Chương 1
Avatar Khung avatar
35532 Chữ

1
Kết hôn được mười năm, cuối cùng Ninh Thuật cũng tìm được người thay thế Bạch Nguyệt Quang của mình.

Cô ta là một sinh viên đại học.

Chỉ vì gương mặt cô ta giống Thẩm Lan San đến sáu phần, cho nên Ninh Thuật đã phát điên và cưng chiều cô ta đến tận trời xanh.

Vì nhà cô ta quá nghèo, nên Ninh Thuật đã không tiếc tiền tài trợ cho cô ta đi học.

Cô ta sắp đi thực tập, Ninh Thuật vội vàng sắp xếp cho cô ta làm trợ lý của mình, hai người bên nhau như hình với bóng.

Ninh Thuật từng hứa, vào ngày sinh nhật lần thứ 35 của tôi, anh ấy sẽ cùng tôi đi dạo trên bãi biển.

Hơn mười năm rồi, chúng tôi đã không đi dạo bãi biển cùng nhau.

Kể từ khi Thẩm Lan San bị chôn vùi dưới biển.

Vào đúng ngày sinh nhật của cô ấy.

Tôi tô son để che đi màu môi nhợt nhạt, ốm yếu.

Sau đó, thay trang phục đẹp nhất được cắt may tinh xảo vì muốn che đi cơ thể gầy gò, bệnh tật.

Tôi đợi ở bãi biển cả ngày, Ninh Thuật cũng không gọi một cuộc điện thoại nào.

Đến tối, thư ký của anh báo rằng anh có việc phải làm, nên không thể đến được.

Dựa theo trí nhớ của mình, tôi tìm kiếm trên weibo của trường đại học.

Cô ta đăng một bức ảnh, khoe một bàn tay đang lộ ra trong góc.

Nhìn thoáng qua tôi đã biết đó là Ninh Thuật.

"Vừa nghe tin tôi bị đau bụng vì đến tháng, anh ấy lập tức nghỉ việc và chạy đến đây. Hơn nữa, còn tự tay nấu cháo cho tôi. Anh ấy thật chu đáo! Đáng yêu quá."

Khối u trong não của tôi đã chèn ép các dây thần kinh, cơn đau khiến tôi không thể duỗi thẳng lưng.

Cũng nhanh thôi, tôi sẽ được giải thoát.

Tôi hướng về phía biển khơi, im lặng mỉm cười.

Thẩm Lan San, tôi sắp trả lại mạng sống cho cậu rồi.

2.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Ninh Thuật mới trở về nhà.

Anh liếc nhìn tôi đang ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nói: “Em chưa ngủ à.”

"Ninh Thuật, em có chuyện muốn nói với anh."

"Tôi biết em định nói gì."

Anh thong thả cởi cà vạt.

Dù đã 35 tuổi, nhưng Ninh Thuật vẫn giữ được vóc dáng cân đối, tất cả các động tác đều mang khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

Không trách vẫn có thể hấp dẫn được nữ sinh viên 20 tuổi.

“Buổi tối quả thật tôi đã đến chỗ trợ lý, hôm qua cô ấy không được khoẻ, bên cạnh cũng không có ai, tôi nghĩ cô ấy là con gái sẽ gặp nhiều khó khăn nên đến thăm, tôi sẽ đi dạo bãi biển với em vào một ngày khác.”

"Không phải chuyện này."

Anh có chút kinh ngạc: "Vậy thì chuyện gì?"

Tôi đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.

Ninh Thuật lại đoán: "Quà sinh nhật? Tôi sẽ nhờ thư ký đưa cho em!"

"Cũng không phải chuyện này."

Ninh Thuật đã mất hết kiên nhẫn: "Hà Ngộ Ninh, hôm nay tôi rất mệt, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi. Đừng lãng phí thời gian vòng vo nữa…”

"Em bị u não giai đoạn cuối."

