16.
Sau khi nghe tôi nói không sao, Thẩm Lan San miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
"Tôi có thể hỏi vài câu được không?"
“Cậu cứ hỏi đi."
"Những gì cậu vừa nói có phải là sự thật không?"
“Phải.”
“Kiếp trước người ch//ết là tôi sao?”
"Ừm."
“Tôi còn nhờ anh ta chăm sóc cho cậu à?”
"Ừm."
"Vậy cậu ch//ết vì u não? Trước khi ch//ết, anh ta đã ở cùng...thế thân của tôi?"
"Ừm."
Thẩm Lan San toàn thân run rẩy.
Giây tiếp theo, cô lao tới tát Ninh Thuật một cái thật mạnh:
"Sao anh lại làm vậy với Ninh Ninh!"
Một cái tát vẫn chưa làm cô ấy bớt hận ý, Thẩm Lan San kéo cổ áo Ninh Thuật, gần như phát điên, khóc lóc mắng chửi:
"Tại sao anh lại làm vậy với cô ấy? Nói cho tôi biết đi! Tại sao anh lại nhân danh tôi làm tổn thương cô ấy? Tại sao anh lại làm vậy!!
"Chỉ vì tình yêu ngu ngốc của anh thôi sao? Thật buồn cười! Ninh Thuật, trong lòng tôi, anh so với ngón tay của bạn thân tôi cũng không bằng!”
Ninh Thuật không phản kháng.
Anh ta tuyệt vọng nhìn tôi.
Dường như vẫn còn hy vọng xa vời rằng tôi sẽ thương xót anh ta.
“Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao Ninh Ninh không muốn gặp anh.”
Thẩm Lan San đá anh ta ra:
"Ninh Thuật, anh thật sự không xứng."
Cô ấy kéo tôi và kiên quyết đi lên lầu.
Khoảnh khắc vừa rồi dường như đã làm cạn kiệt sức lực của Thẩm Lan San.
Sau khi trở về phòng, cô ấy tựa vào người tôi, im lặng không nói gì.
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng cô ấy thận trọng hỏi:
"Nó có đau không?"
"Cái gì?"
“U não, chắc là rất đau phải không?” Thẩm Lan San bỗng nhiên khóc lớn, “Ninh Ninh, có phải cậu đã chịu rất nhiều đau đớn không?”
Nước mắt tôi trào ra.
Thẳng thắn mà nói, kể từ khi sống lại, tôi chưa bao giờ khóc một lần nào.
Cho dù chuyện đó có thương tâm đến đâu, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng không biết tại sao.
Nghe Thẩm Lan San nói như vậy, nước mắt của tôi không thể kiềm lại được.
Bạn tốt chính là như thế.
Chỉ một cái liếc mắt, cô ấy đã có thể nhìn thấu những bất bình và đau đớn mà tôi phải chịu đựng.
Dù tôi có nguỵ trang thế nào đi chăng nữa, ở trước mặt cô ấy, tôi cũng phải hiện nguyên hình.
Tôi không trả lời, Thẩm Lan San cũng không hỏi nữa.
Cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi như một lời an ủi muộn màng:
"Không còn đau nữa, Ninh Ninh, sẽ không đau nữa..."
17.
Ngày hôm sau, Thẩm Lan San đưa tôi đi khám sức khỏe.
Bác sĩ nói bây giờ tôi rất khỏe mạnh.
Tôi bảo cô ấy đừng lo lắng quá.
Kiếp trước bác sĩ nói bệnh của tôi là do sân hận, luôn cảm thấy buồn phiền nên mới sinh bệnh.
Bây giờ tôi rất hạnh phúc, mỗi ngày đều cảm thấy mãn nguyện, nên sẽ không bị mắc bệnh nữa.
Trên đường về nhà, Thẩm Lan San hướng về phía con rùa trong hồ và cầu nguyện.
Tôi hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Suỵt! Tôi đang cầu nguyện cho cậu."
"Cầu nguyện gì?"
“Tôi mong bạn tốt của tôi sẽ như chú rùa này, sống lâu và khỏe mạnh”.
Tôi: “…”
Tôi có chút cảm động, lại có chút tức giận, chuyện gì thế này?
Kể từ khi biết được chuyện xảy ra ở kiếp trước, Thẩm Lan San cũng đã thay đổi.
