Ngày khai giảng đại học đã đến.
Chiếc Maybach màu đen từ từ dừng trước cổng trường.
Dù đang là mùa hè, tôi vẫn cảm thấy không khí mang theo chút lạnh lẽo.
Chiếc váy kiểu truyền thống tông màu ấm đã làm dịu đi sắc mặt nhợt nhạt của tôi, khiến tôi trông có phần khỏe khoắn hơn.
"Chú Tống, để cháu tự mang hành lý là được rồi."
"Sao có thể chứ, tổng giám đốc Cảnh đã dặn là sức khỏe của tiểu thư không tốt, để tôi mang hành lý đến tận ký túc xá."
"Chỉ có một chiếc vali thôi, nếu bố cháu có hỏi, cháu sẽ giải thích."
Chú Tống không thể thắng nổi tôi.
Trong chiếc vali này là những thứ mà tôi sắp xếp tạm thời từ đêm qua.
Những thứ khác bố tôi đã sớm cho người mang đến ký túc xá rồi.
7
Tôi đứng trước cửa ký túc xá, bên trong truyền ra những tiếng nói phấn khích:
"Lộ Lộ, cậu thi đại học được 722 điểm? Thành tích này chắc là thủ khoa của tỉnh cậu rồi nhỉ?"
"Không phải đâu, thủ khoa tỉnh là một đứa yếu đuối, đi nửa bước là ho, đi ba bước là thở hổn hển."
Nghe cô ta nói từ "yếu đuối" đầy khinh miệt, tôi khẽ nhíu mày. Những ngón tay thon dài hơi cong lại, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong ký túc xá tràn ngập mùi nước hoa nồng đậm, tôi cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn ho không ngừng:
"Khụ khụ khụ... khụ."
Chẳng mấy chốc, trán tôi đổ một lớp mồ hôi mỏng. Trương Lộ đứng trước mặt tôi, thậm chí lười đóng kịch, mỉa mai nói: "Thủ khoa yếu đuối?"
Tôi uống hai ngụm trà sơn trà, cảm giác ngứa trong cổ họng từ từ dịu đi. Vừa thở gấp, giọng nói rất lạnh:
"Á quân vạn năm?"
Khi nhắc đến "á quân vạn năm", khuôn mặt kiêu ngạo của Trương Lộ hơi biến sắc:
"Xui xẻo thật, sao lại phải ở cùng phòng với cô chứ, đừng có lây bệnh cho tôi."
Cô ta chuẩn bị ra ngoài, tôi thong thả duỗi chân ra.
Giây tiếp theo, Trương Lộ đã nằm sấp trên đất với tư thế ngã sóng soài, mặt đỏ bừng chống tay xuống đất đứng dậy:
“ Cô dám duỗi chân ngáng tôi?"
Tôi lại uống hai ngụm trà sơn trà, giọng thờ ơ:
"Cô còn dám nói bậy, thì tôi có gì mà không dám?"
Trương Lộ há miệng định nói gì thêm nhưng bị Vương Hân bên cạnh ngăn lại:
"Mọi người cùng chung ký túc xá, đừng như thế."
8
Lớp trưởng tập hợp mọi người đến lớp để bàn về chương trình lễ chào đón tân sinh viên diễn ra sau một tháng.
Tôi chuẩn bị qua loa một chút rồi đến lớp, phần lớn mọi người đã có mặt.
"Năm nay các mỹ nữ của khoa Kiến trúc chúng ta nhan sắc đều cao ghê."
“Tôi thấy trong này xinh đẹp nhất phải kể đến Trương Lộ, hoa khôi của khoa chắc chắn là cô ấy rồi."
Trương Lộ nghe thấy thì mặt mày rạng rỡ, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn:
"Khoa Kiến trúc nhiều người đẹp lắm, không chắc là tôi đâu."
Vương Hân nghe ra sự dối lòng của cô ta:
"Thôi đi, không phải cậu thì còn ai vào đây?"
"Thật ra có khả năng là người khác đấy." Có người đưa ra một tấm ảnh trên diễn đàn.
"Cô gái này cũng là ngành mình à? Tấm ảnh góc nghiêng này thực sự kinh điển, hoa khôi khoa Kiến trúc tôi thấy chắc phải là cô ấy."
Cả lớp vốn đang náo nhiệt bỗng chốc yên lặng hẳn.
"Trương Lộ, cô gái này là bạn cùng phòng với cậu đúng không? Người bên cạnh cô ấy là ai thế?"
"Bố cô ấy à?"
