Trước cổng phòng thi đại học, tôi bị hai người đàn ông giang hồ, một người xăm Thanh Long, người kia xăm Bạch Hổ, chặn lại.
"Cô là Tần Mộc phải không?"
"Số tiền cô vay trên nền tảng của chúng tôi đã quá hạn, xin hãy trả ngay."
Tôi nhíu mày, khoản vay nào chứ?
Xung quanh mọi người nghe thấy liền nhìn tôi, chỉ trỏ:
"Con nhà ai thế này, còn nhỏ tuổi mà không biết học hành, lại đi vay tiền."
"Bị người ta tìm đến tận cửa trường thi, may mà không phải là con gái tôi, đúng là mất mặt."
Hoa khôi lớp đứng nhìn với vẻ hả hê: "Mấy người có tìm nhầm người không vậy? Khương Mộc luôn là học sinh gương mẫu của lớp chúng tôi, sao lại đi vay tiền chứ?"
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt cô ta, tôi chợt nhớ lại hôm cô ta ăn trộm chứng minh thư của tôi bị tôi bắt tại trận. Tôi biết ngay việc này không thể không liên quan đến cô ta.
Xung quanh phòng thi toàn là phóng viên, máy quay hướng về phía tôi.
"Tôi không vay tiền. Giờ tôi phải vào thi, có gì đợi tôi thi xong rồi nói."
Nói xong, tôi bước vào trường thi. Hai người đòi nợ, một người béo và một người gầy, nhìn theo.
Người béo vỗ mạnh vào gáy người gầy:
"Không phải chứ, cô ta cứ thế đi vào, đúng là không xem tụi mình ra gì."
Người gầy xoa đầu: "Đúng đấy, để tôi vào bắt cô ta ra."
Anh ta vừa bước lên một bước thì chú cảnh sát đang duy trì trật tự bên cạnh liếc qua. Hai người nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xổm dưới gốc cây, đợi hết giờ thi.
2
Tôi và Trương Lộ cùng bước ra khỏi trường thi. Cô ta liếc nhìn máy quay không xa rồi khoác tay tôi, hỏi thăm đầy quan tâm:
"Mộc Mộc, cậu không bị họ ảnh hưởng chứ? Nếu cậu thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho cậu vay, cần gì phải đi vay nặng lãi?"
Phóng viên ngửi thấy tin nóng liền nhanh chóng tiến lại gần. Hai người đòi nợ cũng vội đến, họ mở điện thoại ra, lấy hợp đồng điện tử:
"Trên đây có ảnh chứng minh thư của cô và nhận diện khuôn mặt. Cô trả tiền sớm một chút, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc lên đại học của cô đấy."
Một sự đe dọa ngầm.
Tôi còn chưa kịp nói thì Trương Lộ đã thay tôi nhận khoản nợ này:
"Mấy người cho cậu ấy thêm vài ngày đi. Mộc Mộc là trẻ mồ côi, lấy đâu ra nhiều tiền mà trả cho các người?"
Cuối cùng cũng thi xong, các bạn học ai nấy đều tò mò hóng chuyện, dừng lại xem kịch hay.
"Trời ơi! Khương Mộc là trẻ mồ côi sao, học cùng nhau ba năm mà tớ không biết."
"Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, ai mà ngờ mặt mũi trông thật thà vậy mà lại đi vay nặng lãi."
Tôi nhìn vào bản hợp đồng:
"Thứ nhất, khoản tiền này không phải tôi vay, phần nhận diện khuôn mặt rõ ràng là dùng ảnh để đối chiếu, nền tảng của các người kiểm duyệt lỏng lẻo, vậy mà vẫn duyệt qua được.
Thứ hai, các người tự ý cho học sinh cấp ba vay tiền, đây là hành vi vi phạm pháp luật.
Thứ ba, nhà nước quy định lãi suất hàng năm của các nền tảng cho vay nhỏ lẻ không được vượt quá 24%, trong khi các người đã tăng lên 36% rồi, có cần tôi nộp đơn khiếu nại để điều tra các người không?
Thứ tư, tôi đã báo cảnh sát. Tôi không vay tiền, cảnh sát sẽ điều tra rõ ai đã dùng danh nghĩa của tôi để vay."
Tôi vừa dứt lời nói báo cảnh sát, sắc mặt Trương Lộ lập tức tái xanh. Cô ta gượng cười, nói:
"Chuyện nhỏ như vậy, sao phải báo cảnh sát chứ? Cậu nợ bao nhiêu, tôi sẽ giúp cậu trả."
Các bạn học đều khen ngợi cô ta: "Lộ Lộ, cậu thật là tốt bụng, còn sẵn lòng trả nợ thay cho cô ta."
"Là bạn cùng lớp, giúp nhau là đúng mà."
Hai người đòi nợ nói: "Cả gốc lẫn lãi là 15000 tệ."