Tôi đẩy báo cáo chẩn đoán đến trước mặt anh ta.

Thật ra, tôi đã nghĩ ra cả trăm cách để thông báo chuyện này, nhưng cuối cùng đều không dùng được.

Ninh Thuật dường như không tin, đọc đi đọc lại bản báo cáo.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

"Chuyện này là thật sao?"

"Bệnh viện cấp ba còn có thể làm giả sao?"

Cuối cùng, ngoài sự không kiên nhẫn với tôi, vẻ mặt Ninh Thuật cũng đã xuất hiện một chút ưu tư.

Nhưng chỉ là trong giây lát.

Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đặt báo cáo xuống: “Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi!”

“Đó là tất cả những gì anh muốn nói à?”

Khi nỗi thất vọng tích tụ quá nhiều, nó sẽ biến thành sự sụp đổ:

"Ninh Thuật, em sắp ch//ết rồi, đây có thể là món quà sinh nhật cuối cùng khi em còn sống!"

Anh dừng bước, để mặc tôi dùng ly và gối ném vào người anh, cũng không chống cự hay né tránh.

Đến khi tôi bình tĩnh lại, anh mới lau nước trên mặt, nở một nụ cười tàn nhẫn:

"Hà Ngộ Ninh, cô nói xem, đây có phải là quả báo không?”

Tôi chợt giật mình.

Nghe anh ta nói tiếp nửa câu sau:

“….Quả báo vì đã gián tiếp hại ch//ết Thẩm Lan San.”

3.
Sau khi nói xong lời này, Ninh Thuật đi về phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Cắt đứt mọi hy vọng mong manh của tôi.

Nhưng tôi biết, Ninh Thuật nói không sai.

Cái ch//ết của Thẩm Lan San có liên quan tới tôi.

Năm tôi 20 tuổi, tôi, Ninh Thuật và Thẩm Lan San luôn như hình với bóng, không thể tách rời, được gọi là Tam giác sắt.

Nhưng thẳng thắn mà nói, tôi là người lạc lỏng nhất.

Thẩm gia và Ninh gia đều là những gia tộc giàu có.

Từ nhỏ, hai người họ đã nhận được nền giáo dục ưu tú, có rất nhiều đề tài để nói với nhau.

Tuy nhiên, Thẩm Lan San luôn xem tôi như bạn thân, nên mới có một vị trí dành cho tôi.

Sau này, cũng giống như mọi mối tình tay ba cẩu huyết khác.

Tôi yêu Ninh Thuật, nhưng trong mắt Ninh Thuật chỉ có Thẩm Lan San.

Tình yêu đơn phương của tôi quá nhỏ bé, không đáng nhắc đến.

Vào sinh nhật lần thứ 22 của Thẩm đại tiểu thư, tôi đề nghị tổ chức trên biển.

Trùng hợp là cô ấy cũng có một chiếc du thuyền nhỏ chưa sử dụng.

Thẩm Lan San thấy lời đề nghị này cũng không tệ, nên cô ấy huỷ đặt chỗ tại một câu lạc bộ cao cấp và đổi qua tổ chức tiệc sinh nhật trên biển.

Bữa tiệc kéo dài liên tiếp trong mấy ngày.

Lúc đầu mọi chuyện đều bình yên.

Nhưng đến ngày thứ ba, tai nạn bất ngờ xảy ra.

Du thuyền đột nhiên bị hỏng, nước biển tràn vào trong tàu, dự kiến trong vòng 20 phút sau, du thuyền sẽ bị nước biển nhấn chìm.

Trên tàu có tổng cộng 17 người và 2 thuyền cứu sinh, sức chứa tối đa 16 người.

Chắc chắn phải có một người bị bỏ lại, chờ đợi cứu hộ đến sau.

Vì muốn có sự công bằng, Thẩm Lan San đề nghị rút thăm để quyết định người nào được chọn.

