôi."
Chẳng trách ta công lược thất bại, tên Tiêu Sách này thật sự quá tàn nhẫn.
Ta hơi đau đầu, vừa định hỏi có cách nào khắc phục không thì hệ thống lại lên tiếng.
Ta có thể nghe ra nó đang rất muốn cười.
Nó nói.
"Tiêu Sách chậm nhất là ba phút nữa sẽ tới."
2
Hệ thống đầy khinh bỉ gọi ta là ký chủ tệ nhất mà nó từng có.
Nhưng ta lại cảm thấy không phục.
"Mặc dù người ta không thể công lược được mục tiêu nhưng ít nhất cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt đối tượng để tạo ấn tượng."
Nó nhiệt tình đưa ra một loạt gợi ý, thậm chí còn kết hợp với hoàn cảnh, danh tính, ngoại hình và tính cách của ta.
Sau đó thì sao?
Sau đó bị ta bác bỏ tất cả.
"Nếu những ý tưởng của ngươi hữu ích, tại sao ta vẫn có thể đứng trước mặt ngươi?"
Hệ thống: "..."
Vì vậy, một mình ta cô lập tất cả những người đưa ra lời khuyên cho mình, rồi nhân lúc đêm khuya gió lớn, ta đã đưa một số cô nương từ Điểm Thúy Lâu đến phủ của Tiêu Sách.
Ban đầu, ta chỉ định tặng hắn mỹ nhân để nịnh nọt nhưng đến khi Tiêu Sách dẫn theo một đám thái giám Đông xưởng đến nơi ta đang trốn, lôi ta ra từ cái thùng đựng rau, ta mới nhớ ra.
Tiêu Sách.
Sịt, hình như hắn là thái giám mà?
Còn bây giờ, ta đang nhìn ra ngoài qua khe hở của thùng rau, khi ánh mắt dừng lại trên chiếc áo choàng đen trước mặt hắn, không hiểu sao lại muốn cười.
Ta chỉ có thể nói, hắn có khả năng nhẫn nhịn hơn ma ma của Điểm Thúy Lâu nhiều.
"Bẩm Tổng quản, không tìm thấy."
Một vài thái giám trẻ tuổi lần lượt đứng bên cạnh Tiêu Sách báo cáo, giọng nói lớn đến nỗi ta ở trong thùng cũng nghe thấy.
Tiêu Sách ngồi trên ghế thái phi lại mỉm cười.
Hắn cười rất đẹp, khóe mắt hơi cong lên như một bông hoa đào đang nở rộ.
Những ngón tay thon dài mân mê chiếc nhẫn ngọc, giống như đã biết trước mọi chuyện, lướt qua hàng hóa ở phía đuôi thuyền, dừng lại trên chiếc thùng đựng rau của ta.
Cùng lúc đó, bàn chân vốn dĩ không cảm thấy gì của ta, dường như có thứ gì đó đang di chuyển.
Ta nhìn xuống.
Một con thái hoa xà dài khoảng một mét đang bò từ chân ta lên.
Tốt lắm, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng chết rồi.
3
Ta hét lên và trèo ra khỏi thùng.
Không hề phóng đại chút nào, đúng là trèo thật đấy.
Ban đầu ta định đàng hoàng bước ra khỏi thùng nhưng khi đứng lên ta không đứng vững nên bị vấp ngã.
Thùng đổ, ta cũng xong đời.
"Cách đây không lâu ngươi ngày ngày đưa kỹ nữ xinh đẹp đến phủ của ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, giờ lại còn dám đến phủ ta trộm cắp."
Tiêu Sách cúi đầu nhìn ta đang quỳ dưới đất, thong thả nói.
Ồ, vui vẻ xong rồi không nhận người, nói ta là kẻ trộm đấy à.
Ta ném cho hắn một ánh mắt sắc bén nhưng trên mặt vẫn tỏ ra cung kính.
"Tổng quản có điều không biết, ta cũng giống như những cô nương ở Điểm Thúy Lâu, đều ngưỡng mộ ngài, làm sao có thể đi trộm đồ ở phủ của ngài được?"
Dù sao thì ai ở Đại Chiêu cũng biết Tổng quản Đông xưởng Tiêu Sách dù là thái giám nhưng lại có ngoại hình rất đẹp, nên ta nói những lời này mà mặt không hề đổi sắc, không hề áy náy chút nào.