Trương Lộ tròn mắt: "Rõ ràng tôi chỉ…"
Vay có 8000 tệ, sao mới chớp mắt đã thành 15000 tệ rồi? Phần sau cô ta không dám nói ra.
Trương Lộ bối rối, kéo áo tôi: "Tôi trả trước một phần cho cậu, còn lại cậu từ từ trả, được không?"
"Không được." Tôi từ chối thẳng thừng: "Không phải tôi vay, sao tôi phải trả?"
Tôi đoán rằng cô ta vốn định dùng chuyện này để ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của tôi, làm tôi phát huy không tốt, rồi sau khi thi xong sẽ trả tiền. Không ngờ lãi tăng nhanh như vậy.
Tôi quay sang hai người đòi nợ: "Cảnh sát sẽ liên hệ với các người."
Nói xong, tôi quét mã xe đạp công cộng rồi rời đi.
Trước khi đi, tôi còn nghe Trương Lộ nói nhỏ phía sau: "Cậu ấy không có tiền trả, hay là mấy người giúp cậu ấy tìm bố mẹ để họ trả giúp?"
Hai người đòi nợ nhìn nhau: "..."
3
Vào ngày công bố điểm thi đại học, chúng tôi đang tụ tập họp lớp.
"Khương Mộc, cậu đã trả tiền chưa? Nếu không đủ thì nói tớ, tớ có đây này, bố mẹ tớ cho tớ một khoản coi như phần thưởng vì thi đại học."
Cậu học sinh giỏi nói xong còn hơi ngại ngùng gãi đầu.
Lúc bình thường, Trương Lộ chắc chắn sẽ chua ngoa nói vài câu, nhưng hôm nay cô ta nóng lòng chuyển đề tài:
"À này, giáo viên chủ nhiệm bảo có thể tra điểm rồi!"
"Có thể tra điểm rồi à?"
"Mau tra đi."
4
"Trời ơi! Thủ khoa tỉnh lại ở lớp mình!"
"Lộ Lộ, cậu được bao nhiêu điểm?"
Trương Lộ vội mở điểm lên, 722 điểm.
Cô ta nở nụ cười tự tin, đầy vẻ chắc chắn như thể cô ta đã là thủ khoa tỉnh.
"Lộ Lộ, chắc cậu sắp nhận được điện thoại từ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại rồi."
"Cậu giỏi quá đi, 722 điểm! Tớ thậm chí còn không dám nghĩ tới."
Trương Lộ lập tức trở nên đắc ý: "Khương Mộc, cậu được bao nhiêu điểm?"
5
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị 735 điểm, rồi nhìn sang nụ cười tự đắc của Trương Lộ.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng chiêng trống rộn ràng, cả lớp tò mò kéo nhau ra xem.
Là cặp đôi mập và gầy hôm trước.
Bên cạnh họ còn có một cặp vợ chồng mà gần như không bạn học nào không biết đến, chính là đôi vợ chồng giàu nhất trong danh sách những người giàu có!
Hai người kia nịnh nọt tiến về phía tôi: “Bạn học, chúng tôi đã tìm thấy bố mẹ ruột của cô rồi.”
Cặp vợ chồng kia mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.
Người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt, đứng không vững, dựa vào vai Cảnh Hoành, hạ giọng thật nhẹ nhàng, sợ làm tôi sợ:
“Con yêu của mẹ, con gái của mẹ…”
Tôi đứng đó, ánh mắt bối rối.
Trương Lộ không thể chấp nhận được sự thật này, cô ta lắc đầu điên cuồng:
“Không thể nào, chắc chắn là nhầm rồi, làm sao Khương Mộc có thể là con gái của người giàu nhất được?”
Cặp đôi mập gầy đưa ra tờ kết quả giám định ADN: “Tất nhiên là thật rồi, chuyện này cũng nhờ cô có công đấy. Nếu không phải cô nhờ chúng tôi tìm cô mẹ cho cô ấy, ai mà ngờ bố mẹ ruột cô ấy lại tài giỏi đến thế.”
Trương Lộ vẫn không muốn tin, cô ta không thể chấp nhận việc một đứa trẻ mồ côi lại bất ngờ trở thành con gái của người giàu nhất.
“Cậu ta là con ma ốm bệnh tật triền miên, các người chắc chắn không tìm nhầm chứ? Đôi khi giám định ADN cũng có sai sót đấy.”
Cảnh Hoành nghe có người nói con gái mình như vậy thì rất giận dữ:
“Con gái ruột của tôi, tôi không nhận ra sao? Sao cháu lại có lòng dạ ác như vậy, có phải từ nhỏ thiếu thốn tình thương không?”
Vừa giận lại vừa thương, Cảnh Hoành nói tiếp:
“Con yêu, dù con mắc bệnh gì, bố cũng sẽ chữa khỏi cho con.”
Cảnh Hoành và vợ ông là thanh mai trúc mã, cô con gái duy nhất bị bọn buôn người bắt cóc khi còn là đứa trẻ sơ sinh, nhiều năm nay họ không sinh thêm con.