Thật không may, tôi là người xui xẻo đó.

Sau khi mọi người lên thuyền cứu sinh, Thẩm Lan San bất ngờ giật lá thăm trong tay tôi.

"Ninh Ninh, cậu đi trước đi."

"Không được, người rút được thăm là tôi!”

"Cậu ngốc quá!" Thẩm Lan San cười với tôi, không hổ danh là hoa khôi của trường, nụ cười của cô ấy thật đẹp, "Tôi biết bơi, còn cậu thì không, cậu đi trước đi. Tôi có thể cầm cự lâu hơn cậu.”

"Không! Nếu cậu muốn ở lại, tôi sẽ ở lại cùng cậu!”

"Đừng gây rắc rối cho tôi nữa. Nói không chừng, đến lúc các cậu và bờ, tôi cũng bơi đến đó rồi.”

Thẩm Lan San không nói lời nào, đẩy tôi xuống thuyền cứu sinh.

Cô quay đầu nhìn Ninh Thuật: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Đây là những lời cuối cùng Thẩm Lan San để lại cho chúng tôi.

4.
Ngay khi thuyền cứu sinh của chúng tôi rời đi, cơn bão đã ập đến.

Thời tiết khắc nghiệt khiến đội cứu hộ bị chậm trễ, khi họ đến nơi thì du thuyền đã hoàn toàn chìm xuống đáy biển.

Không thể cứu được Thẩm Lan San.

Lực lượng cứu hộ đã tìm thấy th//i th//ể của cô trong đống đổ nát của con tàu bị chìm.

Ban đầu Ninh Thuật dự định sau khi trở về đất liền sẽ tỏ tình với Thẩm Lan San.

Ninh Thuật thậm chí còn chuẩn bị cả quà và hoa.

Nhưng Bạch Nguyệt Quang yêu quý của anh ta đã ở lại biển cả mãi mãi.

Từ đó về sau Ninh Thuật bắt đầu hận tôi.

Nếu tôi không thuyết phục Thẩm Lan San đi biển, cô ấy đã không ch//ết.

Nếu không phải... người ch//ết đó, sẽ là tôi.

Sau này, Ninh Thuật xem nhật ký của tôi và biết được mối tình đơn phương mà tôi dành cho anh ta.

Ninh Thuật cười nhạt giễu cợt: “Thích tôi? Cô xứng sao?”

Tuy nói vậy, nhưng một tuần sau, Ninh Thuật bất ngờ cầm chiếc nhẫn kim cương đến cầu hôn tôi, phô trương rất lớn.

Bức ảnh đã lan truyền trên mạng.

Mọi người đều nói rằng, họ chưa bao giờ nhìn thấy một quả trứng bồ câu lớn như vậy.

Họ còn nói mối tình thanh mai trúc mã của hoàng tử và lọ lem thật ngọt ngào.

Nhưng bọn họ không biết.

Thật ra, ánh mắt của hoàng tử không bao giờ dừng lại ở Lọ Lem.

Ninh Thuật cưới tôi hoàn toàn là vì lời trăn trối của Thẩm Lan San.

Anh ấy thực sự đã chăm sóc tôi rất tốt.

Chỉ là anh ấy không yêu tôi mà thôi.

Ninh Thuật chưa bao giờ lừa dối ai cả.

Dường như để trấn an linh hồn của Thẩm Lan San trên thiên đường.

Anh ấy đã cố gắng duy trì mối quan hệ vợ chồng với tôi trong suốt mười năm qua.

Cho đến khi người thay thế xuất hiện, trái tim Ninh Thuật mới thực sự sống lại.

……

Bệnh của tôi ngày càng nặng.

Ninh Thuật chưa bao giờ đến bệnh viện thăm tôi.

Anh ấy rất bận rộn, bận rộn với sự nghiệp và bận rộn với trợ lý.

Trong phòng bệnh, trên tivi đang truyền hình trực tiếp một buổi dạ tiệc đấu giá từ thiện.