Cô ấy không còn quan tâm đến việc mua sắm và vui chơi nữa.
Cô ấy trở về Trung Quốc và bắt đầu chăm chỉ làm việc, quản lý công việc kinh doanh của gia đình.
Cô ấy nói muốn thâu tóm công ty của Ninh Thuật, thay tôi rửa hận.
Thẩm Lan San rất giống anh trai mình, là người học hỏi nhanh, thủ đoạn lại vô cùng quyết đoán.
Ninh Thuật bị cô ấy nhắm tới ở khắp nơi, lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quan tâm tới tôi nữa.
Tôi lại có được một khoảng thời gian thực sự yên bình.
Chớp mắt đã đến Giáng sinh.
Tôi đã hẹn cùng đón Giáng sinh với Thẩm Độ.
Nhắc đến tình trạng gần đây của Thẩm Lan San.
Tôi nói: “Anh không quan tâm đến em gái mình à?”
“Không cần để ý đến nó đâu, cứ để nó dùng Ninh gia để luyện cho quen tay đi.”
Tôi đang uống nước, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Trong mắt Thẩm Độ, Ninh Thuật hóa ra chỉ dùng để rèn luyện cho quen tay.
"Anh nói thật, nếu San San không làm gì anh ta, anh cũng sẽ làm.”
“Tại sao?"
“Anh nhìn anh ta là đã cảm thấy khó chịu.”
Trong lúc mơ màng, Thẩm Độ tiến tới hôn tôi:
“Đừng nghĩ đến anh ta nữa.”
"Em không nghĩ đến anh ta. Em đã không còn yêu anh ta từ lâu rồi.”
"Ngoan nào, sờ cơ bụng của anh một cái đi, nếu em không sờ, công anh luyện tập thật vô ích.”
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc.
Sự mập mờ trong phòng ngày càng nóng lên.
Đây là đêm đầu tiên tôi và Thẩm Độ ở cùng nhau.
Mãi đến nửa đêm chúng tôi mới kiệt sức, và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tôi đang thiu thiu ngủ thì chợt nghe thấy tiếng mở khóa bằng vân tay.
"Ngạc nhiên chưa! Ninh Ninh! Tôi đến đón Giáng sinh với cậu đây.”
Thẩm Lan San kéo va li xuất hiện ở cửa.
18.
Tôi mặc quần áo vào và bước ra khỏi phòng ngủ:
"Cậu đến đây mà không báo trước một tiếng nào!"
Suýt chút nữa tôi đã không kịp đem anh trai cô ấy giấu đi.
"Tôi muốn gây bất ngờ cho cậu! Đây là quà Giáng sinh."
“Sao cậu có thể lên đây được?”
“Tình cờ có người quẹt thẻ mở cửa nên tôi cũng theo anh ta vào.”
Tôi và Thẩm Lan San tặng quà cho nhau.
Tôi đã mua chiếc kính thông minh thế hệ mới mà gần đây cô ấy hay nhắc đến, để có được nó tôi đã xếp hàng trước cả đêm và mua nó ngay ngày đầu tiên mở bán.
Thẩm Lan San đeo kính vào, vô cùng phấn khích.
Nghiên cứu được một lúc, cô ấy quyết định nghỉ ngơi:
"Tôi mệt quá! Tôi vừa xong việc là lên máy bay sang đây. Cũng may là vừa kịp Giáng sinh.”
Thẩm Lan San nhấc chân đi vào phòng ngủ:
"Bổn tiểu thư muốn ngủ bù.”
“Chờ một chút!” Tôi lo lắng liếc nhìn tủ quần áo, ngăn cô ấy lại: “Người chị em, cậu trông gầy quá đó.”
"Công việc khiến cho tôi trở nên gầy gò luôn rồi. Nhưng cậu không cần phải lo lắng. Khi tôi tiếp quản công ty Ninh Thuật, tôi sẽ chia cổ phần cho cậu."
Thẩm Lan San cởi áo khoác và muốn treo nó vào tủ.
Tôi vội vàng kéo cô ấy lại:
"Để tôi treo lên cho cậu.”
"Ồ, được thôi. Sao tôi cảm giác cậu có chút khẩn trương vậy?”
Bởi vì anh trai của cậu đang ở trong tủ chứ sao!
Đường đường là Chủ tịch Thẩm uy nghiêm, bây giờ lại trốn trong tủ quần áo nhỏ của tôi!