Nhưng hắn lại cười, chỉ là nụ cười không đến tận đáy mắt, khiến người ta thấy sợ hãi.
Này này, chờ đã, cái nốt ruồi giữa lông mày này, sao lại quen thuộc thế?
"Trộm hay không trộm, ta trong lòng đã rõ."
Ta vẫn đang cố gắng lục lọi trong ký ức những thông tin liên quan nhưng Tiêu Sách ngồi đó không thể chờ đợi được nữa.
Hắn dùng ngón tay đang xoay tròn chiếc nhẫn ngọc chỉ vào ta, lập tức có một tên thái giám hiểu ý chuẩn bị dùng vũ lực lôi ta xuống thuyền.
Tốt lắm tên Tiêu Sách nhà ngươi, ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi mà ngươi không chịu nghe đúng không.
Bộ não đang hoạt động hết công suất của ta giống như bị ấn nút đóng băng, từ hoảng hốt chuyển sang hoảng sợ.
Cùng lúc đó, hệ thống thông báo:
"Độ hảo cảm của nhân vật +100, hiện tại là -899."
Ta xé tim gan bấu lấy đôi giày đen của Tiêu Sách và thẳng thắn nói:
"Ta có thai rồi."
4
Dĩ nhiên là không thể có chuyện mang thai được nhưng theo luật pháp Đại Chiêu, bất kỳ ai mang thai không được động thủ.
Vậy nên trong tình huống hiện tại, dù ta có hay không có thai thì cũng coi như là có.
Nếu có...
Ừm, từ chối thôi.
Từ nhỏ ta đã không biết nói dối, nên khi nói những lời này, ta cảm thấy vô cùng áy náy, đến nỗi muốn vùi đầu xuống sàn thuyền.
"Ngươi nói lại xem, ngươi có gì?"
"Ta có..."
Nửa câu sau bị ngắt quãng, bởi vì ta không ngờ khi ngẩng đầu lên.
Lại nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Sách.
Lông mày cong như trăng khuyết, môi đỏ răng trắng như thiếu niên, vẻ ngoài tươi cười nhưng hành động lại quyết đoán tàn nhẫn.
"Sao không nói nữa? Không phải vừa nói mình có thai sao?"
Tiêu Sách đưa tay lên, vuốt nhẹ lọn tóc mai của ta ra sau tai.
Ngón tay của hắn rất lạnh, hắn lại cố ý dừng lại ở vành tai ta một lúc, khiến toàn thân ta căng cứng.
"Vâng, vì vậy xin Tổng quản minh xét, tiểu nữ thực sự không hề trộm cắp tài sản của phủ."
"Thú vị."
Hắn cười nhẹ một tiếng, đứng dậy.
"Vì Giang cô nương đã có thai, vậy thì đừng đưa đến Hình bộ nữa."
Ta nhìn về phía Thuý Nhi đang quỳ không xa, định ra hiệu cho nàng.
Nhưng Tiêu Sách, người vừa mới đứng thẳng, lại tiếp tục câu nói của mình.
"Mang về phủ của ta đi."
"Tiểu nữ xuất thân thấp kém, làm sao xứng đáng vào phủ của Tổng quản?"
Ta vẫn muốn cứu vãn tình hình.
Nhưng hắn thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt, chỉ cài lại chiếc nhẫn ngọc vào ngón tay rồi quay lưng bỏ đi.
5
Tính cách của Tiêu Sách rất kỳ quái, ngay cả những thứ trong phủ của hắn cũng kỳ quái không kém.
Lấy cái lư hương làm ví dụ, trước khi đến phủ của hắn, ta chưa bao giờ thấy cái lư hương hình hộp bát bảo bao giờ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là hắn không hề gọi thái y đến khám cho ta, cũng không sai người đi kiểm tra về ta.
Hắn chỉ nhốt ta trong một căn phòng nhỏ, không cho phép ta ra khỏi phủ.
Từ khi trở về phủ cho đến nay, ta cũng chỉ gặp Tiêu Sách hai lần.
Lần đầu tiên là trong thư phòng.
Hắn cau mày, thì thầm to nhỏ với một số người mặc quan phục.
Lần thứ hai là... bây giờ.
Hắn đứng cạnh cửa sổ có họa tiết hoa cúc xanh, ánh sáng lọt qua tấm màn tre chiếu lên bộ áo choàng màu đen thêu hoa văn màu vàng, trông như tiên nhân lại như tranh vẽ.