Ninh Thuật trong trang phục trang trọng cũng tham dự, theo sau là trợ lý tên Tiểu Thu.

Tiểu Thu trang điểm vô cùng tinh tế, trông rất giống Thẩm Lan San.

Ánh mắt tôi dừng lại trên sợi dây chuyển đeo trên cổ cô ta.

Đó là sợi dây chuyền của Thẩm Lan San!

Năm tôi hai mươi tuổi, chỉ vì tôi nói: “Sợi dây chuyền này đẹp quá”.

Thẩm Lan San đã tháo nó ra đưa cho tôi.

Sau này tôi mới biết, anh trai của cô ấy đã bỏ ra đến mấy triệu trong buổi đấu giá mới mua được nó.

Thẩm Lan San nói: “Mấy triệu cũng không là gì? Ninh Ninh là bạn thân của tôi, cô ấy xứng đáng!”

Sau khi Thẩm Lan San ch//ết, tôi đã niêm phong sợi dây chuyền này trong hộp đựng trang sức và không nỡ mở nó ra.

Tại sao bây giờ Ninh Thuật lại tự ý lấy nó đeo cho người khác?

Tôi cố gắng gượng chút hơi tàn, bấm gọi điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Hôm nay tôi bận, cô hãy gọi lại sau đi…”

“Không ai có thể thay thế được cô ấy!” Tôi thô lỗ ngắt lời Ninh Thuật.

Dù anh ta có bận việc gì đi chăng nữa, tôi cũng cố gắng hết sức để nói từng chữ một:

"Không ai có thể thay thế Thẩm Lan San! Ninh Thuật, anh đang xúc phạm cô ấy!”

Ninh Thuật sửng sốt hồi lâu.

Tôi quá mệt mỏi

Sau khi cúp điện thoại, mắt tôi hoàn toàn nhắm lại.

Ngày tôi ch//ết, là một ngày giông bão.

Cũng giống cái ngày mà Thẩm Lan San rời xa chúng tôi.

5.
"Ninh Ninh, cậu có thích A Thuật không?"

Giọng nói ngọt ngào và êm dịu quen thuộc khiến tôi tỉnh lại.

Tôi đã được tái sinh.

Thẩm Lan San hai mươi hai tuổi, ngồi trước mặt tôi với nụ cười rạng rỡ:

"Cậu đừng có chối, quan hệ của chúng ta là gì chứ? Cậu không giấu được tôi đâu.”

Thấy tôi sững sờ.

Cậu ấy nói thêm: "Tôi đoán đúng rồi phải không? Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ để cho cậu có thời gian riêng tư, phải tận dụng cơ hội nhé…”

Tôi kích động bước tới ôm lấy Thẩm Lan San.

Trên người cô ấy có mùi hương hoa nhài quen thuộc.

Cô ấy vẫn còn sống.

"Ninh Ninh, cậu làm sao vậy? Ai ức hiếp cậu? Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu trút giận!"

"Không...tôi chỉ..."

Tôi còn chưa nói xong.

Tiếng chuông báo động đột ngột vang lên.

"Du thuyền gặp sự cố! Xin mọi người nhanh chóng tập trung lên boong tàu. Ngay lập tức!”

Ôi! Không!

Tôi chỉ mới vừa sống lại thôi mà!

6.
Tất cả mọi người bất an tập trung ở mũi thuyền.

Chiếc du thuyền đã nghiêng và đuôi tàu bắt đầu chìm xuống.

Lúc này, thời tiết càng ngày càng tệ.

Cũng giống như kiếp trước, mọi người rút thăm để xác định ai sẽ là người ở lại chờ cứu hộ.

Tôi hít một hơi thật sâu, giành lấy lá thăm ngắn nhất:

"Là tôi, mọi người không cần rút nữa.”

Ngoại trừ Thẩm Lan San, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhảy xuống thuyền cứu sinh.