Trương Lộ nhìn thấy tôi bước xuống từ chiếc xe sang, nhớ đến việc chính cô ta đã khơi mào mọi chuyện, liền tức đến không thở nổi:
"Tôi thấy là bố đường của cô ta thì đúng hơn, nhìn cái mặt đó là biết đi thẩm mỹ rồi, cũng chỉ lừa được các cậu thôi."
"Sóng dữ chẳng dậy nơi nước đen,
Lòng kẻ tiểu nhân cuộn sóng ngầm."
Tôi mỉa mai nói rồi bước vào lớp.
Dòng nước đen kịt không không nổi sóng, nhưng lòng kẻ tiểu nhân lại ẩn chứa dòng nước ngầm nguy hiểm.
Trương Lộ tức đến muốn phát điên.
9
Lớp trưởng lấy ra một tờ giấy để ghi danh sách đăng ký biểu diễn.
"Ai có tài năng thì mau đăng ký, đây là cơ hội tỏa sáng đấy."
Trương Lộ đề nghị: "Tôi biết múa, chúng ta có thể biểu diễn một tiết mục múa cổ điển."
"Ý kiến này hay đấy, mấy năm gần đây Cổ Phong rất thịnh hành, múa cổ điển chắc sẽ tuyệt."
"Tôi cũng đồng ý."
Trương Lộ nhìn tôi, vẻ mặt đầy đắc ý: "Khương Mộc, không phải là tôi không cho cô tham gia, nhưng sức khỏe cô yếu, vừa đi vừa ho, đến chỉ làm vướng chân bọn tôi thôi, cô ở dưới khán đài làm khán giả là được rồi."
Tôi không thay đổi sắc mặt, cũng không đáp lại. So với biểu diễn, tôi thích làm khán giả hơn.
Lớp trưởng bỗng nhớ ra điều gì: "Khương Mộc, lần trước tôi thấy trong thẻ thông tin cậu ghi là am hiểu piano, vừa hay tiết mục của lớp là múa, hay là cậu đệm đàn piano nhé?"
Trương Lộ nói: "Tớ thì không ý kiến, chỉ là không biết cô có theo kịp tiết tấu của bọn tôi không, bài này không dễ đâu, nếu không có vài năm luyện tập thì e là không nổi."
Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của lớp trưởng, tôi gật đầu: "Tôi sẽ thử xem."
Trương Lộ: "Tôi nhắc nhở cô vì có lòng tốt thôi, đừng làm mọi người mất công nhé."
Lớp trưởng nghe cô ta cứ nói với giọng công kích mãi thì cũng chẳng còn nhã nhặn nữa:
"Có được hay không thì cũng phải tập thử một lần, cậu cứ luôn đả kích Khương Mộc là có ý gì chứ?"
10
Buổi tập luyện khó khăn hơn tôi tưởng.
Trương Lộ hạ nhiệt độ điều hòa xuống 16 độ, tôi kéo chặt áo khoác, khí lạnh xộc vào người khiến tôi ho liên tục.
Tiếng đàn piano đột ngột dừng lại.
Trương Lộ đang múa giữa chừng, tức giận mắng: "Khương Mộc, cô có thể phối hợp đàng hoàng không? Thời gian tập đã gấp rồi, cô cố ý muốn cả bọn bẽ mặt đúng không?"
Tôi nhìn điều hòa: "Mọi người cứ tập đi, bài này tôi sẽ về tự luyện riêng."
Trương Lộ mỉa mai: "Không có ngón nghề thì đừng có nhận việc khó, cô về nhà luyện, đến lúc lên sân khấu thì thành cô đàn của cô, bọn tôi múa của bọn tôi chắc?"
Tôi khẽ nhíu mày, biểu diễn quả thực cần luyện tập và phối hợp nhịp nhàng.
Trương Lộ rõ ràng cũng lạnh đến dựng cả lông tay, nhưng vẫn cố chịu đựng để gây khó dễ cho tôi.
Tôi cười nhạt: "Vậy thì tập tiếp đi."
Tôi lấy áo khoác mặc vào.
Ba tiếng sau, buổi tập kết thúc.
Nhìn Trương Lộ vẫn đang cắn răng chịu đựng, tôi thật sự không biết nói gì.
"Cô có một nửa giống Shakespeare đấy."
Để lại câu đó, tôi đẩy cửa bước ra.
Vương Hân nhíu mày khó hiểu: "Có một nửa giống Shakespeare là ý gì nhỉ?"
Trương Lộ lườm cô ta một cái sắc lẹm.