"Cho ta một lý do để không giết ngươi đi, Giang Nhiễu."
Ta vừa định nói rằng mình có thai thì bị hắn giơ tay ngăn lại.
"Đừng dùng những thủ đoạn tầm thường của ngươi để lừa gạt ta, ngươi có thai hay không, ta đều có thể biết."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt lại mang theo sự bất cần của kẻ đứng trên cao.
Xác nhận qua ánh mắt, đây là người muốn ép ta chết.
Ta giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Như Tổng quản đã thấy, ta ngưỡng mộ Tổng quản từ lâu, ngày đó khi nhìn thấy Tổng quản lần đầu tiên, ta đã không thể kìm lòng, nên mới..."
Ta giống như phu tử đọc sách nói một tràng dài, cho đến khi miệng khô khốc mới dừng lại.
Lại nhìn sang Tiêu Sách.
Hắn cũng không vội vàng, mà còn tỏ ra suy tư, như thể muốn nghe ta nói tiếp.
Ta cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn cả phu tử khi ta còn đi học.
Kết quả không đợi ta kịp mở miệng, Tiêu Sách đã mặt không cảm xúc cắt ngang lời ta.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, mãi mãi câm miệng..."
"Ta chọn hai."
Không nghe thì không nghe, rõ ràng là thích đến mức tăng hảo cảm rồi mà còn hung dữ như vậy.
Có lẽ vì ta chọn "hai" quá dứt khoát, Tiêu Sách hiếm hoi ngẩn người ra một lúc.
Khi ta nghĩ rằng hắn sẽ nổi giận, thì hắn lại đứng dậy.
"Ta không thích những người sợ chết."
Xí, ai thèm thích ngươi.
6
“Đây là những bài học mà ngươi phải học trong thời gian tới.”
Đêm đó khi Tiêu Sách sai nữ sử mang vào một chồng sách cao bằng một đứa trẻ, cả người ta đều ngây ngốc.
Ta không thích đọc sách.
Thật ra cũng không phải là không thích, mà là khi nhìn thấy sách ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dù sao thì ta cũng rất ngu ngốc trong việc học hành, không chỉ luôn đứng cuối lớp mà còn là người duy nhất trong số những đứa trẻ đến trường tư không thể nộp học phí liên tục trong nhiều tháng.
Vì vậy, dù sau này phu tử không muốn nhận ta nữa, ta cũng không trách ông ấy.
Nhưng cũng vì thế kể từ khi rời khỏi trường tư ta không còn động vào sách nữa.
“Ba tháng sau ta sẽ đưa ngươi đi dự tuyển vào Đông cung, nếu không trúng tuyển…”
Chưa đợi Tiêu Sách nói xong, ta đã vượt qua chồng sách, tiến đến đối mặt với hắn.
Khác với những gì mà người kể chuyện thường miêu tả về cặp lông mày kiếm và ánh mắt sáng ngời, đôi mắt của Tiêu Sách lại rất mị hoặc, đuôi mắt hơi cong lên, giống như một con yêu quái trong truyện, luôn làm khuấy động lòng người.
“Ngươi…”
Có lẽ đã quá lâu rồi không ai dám đối xử với hắn như vậy, giọng nói vốn dĩ bình tĩnh của Tiêu Sách trở nên cao hơn một chút khi ta đến gần hắn.
Ban đầu ta chỉ muốn xin tha nhưng đột nhiên ta nảy ra một ý định xấu, đưa tay lên chạm vào cổ áo của hắn, dùng ngón tay út làm như vô tình vuốt ve cổ hắn.
Sau đó ta dùng chút sức.
Đẩy hắn ra sau.
“Nếu muốn học thì phải tĩnh tâm, Tổng quản ở đây, dựa vào cửa mà cười khúc khích, e rằng sẽ làm loạn tâm trí của tiểu nữ.”
“Ọe.”
Ban đầu ta muốn làm cho Tiêu Sách ghê tởm nhưng cuối cùng lại làm cho chính mình ghê tởm.
“Ợ.”
Đây là lúc Thuý Nhi ở ngoài cửa bị màn diễn xuất của ta làm cho giật mình mà ợ lên một tiếng.
“Rầm.”
Đây là tiếng cửa bị Tiêu Sách đóng sầm lại vì tức giận.
Đợi đã, đóng cửa.
Tim ta đập thình thịch, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta thấy khuôn mặt của Tiêu Sách ngay trước mặt.