Lúc này tôi mới phát hiện Ninh Thuật có chút kỳ quái.

Kiếp trước anh ta là người chỉ huy, sắp xếp mọi người lên thuyền một cách có trật tự.

Nhưng bây giờ, Ninh Thuật đứng ch//ết lặng, hai mắt đờ đẫn, bị đẩy xuống thuyền cứu sinh.

Giống như...mất hồn vậy.

Thôi! Mặc kệ vậy!

Tôi cầm lá thăm trong tay, và bắt đầu đếm ngược.

Ba hai một...

Đúng như dự đoán, Thẩm Lan San lao tới giật lấy lá thăm của tôi!

Dự đoán của tôi đã đúng, tôi đã tránh được cô ấy.

“Cậu làm gì vậy?” Tôi hỏi, giả vờ ngạc nhiên.

Cô ấy nói: "Ninh Ninh, tôi đổi chỗ cho cậu, cậu đi trước đi, tôi ở lại chờ cứu hộ. Tôi biết bơi, có thể chịu đựng được lâu hơn cậu!”

Tôi lắc đầu: “Không, lá thăm này chính là mạng sống của tôi.”

"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Cậu quên rồi sao, tôi có chứng chỉ huấn luyện viên bơi lội. Cậu đi trước đi. Có lẽ khi mọi người lên bờ, tôi cũng đã đến đó rồi.”

"Cảm ơn San San.”

Kiếp trước, tôi thậm chí còn chưa kịp nói lời cảm ơn cô ấy, cuối cùng, lần này tôi đã có thể bù đắp lại được rồi.

“Đột nhiên cậu cảm ơn cái gì…”

"Chúng ta là bạn thân phải không?"

“Dĩ nhiên rồi!”

"Vậy thì hãy sống thật tốt nhé."

Vẻ mặt Thẩm Lan San mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Ngược lại người đứng ở phía sau là Ninh Thuật, sau khi nghe tôi nói xong, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại.

Anh ta giống như vừa sống lại trong nháy mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.

Giây tiếp theo, tôi đẩy Thẩm Lan San lên thuyền cứu sinh.

Lần này, đổi lại tôi là người ch//ết.

Tôi cảm thấy cả người nhẹ nhõm, đi đến cuối thuyền và chìm dần xuống biển.

Nhưng lại nghe thấy Ninh Thuật ở ngoài biển gào thét thảm thiết.

"Ninh Ninh…."

Thực kỳ quái.

Kiếp trước, anh ta có gọi tôi như vậy không?

Tôi quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đầy tuyệt vọng của Ninh Thuật.

Đó không phải là ánh mắt của Ninh Thuật 22 tuổi.

Mà là khi anh ta 35 tuổi.

Ninh Thuật cũng sống lại.

Tôi nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

Sống lại thì sao chứ?

Kết cục cũng đã được định trước rồi.

Ninh Thuật, tôi không còn nợ anh điều gì nữa.

Cơ thể tôi dần dần chìm xuống biển.

Trong bóng tối không đáy, một tia sáng đột nhiên chiếu sáng thế giới của tôi...

7.
Thời gian thoáng qua.

Đã hai năm kể từ khi tôi được sống lại.

Tôi đang đi dạo trong khuôn viên trường ở Anh Quốc, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Thẩm Lan San: [Ding dong, ngày mai bảo bối của cậu sẽ đến London~/Cool.jpg.]

Tôi: [Sẵn sàng đón tiếp/Cool.jpg.]

Thẩm Lan San: [ Đem theo que cay cho cậu!]

Tôi: [Đại tiểu thư, cậu là công chúa của tôi!]

Một người bạn nước ngoài cùng lớp hỏi: "Này, có chuyện gì trông cậu vui vẻ thế?”

Tôi không khỏi mỉm cười.

Thoát ch//ết trong đường tơ kẻ tóc, có thể không vui sao?