Tôi giúp Thẩm Lan San treo áo khoác lên, nhưng cô ấy lại muốn mở tủ.
Tiếng gõ cửa đột ngột làm gián đoạn động tác của cô ấy.
Sự chú ý của chúng tôi cùng lúc chuyển sang cửa chính.
Đã muộn thế này, còn ai đến nữa?
Đây là ký túc xá sinh viên, bình thường không có người ngoài nên trên cửa cũng không có mắt mèo.
Tôi trực tiếp ra mở cửa.
Ninh Thuật đứng bên ngoài cầm quà và hoa hồng.
Thẩm Lan San trợn mắt: “Đúng là âm hồn không tan, anh lại muốn làm gì?”
Ninh Thuật không để ý tới cô ấy, chỉ nhìn tôi nói: “Giáng sinh vui vẻ, Ninh Ninh, đây là quà dành cho em.”
Anh ta cầm một con búp bê và cẩn thận quan sát phản ứng của tôi.
Đó là con búp bê mà tôi từng rất thích.
Nó được bán với số lượng có hạn vào ngày Giáng sinh hàng năm, không đắt nhưng rất khó mua.
Tôi biết Ninh Thuật quen với nhà thiết kế con búp bê này.
Nhưng cho đến bây giờ, anh ta cũng chưa bao giờ tặng nó cho tôi.
Ngược lại, sau khi Tiểu Thu xuất hiện, anh ta lại tặng cho Tiểu Thu:
"Trước đây em rất thích nó. Bây giờ em còn thích nó không...?"
Ninh Thuật cẩn thận hỏi.
Tôi đáp: “Đã lâu rồi tôi không còn thích nó nữa.”
Ninh Thuật cảm thấy thất vọng: “Không thích cũng không sao. Em cứ nhận trước đi, biết đâu một ngày nào đó em sẽ lại thích nó lần nữa”.
“Không thể nào.” Tôi đẩy anh ta ra, “Hoa hồng cũng lấy đi đi, ở đây không chào đón anh.”
"Ninh Ninh, anh biết, người bạn trai lần trước là em lừa gạt anh.”
"Cái gì?"
"Vì giận anh, nên em cố ý nói đã có bạn trai, anh đều hiểu được.”
Thật nực cười.
Không biết anh ta dựa vào cái gì mà lại tự tin như vậy?
Nghe những lời này, Thẩm Độ đang ở trong phòng không chịu nổi nữa.
Anh ấy chủ động bước ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt không vui nói:
"Anh gọi ai là giả? Ninh tiên sinh, xin hãy tự trọng và đừng quấy rầy bạn gái của tôi nữa!"
Giờ phút này, không chỉ mình Ninh Thuật kinh ngạc.
Ngay cả Thẩm Lan San cũng đang mở to mắt.
19.
Mười phút sau.
Hai người đàn ông lần lượt rời đi.
Trong nhà chỉ còn lại tôi và Thẩm Lan San.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau.
Nói chính xác hơn, Thẩm đại tiểu thư đang tức giận và không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi nhận sai với thái độ rất tích cực: “Nếu cậu để ý chuyện tôi và anh trai cậu bên nhau, thì bây giờ tôi sẽ lập tức chia tay anh ấy.”
Tình yêu làm sao có thể so sánh với tình bạn thân thiết bao nhiêu năm của chúng tôi chứ?
Chuyện này sẽ khiến Thẩm Độ cảm thấy tủi thân, nhưng chắn chắn anh ấy sẽ hiểu.
“Tôi không phải tức giận vì chuyện này,” Thẩm Lan San ôm cánh tay nói, “Chuyện khiến tôi tức giận là mối quan hệ của chúng ta tốt như vậy, nhưng cậu lại không nói cho tôi biết? Còn anh trai tôi, tôi là em gái duy nhất của anh ấy, anh ấy lại bắt cóc bạn thân của tôi, cậu bảo tôi không giận được sao?”
"Đừng trách anh ấy, là tôi không cho anh ấy nói với cậu.”
"Hà Duyệt Tâm! Chẳng phải chúng ta đã đồng ý rằng, có chuyện gì cũng phải chia sẻ với nhau sao?”
Tôi thở dài: “Là vấn đề của tôi, tôi sợ mối quan hệ của tôi và anh cậu không thể lâu dài.”