"Cậu ngốc à, cô ta đang chửi tôi là đồ ngốc (Shā bī) đấy!"
Trương Lộ rét đến run lẩy bẩy, thấy tôi ra ngoài liền vội chạy đến tắt điều hòa.
11
Bố mẹ gọi video cho tôi.
Hai người chen chúc trên màn hình nhỏ của điện thoại, trông có chút chật chội.
"Con yêu, bố con và mẹ vừa nhận được cuộc gọi từ Hiệu trưởng Trần, mời chúng ta đến tham dự lễ chào đón tân sinh viên của Kinh Đại. Bọn mẹ có thể tham dự với tư cách là bố mẹ của con không?"
Mẹ hỏi một cách rụt rè, sợ tôi sẽ không thích.
"Tất nhiên là được ạ."
Cảnh Hồng cẩn thận hỏi: "Có gây phiền phức gì cho con không?"
Tôi không hiểu vì sao bố lại hỏi như vậy.
"Trong tiểu thuyết, nữ chính thường không muốn để bạn học biết rằng cô ấy có bố mẹ là đại gia."
Câu nói của bố làm tôi sững người.
Không nhịn được, tôi bật cười.
Thấy tôi cười, mẹ thở phào nhẹ nhõm, vỗ một cái lên đầu bố:
"Tôi đã bảo ông đừng có đọc mấy tiểu thuyết cẩu huyết đó nữa mà không chịu nghe."
12
Cô giáo ở trong nhóm chat của lớp đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của lễ chào đón tân sinh viên lần này.
Cả lớp bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Có một nam sinh nắm được tin tức đầu tiên:
"Mọi người có biết tại sao lễ chào đón tân sinh viên lần này lại hoành tráng như vậy không?"
Sau khi khiến mọi người tò mò, cậu ta mới giải thích:
"Bởi vì lần này, người giàu nhất sẽ đến tham dự."
"Nghe nói mấy năm nay ông ấy luôn sống ẩn dật, chưa bao giờ tham gia bất kỳ sự kiện nào. Trường mình năm nào cũng mời ông ấy, nhưng trước giờ đều bị từ chối, sao năm nay lại đồng ý? Liệu có phải tin này không chính xác không?"
"Tất nhiên là không rồi, chú mình làm ở Tập đoàn Cảnh Thị, nghe nói là vì Tổng giám đốc Cảnh đã tìm lại được cô con gái thất lạc nhiều năm, mà người đó hiện đang học tại trường chúng ta, là tân sinh viên của ngành Kiến trúc, từng học cấp ba ở Hoài Trung."
"Trời ơi! Chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết thôi chứ?"
Hoài Trung…
Tân sinh viên ngành Kiến trúc…
Với hai điều kiện đó, mọi người lập tức đoán được ai là người đó.
"Hai người…" Tôi vừa nói được một nửa câu thì bị cắt ngang.
Vương Hân nhìn Trương Lộ với ánh mắt ngưỡng mộ:
"Lộ Lộ, chẳng lẽ cậu chính là con gái của người giàu nhất sao? Tôi thấy trên trang cá nhân hồi cấp ba của cậu, toàn mặc đồ hàng hiệu! Chuyện lớn thế này mà cậu giấu tôi, cậu có xem tôi là bạn thân không vậy?"
Cô ta mặt dày áp sát Trương Lộ.
Tôi nhìn Trương Lộ với vẻ thích thú.
Trương Lộ tim đập mạnh, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, vội vàng chuyển chủ đề:
"Mọi người hỏi làm gì, cho dù gia cảnh của mình thế nào thì chúng ta vẫn là bạn học mà."
Câu trả lời mơ hồ này còn thuyết phục hơn là thừa nhận thẳng thừng.
Tôi tựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn cô ta:
"Vậy cô đang ngầm ám chỉ với mọi người rằng cô là con gái của người giàu nhất?"
Trương Lộ đứng thẳng, nghiêm giọng:
"Tôi đã nói rồi, cho dù bố mẹ tôi là ai thì chúng ta vẫn là bạn học, cô không hiểu sao?"
Chưa cần cô ta thừa nhận, đã có người không chờ được mà bắt đầu tâng bốc:
"Khương Mộc, cô phiền quá, Lộ Lộ không muốn nói thì thôi, gia đình lớn tất nhiên khác với gia đình bình thường như chúng ta rồi."
"Khương Mộc, cô công kích Lộ Lộ như vậy là do ghen tị sao?"