Không ai có thể ngờ được, tôi vẫn còn sống.

Trong vụ đắm tàu hai năm trước…

Khi tôi cùng du thuyền chìm xuống biển, một chiếc thuyền cứu sinh bất ngờ xuất hiện.

Nó xuyên qua sương mù dày đặc cùng với gió và sóng biển, lao nhanh về phía tôi.

Tôi không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Khi tôi tỉnh dậy sau cơn mê, tôi đã nằm ở một bệnh viện ở nước ngoài.

Bên cạnh là một khuôn mặt quen thuộc.

Đẹp trai và nổi bật, vẻ mặt lạnh lùng.

"Tỉnh rồi à? Bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy kịch."

Tôi sửng sốt mất một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra danh tính của người này.

Thẩm Độ.

Người anh trai tính tình nghiêm khắc và cứng nhắc, nhưng lại sẵn sàng bỏ ra hàng triệu tệ để mua một chiếc vòng cổ cho Thẩm Lan San.

"Là anh cứu tôi?"

"Ừm."

Thẩm Độ trả lời ngắn gọn.

Vào ngày xảy ra tai nạn, anh ấy phát hiện thời tiết trên biển có chuyển biến xấu, cho nên lập tức điều động thuyền cứu sinh để chuẩn bị ứng phó khi có trường hợp khẩn cấp.

Không ngờ anh ấy thực sự đã cứu tôi.

Tôi rất cảm kích, nhưng lại có chút nghi ngờ.

Ở kiếp trước, chuyện này có xảy ra không?

Không đợi tôi kịp suy nghĩ, Thẩm Độ đã đứng dậy rời đi:

"Đúng rồi, chuyện tôi cứu cô, tôi chưa nói với bất kỳ người nào, kể cả San San.”

Anh ấy hơi khựng lại và nhìn tôi:

"Tôi muốn cô có thể…có kế hoạch cho riêng mình.”

8.
Theo như lời Thẩm Độ nói, mọi người đều cho rằng tôi đã ch//ết.

Thậm chí Thẩm Lan San còn nhốt mình trong nhà, không chịu ăn uống, lấy nước mắt rửa mặt.

Ninh Thuật nhờ người vớt x//ác tôi lên.

Anh ta đã chi rất nhiều tiền, và không bỏ cuộc cho đến khi tìm thấy được th//i th//ể của tôi.

Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ tìm thấy được chiếc vòng tay của tôi.

Đó là món quà sinh nhật Ninh Thuật tặng tôi vào năm thứ hai trung học.

Kể từ ngày có nó, tôi chưa bao giờ tháo nó ra.

Ninh Thuật ôm chiếc vòng trong tay, quỳ trên thuyền cứu hộ mà khóc.

Ngày xuất viện, tôi quyết định kể cho Thẩm Lan San nghe về cuộc đời mình.

Sau khi Thẩm Lan San biết chuyện, cô ấy đã bay sang Anh, ôm tôi vào lòng và khóc rất to.

Cô ấy đã đồng ý giữ bí mật này giúp tôi, và xem như Hà Ngộ Ninh đã ch//ết.

Thẩm Lan San rất kín miệng.

Hai năm đã trôi qua, ngoài gia đình tôi, chỉ có anh em Thẩm Lan San biết đến sự tồn tại của tôi.

Tôi nghĩ, lần thoát ch//ết này, mới thực sự là tái sinh.

Tôi đã đổi tên và cắt đi mái tóc dài ngang lưng.

Trước đó Ninh Thuật từng nói, anh ta thích con gái tóc đen, thẳng.

Từ đó về sau, tôi chưa bao giờ thay đổi kiểu tóc của mình.

Trở lại một đời, tôi muốn sống cho chính mình.

Là một phụ nữ muốn phái triển vững mạnh về kinh tế, ở Anh có trường đại học mà tôi mong muốn.

