Chương 3
Avatar Khung avatar
14119 Chữ

Cha tôi chạy lăng xăng đón chú ba vào nhà.

Chú ba vén rèm bước vào, trước tiên nheo mắt nhìn tôi.

Cha tôi vội vàng bế em tôi lại gần ông, "Chú ba, xem cháu đích tôn của người khôi ngô làm sao, tất cả là phúc khí của người."

Chú ba "ừm" một tiếng, đẩy cha tôi ra, quay lại nhìn mẹ tôi, thấy vết máu đen khô trên giường.

Ông bước nhanh tới, sờ mẹ tôi, kinh hãi tột độ.

"Cháu gái ta..."

Cha tôi lúc này mới nhận ra điều bất thường, gãi đầu định giải thích.

Đúng lúc đó, lại có người vén rèm bước vào, "Đúng là xui xẻo tám đời, bị đánh mà còn phải tự đến đây khám bệnh cho nhà các người!"

Là chú Huy, mặt ông còn chưa hết vết bầm tím, trông đầy mệt mỏi.

Ông vừa về nhà sáng sớm đã nghe chú Tứ Lưu nói chuyện tôi gõ cửa giữa đêm.

Nghĩ đến tình trạng của mẹ và em tôi, ông không yên lòng, miệng càu nhàu nhưng vẫn đến ngay.

Chú ba nhường chỗ cho chú Huy đứng cạnh mẹ tôi, ông lắc đầu, "Mất rồi."

Nhưng chú ba nhìn ra sự khác lạ trong ánh mắt ông ấy, truy hỏi tới cùng.

Chú Huy liếc nhìn cha tôi, "Bà ấy có thể có khả năng xuất huyết nhiều, nhưng lượng máu này…"

Ông do dự, sau khi chú ba thúc ép và cam đoan, mới ngập ngừng nói: "Có thể chưa đến mức chết đâu."

Cha tôi đờ đẫn một lúc lâu, nghe vậy mới phản ứng, chỉ vào chú Huy, "Ông nói nhảm gì đấy! Có phải ông hại chết vợ tôi không!"

Chú ba trừng mắt nhìn cha tôi, ông lập tức im bặt.

"Tôi chỉ đoán thôi, cụ thể chết như thế nào, phải đưa đi giám định tử thi."

"Người mất rồi thì đừng phiền nữa." Chú ba quyết định, tiễn chú Huy đi.

Quay lại, ông ngồi cạnh mẹ tôi, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lạnh sống lưng, chân run rẩy, như kẻ phạm tội bị bắt quả tang, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng, hướng về phía cha tôi, "Đừng khóc nữa. Còn ra cái thể thống gì!"

Cha tôi lập tức nấc một tiếng, ngậm miệng, chờ bị xử trí.

10

Chú ba trong làng được coi trọng vô cùng.

Ông không có con nối dõi, xem mẹ tôi như con gái ruột, còn cha tôi là chàng rể ông chọn từ làng bên mang về.

Cha tôi dù thường ngày hống hách đến đâu, nhưng khi gặp chú ba cũng như chó mất chủ.

"Đem dây lại đây." Chú ba vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng cây tẩu lại gõ lên người cha tôi.

Cha tôi run lên, vội vàng lấy sợi dây đỏ dùng để khâu miệng tôi từ tủ cạnh giường, hai tay dâng cho chú ba.

Chú ba giũ dây ra, lấy tay làm thước đo, nhìn chằm chằm cha tôi, "Lại táy máy à?"

Cha tôi gật đầu, "Đêm qua, thằng nhỏ sốt co giật không ngừng…"

"Sao không trói Tứ Nha lại?" Tứ Nha chính là mẹ tôi, chú ba tra hỏi nghiêm khắc.

Ánh mắt sắc bén của ông di chuyển từ tôi sang cha tôi.

Cha tôi bị nhìn đến mức quỳ rạp xuống đất, giơ cao em tôi lên đầu, "Con... Cháu đích tôn của người sốt dữ quá, con hoảng loạn... quên... quên mất."

Chú ba nheo mắt lại, tôi thậm chí còn thấy trong khe mắt ấy như bắn ra từng lưỡi dao.

Ông buộc vài nút trên dây, buộc vào cổ tay cha tôi rồi mới từ từ nói: "Hừ, phạt nhỏ để cảnh cáo lớn."

Nói xong, ông bế em tôi lên, cha tôi lập tức ngã xuống đất, ôm tay kêu "ối" rên rỉ.

Lúc đó tôi mới hiểu vì sao chú ba được coi trọng như vậy.

Ông nhìn cha tôi một lúc, rồi kéo tờ giấy viết gì đó, sau đó đưa cho tôi và bảo tôi ra đầu làng tìm thợ làm quan tài.

Tôi ra đến sân, tiếng rên của cha tôi ngưng lại, chú ba nói một câu: "Lại đây."

Tưởng ông có lời dặn dò gì chưa nói, tôi quay lại, nhưng nhận ra ông nói với cha tôi nên dừng bước.

Chú ba bảo: "Dạo này tuyệt đối không được mở chỉ khâu của con bé ra, qua thời gian này thì nhổ lưỡi nó đi..."

Chẳng lẽ... lời nguyền tôi đã đặt lên người mẹ bị ông phát hiện?