Tôi cười lạnh:
"Tôi cần phải ghen tị với cô ta sao? Bố mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là con gái, chưa từng có cô em gái nào."
Có người nhanh chóng nhận ra hàm ý trong lời tôi.
"Phì! Ha ha ha, cô đùa đấy à? Cô là một đứa ốm yếu, sao có thể là con gái của Tổng giám đốc Cảnh?"
Trương Lộ cắt ngang chủ đề này:
"Tối nay tớ mời cả lớp đi ăn, muốn đi đâu cứ chọn thoải mái."
Vương Hân: "Thật không? Bọn tôi có thể chọn chỗ nào đắt một chút không?"
"Đương nhiên là được."
13
Tôi nhận được cuộc gọi từ cố vấn lớp, cô ta bảo tôi đến văn phòng một chuyến.
Tôi đứng trước cửa, thấy cô ta đang ân cần hỏi han Trương Lộ:
“Em nói xem, chuyện lớn như thế này sao em lại không nói với cô? Nhưng giấu đi thân phận cũng là điều tốt, ai biết bên cạnh em có người ghen tị hay không chứ? Cô nhớ em đã từng tìm cô muốn chuyển phòng, không muốn ở cùng ký túc xá với Khương Mộc phải không? Vậy em không cần chuyển nữa, cô sẽ để Khương Mộc chuyển đi.”
Trương Lộ ngạc nhiên: “Thật vậy sao cô? Khương Mộc ngày nào cũng ho, làm ồn đến mức cả phòng không ai nghỉ ngơi được, nếu cậu ta có thể chuyển đi thì tốt quá, em cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.”
Trương Lộ đắm chìm trong suy nghĩ, trong lòng nghĩ rằng giá mà cô ta có thể làm con gái nuôi của một tỷ phú thì tốt biết bao.
Tôi gõ cửa: “Cô bảo em đến ạ.”
Cô giáo lập tức thu lại nụ cười trên mặt: “Cô đã sắp xếp cho em chuyển sang phòng 603, hôm nay em chuyển đi nhé.”
“Em ở phòng 301 rất tốt, tại sao phải chuyển đi?”
“Bây giờ vì em mà cả phòng không thể nghỉ ngơi, em nói xem tại sao phải chuyển đi!”
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Cô muốn lấy lòng ai thì tùy, nhưng em nhắc cô một câu, Trương Lộ có bố mẹ ruột đấy.”
Nói xong, tôi bước đi.
Trương Lộ đuổi theo: “Mộc Mộc, trước đây chúng ta là bạn thân mà, sao bây giờ lại thành ra thế này, chúng ta làm lành đi?”
Tôi không biết cô ta có mưu đồ gì, nhưng tôi biết chắc chắn đó không phải là ý tốt:
“Cút!”
Trương Lộ hiếm khi không tức giận:
“Mộc Mộc, bây giờ mọi người đều nghĩ rằng tôi mới là con gái của bố mẹ cô, chuyện này cô không thể trách tôi, không phải tôi truyền ra đâu, hơn nữa tôi cũng đã phủ nhận rồi.”
Tôi bị sự trơ trẽn của cô ta làm cho bật cười.
Phủ nhận?
Cái đó mà cũng gọi là phủ nhận sao?
Trương Lộ thấy tôi im lặng, cô ta nắm lấy tay tôi: “Mộc Mộc, sức khỏe cô không tốt, trước đây bác sĩ cũng nói rồi, không chắc cô có thể sống được bao lâu, có khi một ngày nào đó… Cô thử nghĩ mà xem, bố mẹ cô tìm được cô khó khăn biết bao, đến lúc đó họ sẽ đau khổ thế nào. Nhưng nếu có người có thể thay cô ở bên cạnh họ, thì mọi chuyện sẽ khác, cô thấy đúng không?”
Tôi không biểu cảm chờ cô ta nói tiếp.
“Hay là cậu nói với bố mẹ cô, bảo họ nhận tôi làm con nuôi. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.”
Tôi giơ tay tát một cái vào mặt Trương Lộ: “Cô đúng là không biết liêm sỉ.”
Trương Lộ bị cái tát làm cho ngây người.
Cô ta giơ tay định đánh trả.
Tôi nắm lấy cổ tay cô ta rồi mạnh mẽ đẩy ra.
Vì động tác quá lớn, tôi không nhịn được mà ho dữ dội.
Tôi lấy thuốc trong túi ra uống, cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Trương Lộ nói: “Cô xem sức khỏe của cô đi, đề nghị của tôi cô cứ suy nghĩ kỹ nhé.”
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.