Imperial College, xếp thứ mười trên thế giới.

Tôi ở đây, làm việc và học tập.

Thẩm Độ muốn giúp tôi.

Anh ấy nói: “Em không cần phải làm việc vất vả như vậy. Anh sẽ mua cho em một căn nhà, em chỉ cần tập trung học thạc sĩ là được”.

Tôi lắc đầu: “Cảm ơn anh, nhưng em muốn dựa vào chính mình. Anh đã giúp đỡ em quá nhiều rồi.”

Anh khẽ thở dài.

Nói đi phải nói lại, tôi và Thẩm Độ cũng có chút giao tình.

Có lần tôi hỏi: “Tại sao anh lại sẵn lòng giúp đỡ em mà không cần đền đáp như vậy?”

"Bởi vì em là bạn thân nhất của San San."

Câu trả lời này một giọt nước cũng không lọt.

Cuối cùng, tôi đã được nhận vào Imperial College với tư cách là nghiên cứu sinh và quay trở lại trường.

Sau khi Thẩm Lan San tốt nghiệp đại học, cô ấy làm việc trong công ty của gia đình, công việc rất nhàn nhã.

Thỉnh thoảng cô ấy bay tới Luân Đôn để gặp tôi.

Rõ ràng đại tiểu thư của Thẩm gia có thể ở trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao nào đó.

Nhưng cô ấy không muốn, cô ấy luôn muốn chen chút trong phòng ký túc xá với tôi.

Chúng tôi cùng nhau trò chuyện, xem phim truyền hình và nói chuyện phiếm.

Hoàn toàn giống như trước đây.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là cô ấy và Ninh Thuật lại không tiến tới với nhau.

Ngược lại, càng lúc càng xa nhau.

Nghe tôi hỏi về chuyện này, Thẩm Lan San nói chắc nịch:

"Mặc dù tôi không biết giữa cậu và Ninh Thuật có mâu thuẫn gì, nhưng tôi có một nguyên tắc, người mà bạn thân tôi ghét nhất, thì chính là kẻ thù của tôi! Bạn thân của tôi không thể làm gì sai được, cho dù cô ấy có sai, thì sai cũng trở thành đúng!”

Tôi bị Thẩm Lan San chọc cười.

Sau đó, Thẩm Lan San nói: "Nhưng mà, bạn học Hà Ngộ Ninh, cậu có nhầm lẫn gì không? Ninh Thuật hình như không thích tôi chút nào, anh ta thích cậu."

“Không thể nào."

"Nhưng bây giờ anh ta trở nên điên cuồng như vậy, tất cả là do cậu."

Thẩm Lan San thì thầm:

“Kể từ khi cậu bị tai nạn, anh ta luôn nói những điều tôi nghe không hiểu, cái gì mà anh sai rồi, em quay lại đi, anh sẽ không bao giờ đi tìm trợ lý nữa.”

“Có một lần, tôi thấy anh ta quỳ trước di ảnh của cậu, tự lẩm bẩm, khóc rất thảm thiết…”

Theo nguyện vọng của tôi, gia đình tôi và Thẩm Lan San đã tổ chức “đám t//ang” cho tôi.

Tôi cười mỉa mai, đổi chủ đề: “Lần này cậu định ở lại mấy ngày?”

"Tôi sẽ cùng cậu đón sinh nhật, nửa tháng sau sẽ đi.”

Sau đó, chúng tôi rút vào trong chăn, kể cho nhau nghe mọi thứ, từ các chương trình truyền hình thực tế đến việc theo đuổi thần tượng.

Cuối cùng không biết ai là người ngủ trước.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng hét của Thẩm Lan San đánh thức.

"Ninh Ninh, tôi thật sự xin lỗi cậu!"

“Có chuyện gì thế?” tôi hỏi.

"Ninh Thuật... Ninh Thuật nhìn thấy ảnh chụp chung của chúng ta!"

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.