Ngọn nến đỏ trên bàn trang điểm lung lay, chiếu lên nốt ruồi ở giữa trán hắn trông quyến rũ và ma mị.
Tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu đều bị cách ly ở bên ngoài, giống như khoảnh khắc bình yên trước cơn bão.
Không lâu sau, ta nghe thấy hắn phát ra tiếng cười khẽ.
Sau đó, hắn ôm lấy eo ta, để lại một vết răng trên vai ta khi áo lụa tuột xuống.
“Ngài thả ta ra Tiêu Sách, không phải ngài còn muốn ta vào Đông cung sao?”
Ta lùi lại vài bước, nửa người dựa vào bàn trang điểm.
Những cuốn sách đã sắp xếp gọn gàng giờ đã rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, giọng nói trầm thấp của Tiêu Sách như ngọn lửa áp sát vào cổ ta.
Gió đêm mang theo chút dục vọng, ta nghe thấy hắn nói.
“Nhiễu Nhiễu học hư rồi, vậy nên ta muốn nghe xem trái tim của Nhiễu Nhiễu loạn đến mức nào?”
7
Khi hắn đang nói, một cơn gió mạnh thổi vào từ bên ngoài tấm rèm tre, khiến căn phòng vốn đã ít ánh sáng càng trở nên tối tăm.
Cánh tay ôm lấy eo ta siết chặt hơn, ôm ta ngồi lên bàn trang điểm.
"Ta vốn định thả ngươi đi nhưng ngươi lại cố tình tìm đến, vậy thì không thể trách ta."
Hơi thở ấm áp phả vào thái dương ta, Tiêu Sách như muốn khẳng định điều gì đó, cắn nhẹ vào vành tai ta.
Trên người hắn có một mùi đàn hương rất nhẹ, rất nhạt.
Ta không hiểu những lời hắn nói, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn.
Từ bàn trang điểm đến giường mềm, những trang sách bay tung tóe, tấm màn đỏ đung đưa trong đêm tối.
Qua ánh trăng, ta nhìn thấy cây lê to lớn bên ngoài cửa sổ nở đầy hoa, sương đêm còn đọng lại trên những cánh hoa, tiếng chim hót líu lo.
Một phòng xuân sắc.
...
Khi ta tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, trên giường không còn ai.
Ta ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng.
Ừm, đúng như dự đoán là rất bừa bộn.
Nhưng lúc này toàn thân ta đều tê dại, nên cũng không để ý đến những thứ này.
"Độ hảo cảm của nhân vật +199, độ hảo cảm hiện tại là -700."
Hệ thống vốn đã im lặng nhiều ngày, đột nhiên sống trở lại.
"Hình phạt cho việc công lược thất bại là phải ở lại đây mãi mãi, vì vậy dù sau này ngươi có tăng được độ hảo cảm thì cũng vô ích."
Giọng điệu của hệ thống có chút tiếc nuối, có lẽ nó rất tiếc vì những điểm hảo cảm bất ngờ tăng lên.
Ta xoa bóp thắt lưng đau nhức và đứng dậy nhặt sách, đột nhiên nhớ lại câu nói của Tiêu Sách đêm qua: "Ban đầu định thả ta đi."
Thật ra đêm qua Tiêu Sách ngủ không yên chút nào.
Đặc biệt là vào nửa đêm.
Giống như một con thú nhỏ bất an, chỉ cần ta di chuyển xa hắn một chút, hắn sẽ thức giấc.
Có lẽ vì hệ thống chưa bao giờ thấy ta nghiêm túc như vậy, nên mặc dù tiếng chim hót ngoài cửa sổ rất ồn ào, nó cũng không nói gì thêm.
Một lúc lâu sau, ta mới từ từ lên tiếng.
"Vậy ta có thể đổi đối tượng công lược không?"
Hệ thống có lẽ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nó rất ngạc nhiên khi nghe ta hỏi như vậy: "Ngươi muốn đổi thành ai?"
"Thái tử của Đông cung."
Ta nói một cách hứng thú nhưng khi nhìn xuống, ta bất ngờ nhìn thấy một đôi giày gấm màu trắng như ánh trăng.
Sau đó là đôi mắt cười như không cười của Tiêu Sách.
"Muốn đến Đông cung rồi sao?"
8
Ta tưởng rằng Tiêu Sách sẽ hỏi ta tại sao lại đột nhiên nhắc đến Thái tử Đông cung.