"Cái gì? Anh ấy đối xử không tốt với cậu à? Bây giờ tôi sẽ đi đập cho anh ấy một trận!”
"Không! Không phải! Anh ấy rất tốt, cũng là bởi vì... anh ấy quá tốt."
Thẩm Độ nói với tôi, anh ấy chưa từng yêu và tôi là mối tình đầu của anh ấy.
Anh ấy nói, anh ấy rất nghiêm túc và rất muốn kết hôn.
Kết hôn, hai chữ này đối với tôi lại quá nặng nề.
Tôi chán nản nói với Thẩm Lan San:
"Cậu biết không, tôi từng gả cho Ninh Thuật... Cuối cùng, kết quả như thế nào cậu cũng biết.”
“Ninh Ninh, cậu sợ sao?” Thẩm Lan San vừa liếc mắt đã nhìn thấu được tôi đang nghĩ gì.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy mình vẫn chưa nghĩ thông suốt, cũng không biết phải đối mặt với anh trai cậu như thế nào. Nếu có một ngày chúng tôi chia tay, mà cậu lại đứng ở giữa, chắc chắn sẽ rất khó xử. Cho nên, tôi muốn chờ đến khi mình nghĩ thông suốt rồi mới nói cho cậu biết cũng không muộn.”
"Thì ra là như vậy.”
Thẩm Lan San vội vàng nói:
"Nhắc đến mới nhớ, tôi luôn cảm thấy mấy năm nay anh trai tôi có chút kỳ lạ."
“Kỳ lạ thế nào?”
"Cậu không thấy thời điểm anh ấy điều động thuyền cứu sinh quá trùng hợp sao? Hơn nữa, anh ấy còn đầu tư vào một dự án ở nước ngoài, hình như là nghiên cứu về bệnh u não."
"Cái gì?"
Tôi có chút ngạc nhiên.
Một ý tưởng táo bạo đã xuất hiện trong đầu tôi...
Thẩm Lan San không hẹn mà nói với tôi: "Ch//ết tiệt! Không phải anh ấy cũng sống lại đó chứ?”
20.
Tôi quyết định đi tìm Thẩm Độ để hỏi rõ.
Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm nơi ở của anh ấy ở Anh.
Mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi.
Thẩm Độ hình như không có ở nhà.
Cửa phòng làm việc đang mở, tôi lập tức bị thu hút bởi dòng thông tin dày đặc trên tường.
Toàn bộ đều là những nghiên cứu liên quan đến bệnh u não.
Cách phòng ngừa, cách điều trị...
Ở giữa thông tin là ảnh của tôi.
Đó là bức ảnh Thẩm Lan San chụp tôi trong ngày hội thể thao của sinh viên năm nhất.
Tôi chạy một trăm mét và mỉm cười.
Có một mảnh giấy treo bên dưới bức ảnh, viết đầy đủ mọi thông tin về tôi.
[Cô ấy thích ngắm biển, nhưng sau khi San San qua đời, cô ấy trở nên sợ biển.]
[Cô ấy thích một nhãn hiệu búp bê, là phiên bản giới hạn được bán vào mỗi dịp Giáng sinh, nhưng cô ấy chưa bao giờ có được nó.]
[Cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh u não khi mới 34 tuổi. Để làm cô ấy vui, tôi thường đưa cô ấy đi khám sức khỏe.]
Mỗi lời nói đều là tình yêu mãnh liệt và sâu sắc dành cho tôi.
Khoảng thời gian đen tối đó của tôi thực ra đã được người khác trân trọng cất giữ.
Không biết Thẩm Độ đã đứng trước cửa phòng từ lúc nào:
“Anh biết, anh không thể giấu được em.”
Tôi quay lại nhìn anh: “Cho nên, đây cũng là kiếp thứ hai của anh?”
Anh gật đầu: “Anh sống lại vào ngày du thuyền bị đắm, nên đã lập tức điều động thuyền cứu sinh, cũng may là anh đã đến kịp lúc.”
Khi Thẩm Độ biết người được cứu là tôi, anh ấy cũng lờ mờ đoán ra được tôi cũng như anh ấy.
“Thẩm Độ, từ trước đến nay em đều không biết, anh đối với em…”
Anh cười: “Khi đó trong lòng em chỉ có Ninh Thuật, em chỉ xem anh như một người anh trai, thậm chí còn không phải là bạn bè. Anh sợ nếu như anh bày tỏ tình cảm, ngay cả Thẩm Lan San, em cũng sẽ né tránh.”