Đầu óc tôi choáng váng, chợt nghe cha tôi cất tiếng phản đối: "Không được!"

Cùng lúc đó, em tôi cũng khóc ré lên.

Nhân lúc ồn ào, tôi bước xiêu vẹo rời khỏi nhà.

11

Mặt đất mềm nhũn, mặt trời nóng rát, gió thì sắc như dao.

Mỗi bước đi của tôi nặng trĩu.

Hình như tôi đã lướt qua nhiều người, có lẽ là những hình bóng ma quỷ.

Trong cơn mơ màng, tôi đi đến nhà bà câm.

Tôi đẩy cửa bước vào, mong tìm được chút an ủi.

Kỳ lạ thay, bà câm không có ở nhà.

Tôi không dám ở lâu, đành viết một mảnh giấy, ghi lại chuyện tối qua, báo rằng vì tang sự, vài ngày tới tôi không thể đến.

Viết xong, tôi nhìn lại vài lần rồi rời đi, chạy vội đến tìm thợ làm quan tài.

Khi quay về nhà, rạp tang đã dựng xong.

Chú ba nhét em tôi vào tay tôi, dặn dò chăm sóc cẩn thận, rồi bận rộn sắp xếp tang lễ.

Người ta trước nói "Chúc mừng", sau lại nói "Xin chia buồn".

Mấy ngày liền, tôi bận đến mức ngủ không ngon.

Đến ngày thứ ba, người đến dự đám tang ít đi, tôi ôm em trước quan tài, mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ lưng, lực đạo rất êm ái.

Mơ hồ mở mắt, tôi thấy bà câm.

Mắt bà ngấn lệ, thấy tôi tỉnh, bà ôm tôi thật chặt.

Chưa kịp nói gì, chú ba đã gọi tôi, bước chân ông nghe như đang từ gian thờ đi ra.

Bà câm vội vàng nhét vào tay tôi một mảnh giấy, rồi quay người đi, nhưng chạm mặt chú ba.

Tôi bị rạp che khuất, không nhìn thấy tình huống, chỉ nghe chú ba quát: "Bà đến đây làm gì!"

Bà câm phát ra âm thanh "ư...ư...", như mèo mẹ gặp kẻ thù.

"Cút ngay! Đừng để tôi thấy bà nữa!" chú ba lớn tiếng quát đuổi.

Nhân lúc đó, tôi nhìn vào mảnh giấy, trên đó viết—

[Chạy đi! Mẹ cháu đã chết, không có máu của linh mẫu làm dây khâu miệng, ông ấy sẽ nhổ lưỡi cháu.]

Tôi toát mồ hôi lạnh, họ nhổ lưỡi tôi vì không còn gì khống chế được tôi nữa.

12

Nghe tiếng bước chân chú ba đang đến gần rạp, tôi nhét tờ giấy vào kẽ hở của quan tài, vừa xong thì chú ba đã xuất hiện.

Ông gọi tôi đi theo ông, thấy tôi do dự, ông bước tới nắm tai tôi kéo đi.

"Dù cháu có toan tính gì, cái lưỡi này, hôm nay phải nhổ!"

Ông lôi tôi vào bếp, em tôi khóc vang cũng không làm ông chậm bước.

Vào đến bếp, ông đặt em tôi qua một bên, quay người trói tôi vào cột nhà.

Cha tôi bị tiếng khóc làm giật mình, vội vàng chạy đến.

"Nhìn cái gì! Giúp một tay đi." Chú ba buộc nút đầu tiên, thấy chưa ổn, ra lệnh.

Cha tôi lại không làm theo lệnh, ôm lấy chân ông quỳ rạp xuống.

"Không được đâu."

Chú ba dừng tay, tôi ngạc nhiên không tin nổi.

Lần trước ông ấy ngăn cản, tôi tưởng mình nghe nhầm, lần này lại cản, là vì sao?

Bình thường ông ấy đánh mắng tôi không tiếc tay, sao lại quan tâm đến việc tôi có lưỡi hay không.

Chú ba đẩy cha tôi ra, kéo ghế ngồi xuống, nhìn có vẻ hứng thú: "Mọi chuyện tôi đã nói hết cho cậu, vậy mà cậu không muốn nhổ, rốt cuộc là sao?"

Cha tôi cúi người khom lưng, giải thích: "Trước đây... có người tìm tôi, muốn Đệ Lai phán một câu, nói sẽ trả tiền.”

"Lúc đó Tứ Nha chưa sinh, tôi sợ làm hại đến năng lực của nó, ảnh hưởng đến việc người bế cháu, nên không đồng ý.”

"Vài ngày nay lại có mấy người tìm đến, tiền đủ để ba ông cháu ta sống dư dả một năm.”

"Ông hãy thương tình, giữ lại con đường này. Đứa cháu này sau này đi học, xây nhà, cưới vợ đều cần tiền lo liệu."

Cha tôi lại ôm em tôi, hai tay nâng lên đưa về phía chú ba, "Đây là cháu đích tôn duy nhất của người đấy."

Cú đẩy đưa ấy khiến em tôi cười khanh khách.

Chú ba nhìn nụ cười của đứa bé, trên khuôn mặt khô cằn của ông, bỗng dưng xuất hiện nụ cười, nhưng trông khó coi như đang khóc.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.