Nhưng không ngờ sau khi hắn đi, Thuý Nhi đã vụng trộm nói với ta.
Người ở Đông cung không phải là Thái tử.
"Cô nương quên rồi sao, hiện tại Thiếu Đế còn quá trẻ, hậu cung chưa có ai, làm sao có Thái tử được?"
Ta mới chợt nhận ra: "Vậy Đông cung..."
"Ở Đông cung là Thụy Vương."
Ta thất vọng nhìn theo bóng lưng của Tiêu Sách, lần đầu tiên cảm thấy mình như một tên hề.
Mà Tiêu Sách có vẻ lười giải thích với ta, chỉ sắp xếp cho ta một căn phòng khác.
Rất gần thư phòng.
Cũng rất gần phòng của hắn.
Trong hai ngày qua, thư phòng bên cạnh sáng đèn, còn ta thì ở đây một mình lạnh lẽo.
Gió đêm se lạnh thỉnh thoảng thổi qua cánh cửa hé mở, luồn vào mắt cá chân ta, ngứa ngáy như một con mèo con đang muốn được vuốt ve.
Thật ra không lâu trước đây, ta muốn hỏi Tiêu Sách về người ở Đông cung.
Dù sao thì hắn vẫn có ý định đưa ta đi dự tuyển.
Nhưng khi nhớ lại đôi mắt chứa đầy ý cười nhưng lại lạnh lùng vào sáng hôm đó. Khi đứng ngoài thư phòng, ta lại cảm thấy sợ hãi.
Sau nhiều lần thử, ta mặc kệ.
"Giang Nhiễu."
Ta quay đầu lại.
Không ngờ người đến lại là Tiêu Sách.
Ánh trăng như nước, hắn mặc một chiếc áo choàng màu trắng như ánh trăng.
Gió thổi, những cánh hoa lê rơi xuống, đậu trên vai và tóc của hắn.
Hắn không hề bực bội, vẻ mặt bình tĩnh đến mức khiến người ta bất an.
"Lễ tuyển chọn được dời lên sớm, ngươi theo ta đến thư phòng, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
9
Hai tháng sau, với tư cách là đích thứ nữ của Công bộ Thị lang Giang Chi Viễn, ta cùng với các tiểu thư danh giá khác tham gia lễ tuyển chọn vào Đông cung.
Trước khi Tiêu Sách sắp xếp cho ta thân phận này, ta chỉ biết rằng hắn có quyền lực rất lớn trong triều đình.
Nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy bộ mặt nịnh nọt của Công bộ Thị lang, ta mới hiểu.
Hóa ra nửa binh quyền của Đại Chiêu đều nằm trong tay Tiêu Sách.
Còn nửa còn lại...
Ta giả vờ như một tiểu thư danh giá, nắm tay Thuý Nhi bước xuống xe ngựa.
Nếu không có ít nhất tám phần mười khả năng quyền lực ở Đông cung thì Tiêu Sách chắc chắn sẽ không tốn chút công sức nào để đưa ta vào đây.
"Tại sao Thụy Vương điện hạ vẫn chưa đến?"
"Triệu tỷ tỷ vội gì chứ, cả Kinh thành ai cũng biết tỷ và Thụy Vương điện hạ là thanh mai trúc mã, ai dám tranh vị trí chính phi với tỷ?"
Vừa nghĩ đến đó, ta nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai nữ tử từ trong viện vọng ra.
Ta ngẩng đầu nhìn vào đại viện, mới phát hiện ra hầu hết những người tham gia tuyển chọn đều là các cô nương không được sủng ái trong gia tộc.
Nhưng nghĩ lại cũng có lý, Thụy Vương này trên danh nghĩa là hoàng thúc của Tiểu Hoàng Đế nhưng từ khi Tiểu Hoàng Đế lên ngôi lại luôn ở trong Đông cung.
Nếu nói rằng hắn không có ý định tranh ngôi, chắc chắn trẻ con ba tuổi cũng không tin.
Mà những người thực sự yêu thương nữ nhi.
Làm sao có thể đưa nữ nhi vào hang của sói được.
Lại nhìn hai người vừa mới nói chuyện, ta không nhịn được cười.
Một người là Triệu Như, đích trưởng nữ của Lễ bộ Thượng thư, người còn lại là Lâm Yên, đích thứ nữ của Học sĩ Hàn Lâm.
Một người mặc váy lụa vân mây thêu trăm hoa màu xanh ngọc, người kia mặc một chiếc váy bằng lụa mỏng màu hồng nhạt, trên váy có thêu những con bướm bằng chỉ vàng.