Quả thực, kiếp trước tôi và Thẩm Độ rất ít khi tiếp xúc với nhau.
Và sau khi từ chối ai đó, tôi thường chặn điện thoại và tránh mặt họ.
"Anh yêu em từ lúc nào?"
Thẩm Độ chỉ vào bức ảnh năm nhất đại học: “Trước lúc này.”
Nói cách khác, lúc học trung học, tôi và bạn cùng lớp đến chơi ở nhà Thẩm Lan San, anh ấy đã để ý đến tôi rồi.
Trong ấn tượng của tôi, anh ấy luôn lịch sự hỏi mọi người: “Các em muốn ăn kem hay trái cây?”
Hóa ra mọi ánh mắt của anh lúc đó đều đổ dồn vào tôi.
Tôi cảm thấy rất xúc động, tôi nhớ ra một chuyện nữa: “Kiếp trước anh chưa bao giờ kết hôn?”
"Ừ, là bởi vì em.”
Thẩm Độ hào phóng thừa nhận.
Sau khi tôi mất, Thẩm Độ sống cô độc cả đời.
Vào ngày anh ấy qua đời vì tuổi già, trên tay anh vẫn còn cầm một sợi dây cũ kỹ.
Đó chính là sợi dây tôi đã đánh rơi khi lần đầu tiên đến nhà Thẩm Lan San chơi.
Cũng là di vật duy nhất tôi để lại cho anh ấy.
Thẩm Độ nói: “Nếu biết sau khi em kết hôn không có cuộc sống tốt, anh sẽ…”
"Anh sẽ làm gì?"
"Anh sẽ cướp em lại.”
Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của anh, sững sờ hồi lâu:
“Thẩm Độ, anh chưa từng trách em sao?”
"Trách em cái gì?"
“Liên quan đến cái ch//ết của Thẩm Lan San…”
"Em không làm hỏng du thuyền, cũng không gây ra bão tố. Ra khơi hay không là do San San quyết định. Anh trách em làm gì?"
Anh xoa đầu tôi an ủi:
"Anh không trách em, San San cũng không trách em, em cũng không nên tự trách mình."
Không nên tự trách mình.
Năm chữ này, cuối cùng cũng đã có người nói với tôi.
Mũi tôi đau nhức, thiếu chút nữa là bật khóc.
Thẩm Lan San từng nói với tôi rằng, gia đình cô ấy là nhà giàu mới nổi.
"Cậu đã bao giờ thấy người có học thức nào đặt cho con gái mình một cái tên xui xẻo như vậy chưa? Ban đầu ba mẹ tôi cảm thấy "Lan San" dễ nghe, cũng không tra từ điển, đã lấy đặt cho tôi. Họ chịu thiệt thòi vì không có học thức, cho nên sau này họ rất chú trọng việc giáo dục cho anh trai và tôi…”
Thẩm Lan San không nói dối.
Hai anh em họ, đều được giáo dục rất tốt.
"Ninh Ninh, anh đã đợi em rất lâu rồi."
Thẩm Độ hôn lên trán tôi:
“… Lâu đến nỗi đã qua hết một đời.”
Tôi chợt nhớ đến lời tỏ tình lúc đầu của anh ấy.
“Em có muốn thử hẹn hò với anh không?”
Thật bình tĩnh và kiềm chế.
Nhưng tình yêu tồn tại trong vô hình đã lâu, dần theo năm tháng, đã trở thành dòng nước chảy xiết.
Một ngày nào đó, cuối cùng dòng nước này cũng đã chảy đến trước mặt tôi.
Gột rửa những mảnh vỡ tan tành của một kiếp người, và đem từng mảnh ghép lại một cách nguyên vẹn.
"Ninh Ninh, cảm ơn em."
“Cảm ơn vì cái gì?” Tôi nghẹn ngào.
"Cảm ơn vì cuối cùng em đã chú ý đến anh."
Thẩm Độ hài lòng nói.
21.
Thời gian trôi nhanh.
Hai năm sau, tôi đã hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh của mình.
Tại lễ tốt nghiệp, với tư cách là đại diện cho những nghiên cứu sinh xuất sắc nhất, tôi thay mặt mọi người lên phát biểu trước toàn trường.