Ông trời thương xót, để họ tìm lại được cô con gái thất lạc bao năm.
Phó Ôn không kìm được nước mắt, ôm lấy tôi khóc lớn: “Con yêu, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi. Bao năm qua con đã chịu khổ nhiều…”
Cặp đôi mập gầy cũng cảm động đến sụt sùi nước mắt.
Họ lấy ra hợp đồng điện tử đã in sẵn:
“Tổng giám đốc Cảnh, là như này, con gái ông có vay một khoản tiền từ nền tảng của chúng tôi, giờ đã quá hạn rồi, ông xem…”
Trước mặt tôi là bố mẹ ruột, nhưng cũng là những người xa lạ suốt hơn chục năm chưa từng gặp.
Tôi quan sát biểu cảm của họ.
Phó Ôn không nỡ buông tay, còn liếc Cảnh Hoành:
“Còn chờ gì nữa, mau viết chi phiếu đi.”
Cảnh Hoành nói: “Một triệu tệ đủ không?”
Cặp đôi mập gầy: “…” Không cần nhiều vậy đâu.
Cảnh Hoành sắp ký vào chi phiếu thì tôi ngăn lại.
“Số tiền này không phải do con vay.” Tôi lạnh lùng liếc nhìn Trương Lộ.
Cô ta lo lắng mọi chuyện sẽ bại lộ: “Mộc Mộc, bố mẹ cậu giàu vậy, cũng chẳng thiếu chút tiền này, cậu cứ trả đi. Ở đây đông bạn học, làm to chuyện thì cũng chẳng tốt cho danh tiếng trường mình.”
Tôi lấy ra một cây bút ghi âm, phát lại đoạn thu âm.
“Xin hỏi đây có phải là nền tảng vay tiền không? Chỉ cần chứng minh thư là được đúng không? Bạn tôi bệnh phải nhập viện, cậu ấy nhờ tôi vay giúp 10000 tệ.”
“Tất nhiên là bạn tôi nhờ tôi mượn, không thì làm sao tôi có chứng minh thư của cậu ấy?”
“Rốt cuộc các người có cho vay không? Không cho thì tôi đi tìm nền tảng khác.”
“Đúng rồi, bạn tôi nói khoản này sẽ trả trong một tháng. Nếu cậu ấy quên, các người có thể đến tìm cậu ấy ở trường Hoài Trung.”
Đoạn ghi âm phát xong.
Trương Lộ tức giận giật lấy cây bút ghi âm, ném mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn tôi: “Cái này là giả!”
“Nếu cậu cảm thấy chưa đủ, chúng ta có thể đến hành lang trường trích xuất camera, hôm đó cậu gọi điện ngay ở ban công.”
Trương Lộ như một chú hề bị mọi người vây quanh.
“Cậu cố ý!”
“Cố ý để tôi nhìn thấy chứng minh thư của cậu.”
“Cố ý để tôi mất mặt, đúng không?”
“Khương Mộc, cậu thật độc ác.”
Trương Lộ khóc nức nở.
Đối mặt với những người như vậy, bạn sẽ không bao giờ có thể dùng tư duy của người bình thường để đối phó họ.
“Tôi không ép cậu đi vay tiền, tất cả là do lòng dạ đen tối của cậu.”
Cảnh Hoành và vợ nhìn nhau.
Thật không hổ danh là con gái của họ.
Trương Lộ đành đưa trước 8000 tệ đã mượn, số còn lại cô ta ký giấy vay nợ, định dùng kỳ nghỉ hè để làm việc trả nợ.
Các bạn học xung quanh hoàn hồn lại:
“Khương Mộc lần này đúng là đã đổi đời, trở thành con gái của người giàu nhất, cả đời chẳng cần lo lắng gì nữa.”
“Ai bảo cậu ấy chẳng có gì để lo, từ giờ mỗi ngày cậu ấy đều phải nghĩ cách tiêu tiền đấy chứ.”
Mọi người: “Haha…”
Trương Lộ tự chuốc lấy thất bại, vừa không hãm hại được tôi mà lại giúp tôi tìm được bố mẹ ruột, vì chuyện này mà cô ta ấm ức cả kỳ nghỉ.
Mỗi khi nghĩ đến việc tôi lúc đó đang tận hưởng cuộc sống trong biệt thự, cô ta lại hận không thể quay lại thời chưa tốt nghiệp.
Tôi được bố mẹ đón về nhà, họ mời chuyên gia đến điều trị cho tôi.
“Bệnh này là bệnh bẩm sinh, muốn cô ấy sống như người bình thường đến tám chín mươi tuổi cũng không khó, chỉ cần điều dưỡng cơ thể, uống thuốc khoảng năm sáu năm là ổn.”
Tôi không mong có được sức khỏe như người bình thường để có thể làm mọi thứ mình muốn.
Chỉ cần có thể điều trị cơ thể tốt, tôi đã thấy rất vui rồi.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.