Đứng rất đẹp.
Đúng như những gì được miêu tả trong tiểu thuyết.
Còn về việc tại sao người không quen thuộc với các gia đình quan lại trong triều như ta, lại biết điều này?
Đương nhiên là...
Ta liếc nhìn bản sao vừa khô mực để ở mép tay áo..
Đương nhiên là ta đã nhận ra dựa vào trang phục của quý nữ từng nhà mà Tiêu Sách đưa cho ta hôm nay.
Khi ta đang suy nghĩ xem Thụy Vương sẽ chọn hoa hay chọn bướm thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói cao vút.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, nữ nhi của Công bộ Thị lang Giang Chi Viễn là Giang Nhiễu, dung mạo xinh đẹp, tài đức vẹn toàn, nay chỉ định làm chính phi của Thụy Vương, Lễ bộ và Kính Thiên Giám sẽ cùng nhau tổ chức hôn lễ, chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn."
Hoa và bướm đang quỳ đều sững sờ, còn ta thì bị thái giám truyền chỉ đỡ dậy nhưng chân lại mềm nhũn.
Sau đó, mảnh giấy ghi chép mà ta giấu trong tay áo rơi xuống đất.
Thuý Nhi trợn tròn mắt, ta nhắm mắt lại.
Quả nhiên là Tiểu Hoàng Đế, vừa không biết điều lại vừa hấp tấp.
10
Dù không hiểu Tiểu Hoàng Đế đang nghĩ gì nhưng ít nhất ta đã hoàn thành điều kiện mà Tiêu Sách đưa ra.
Chỉ là Đông cung này không yên tĩnh như nơi ở của hắn.
Mỗi ngày đều có một đám ong bướm vây quanh viện của ta, chưa kể còn có một bông hoa sắp tàn hàng ngày đến gây sự.
"Giang nhị tỷ giỏi thủ đoạn thật đó, ta không biết hề tỷ quen biết Vương gia từ bao giờ."
Triệu Như ngồi ở phía dưới ta nói lời này vào trưa hôm sau.
Lấy danh nghĩa là trắc phi phải đến bái kiến chính phi để nói.
Ta thưởng một ngụm trà Tuyết Tụy Mao Tiêm thượng hạng của Đông cung và thành thật nói: "Ta cũng không biết."
Lần này ta không diễn vì ta thực sự không biết.
Chưa kể đến vài năm trước, người duy nhất ta quen biết trong cung chỉ có Tiêu Sách.
Chỉ riêng việc "không thể đổi mục tiêu chinh phục" từ hệ thống, ta đã từ bỏ ý định với Thụy Vương.
Huống hồ...
Ta không khỏi nhớ lại cảnh mình chui qua lỗ chó để đưa thư tình cho Tiêu Sách.
Ừm, ta cảm thấy nếu có thể, cả hai người họ đều không muốn quen biết ta.
Nhưng Triệu Như không tin, nàng ta hất văng tách trà, mắt đỏ hoe.
"Vậy tại sao ngay khi biết tỷ đến tham gia tuyển chọn Vương gia lại vì tỷ mà xin thánh chỉ ban hôn?"
Tay cầm tách trà của ta run lên.
Xong rồi, cứ theo tiết tấu này, ta vừa mới vào cửa đã bị lộ rồi.
11
Người ta thường nói "sợ cái gì nhất thì cái đó sẽ đến".
Ta vẫn luôn không tin điều đó.
Nhưng khi Thụy Vương từ cung điện trở về, nheo mắt nắm chặt cằm ta, ép ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Ta phải thừa nhận, những lời đồn đại đó có phần đáng tin.
"Bản vương không hề biết Giang Thị lang lại có một nữ nhi xinh đẹp như vậy."
Hắn có ngoại hình khôi ngô, mũi cao thẳng với cặp lông mày kiếm và đôi mắt sáng ngời như những nam chính trong truyện.
Chỉ có điều đôi mắt thường được miêu tả là dịu dàng trong sách khi nhìn ta lại giống như một con rắn đầy nọc độc.
"Sinh mẫu của thần nữ tin Phật, vì vậy dù ghi tên dưới chủ mẫu, nhưng sau khi sinh mẫu qua đời, thường trú ở tại chùa Khánh An, chỉ về nhà vào ngày mùng một và ngày rằm."
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.