Hai anh em Thẩm gia cũng đến dự lễ tốt nghiệp của tôi.
Thẩm Lan San đã thay đổi rất nhiều.
Cô ấy đã trở thành một người vô cùng ưu tú, đứng một mình cũng có thể đảm đương tất cả mọi việc, có dáng điệu của một Thẩm tổng nào đó.
Kế hoạch mua lại Công ty Ninh Thuật cũng sẽ hoàn tất trong năm nay.
Một số công ty ở Anh đã gửi cho tôi lời đề nghị và mời tôi ở lại.
Nhưng tôi vẫn chọn quay trở về Trung Quốc.
Tôi mong muốn vận dụng những gì mình đã học được để xây dựng quê hương.
Sau khi bắt đầu làm việc, tôi có gặp lại Ninh Thuật vài lần.
Thường thì phải gặp gỡ trong công việc, hoặc do họp mặt bạn bè cùng lớp, bất đắc dĩ mới thấy mặt anh ta.
Cho đến lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Anh ta hỏi: “Ninh Ninh, em thấy anh có gì khác biệt không?”
Tôi liếc nhìn anh ta: “Tôi không nhìn thấy.”
Ninh Thuật cảm thấy mất mát, nói: "Anh đã gầy đi rất nhiều.”
“À, đúng rồi.”, tôi không để ý đến những gì anh ta nói, “Tôi sắp kết hôn rồi.”
Ninh Thuật sửng sốt: “Kết hôn?”
“Đúng vậy, Thẩm Độ cầu hôn tôi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Hôn lễ dự kiến diễn ra vào cuối năm nay.”
Người ta nói rằng, khi con người cảm thấy hạnh phúc, họ sẽ quên đi rất nhiều chuyện.
Tôi của hiện tại, chính là như vậy.
Nhìn thấy Ninh Thuật, tôi cũng không còn khó chịu nữa.
"Anh có đến tham dự không? Tôi có thể gửi thiệp mời cho anh.”
Anh ta miễn cưỡng nặn ra một cười: “Được.”
Khi đó tôi cũng không biết.
Anh ta không thể đến được.
Ninh Thuậtbị bệnh và chỉ còn sống được chưa đầy nửa năm.
22.
Hôn lễ của tôi và Thẩm Độ được tổ chức rất long trọng.
Thẩm Lan San là phù dâu của tôi.
Cô ấy là người hạnh phúc hơn bất cứ ai khác:
“Chị em tốt của tôi bây giờ đã trở thành chị dâu của tôi, sau này tôi không còn phải lo lắng mối quan hệ chị dâu em chồng nữa.”
“Nếu cậu ấy cãi nhau với anh trai tôi thì sao? Ồ, chắn chắn là phải giúp chị em của mình rồi!”
"Trời lớn đất lớn, chị em lớn nhất. Anh trai là gì? Tôi không biết, tôi không quen biết anh ấy."
Có người hỏi Thẩm Lan San, mối quan hệ của cô ấy với bạn thân có thực sự tốt như vậy không?
Thẩm Lan San mỉm cười nói: "Chúng tôi là bạn bè sinh tử, đã hai lần! Cậu nghĩ thế nào?"
Sau đó Thẩm Độ đeo cho tôi một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi nói với Thẩm Độ, tôi đồng ý.
Thẩm Lan San ở dưới khán đài thổn thức không dứt:
“Trước đây tôi còn cho rằng, không ai xứng làm chị dâu của mình, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn nói, Thẩm Độ, anh có tài đức gì chứ!”
Sau đám cưới, Ninh Thuật nhờ người gửi quà đến.
Người đó nói, anh ta đã đi đến một nơi rất xa.
Có thể không bao giờ quay trở lại.
Tôi nói: “Vậy tôi chúc anh ấy có một chuyến đi vui vẻ.”
Tôi giả vờ như không nhìn thấy cáo phó của Ninh Thuật.
Con người sống trong cuộc đời này, giống như lữ khách.
Ninh Thuật sẽ có cuộc hành trình tiếp theo của riêng mình.
Tôi cũng sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng tôi đã có người yêu tôi sâu sắc và một người bạn thân tốt nhất trên đời này.
Từ nay trở đi, tôi sẽ không còn sợ hãi gió bão nữa.
(HOÀN)
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.