2.
Vài ngày sau, Thẩm Mặc Xuyên cử hành hôn lễ với Văn Linh.
Nhưng anh ta lại hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác trong sảnh tiệc cưới.
Khi bạn bè anh ta hỏi thăm, đôi mày anh hơi nhíu lại, tỏ ra đau khổ:
“Cô gái nhỏ của tôi mấy ngày nay im hơi lặng tiếng quá, đám cưới hôm nay lớn như vậy, bây giờ không biết cô ấy đang khóc ở đâu nữa.”
Một người anh em nghe vậy sửng sốt, lấy điện thoại di động ra đưa cho Thẩm Mặc Xuyên:
"Anh chưa biết sao? Người giàu nhất Bắc Kinh, họ Tô, sáng nay vừa báo tin cưới. Con trai lớn của ông ấy, Tô Tú Tỉnh, sắp kết hôn với cô thư ký nhỏ của anh..."
Những ngày tôi về Bắc Kinh, mẹ tôi ngày nào cũng gắng sức mua cho tôi những món ngon, và mấy thứ đồ thú vị.
Khi thấy quần áo và trang sức đẹp, hợp với tôi, mẹ tôi lập tức đặt hàng giao đến tận nhà.
Sau khi ly hôn với cha tôi mười năm trước, bà đến Bắc Kinh để bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình.
Không thể đưa tôi đi cùng vẫn là nút thắt trong lòng bà cho đến ngày nay.
Chính vì vậy mà suốt những năm qua, bà ấy vẫn luôn kêu tôi đến Bắc Kinh tìm bà ấy, bây giờ bà ấy lại càng muốn dành cho tôi mọi điều tốt đẹp, chỉ để bù đắp cho tôi nhiều hơn.
"Mẹ, trước đây đều không phải lỗi của mẹ, là con lãng phí nhiều năm như vậy vì một kẻ không xứng đáng, hiện tại mẹ đối với con như vậy là tốt rồi."
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ:
"Mẹ còn tưởng rằng tiểu tử họ Thẩm kia sẽ luôn bảo vệ con như trước, không ngờ hắn lại là đồ vô liêm sỉ như vậy!"
“Nếu biết đức hạnh của hắn như vậy, mẹ đã thuyết phục con quay về sớm hơn rồi!”
“Nhưng con đừng lo lắng, con gái ngoan của mẹ, chàng trai nhà họ Tô, đối tượng sắp cưới con lần này là một trong những người có phẩm cách và đạo đức tốt nhất thành phố này, chưa kể đến thế và truyền thống ngay thẳng của gia đình họ. Gia đình chúng ta thật có phúc, lại có ngày được hưởng ân phúc này!
Tôi gật đầu, nhìn thông báo đám cưới đăng trên blog chính thức của Tập đoàn Tô thị vừa đăng sáng nay trên điện thoại của mình.
Người đàn ông tên Tô Tú Tỉnh này, tôi chưa bao giờ gặp trực tiếp anh ấy.
Bây giờ chúng tôi mới chỉ có thể biết ngoại hình của anh ấy qua những bức ảnh. Trong hình, anh ấy trông rất chính trực, đẹp trai và đầy uy lực.
Hơn nữa, mẹ tôi đã làm việc ở trung tâm thương mại nhiều năm như vậy, tôi cũng tin tưởng vào tầm nhìn người của bà.
Trưa nay, cuộc gặp chính thức đầu tiên của tôi với Tô Tú Tỉnh sẽ bắt đầu.
Vừa bước vào cửa, anh đã đưa cho tôi một bó hoa nhài đang nở rộ đầy sức sống.
"Sao anh biết..."
"Nhiệm vụ của anh là phải hiểu sở thích của người vợ sắp cưới của mình."
Tô Tú Tỉnh kết thúc chủ đề chỉ bằng một câu.
Không phải khoe khoang hay tự mãn, anh chỉ đơn thuần coi đó là điều hiển nhiên.
Những người thực sự tôn trọng và quan tâm đến mình sẽ tự nhiên bắt đầu từ sở thích, mong muốn của mình.
Thật không may, tôi phải mất tám năm mới hiểu được sự thật này.
Trong bữa ăn, Tô Tú Tỉnh vô cùng chu đáo.
Ngay khi tôi mới cảm thấy hơi khát, anh ấy đã lấy cho tôi một ít súp vào bát.
Bất cứ khi nào tôi nhìn vào đĩa thức ăn, anh ấy sẽ cẩn thận dùng đũa gắp thức ăn cho tôi và đặt lên đĩa để tôi có thể dễ dàng lấy ra.
Ngay cả những con tôm mà tôi không muốn ăn vì thấy phiền phức khi phải bóc vỏ cũng được anh bóc ra gọn gàng và chất thành núi trước mặt tôi.
Tôi thực sự không thể tưởng tượng được rằng một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có lại có thể tỉ mỉ và ân cần như vậy.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh chỉ mỉm cười:
“Đối với người xứng đáng như em, những gì tôi đã làm là vẫn chưa đủ.”
Cảm giác khó chịu về việc kết hôn với một người xa lạ dường như đã hoàn toàn bị xóa bỏ sau khi tôi gặp trực tiếp Tô Tú Tỉnh.
Những gì mẹ tôi nói đều đúng, anh ấy thực sự là một người rất tốt.
Tôi đột nhiên không còn lo lắng về việc ngày mai sẽ nhận chứng nhận kết hôn nữa, thậm chí còn có một niềm mong chờ mơ hồ về một cuộc sống mới tốt đẹp.
Lúc này, ở bên phía Thẩm Mặc Xuyên, anh ta nhìn thấy thông báo trong điện thoại di động của bạn mình, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
"Sao có thể! Cố Nguyệt Linh sao có thể cưới người khác!"
Thẩm Mặc Xuyên hoảng sợ rút điện thoại di động ra, muốn liên lạc Cố Nguyệt Linh để hỏi chi tiết.
Khi đó anh ta mới nhận ra rằng mọi thông tin liên lạc của mình đã bị cô chặn!
Anh ta chạy đến chỗ Thẩm Thanh Ninh như điên:
"Cổ Nguyệt Linh đâu! Hiện tại cô ấy ở đâu!"
Thẩm Thanh Ninh có vẻ bối rối:
"Anh, trong bữa tiệc gia đình vừa rồi, em đã nói với anh, mẹ Linh Linh đã chọn cho cô ấy một cuộc hôn nhân tốt còn gì. Mấy ngày nay cô ấy đã đến Bắc Kinh để chuẩn bị giấy tờ đăng ký kết hôn."
Thẩm Mặc Xuyên cuối cùng cũng nhận ra tất cả những điều này là sự thật, Cố Nguyệt Linh không hề nói dối, cô thật sự muốn gả cho người khác!
Chiếc điện thoại di động trong tay anh bị đập xuống đất:
"Sao cô ấy dám! Sao cô ấy dám bỏ anh mà không có sự cho phép của anh! Sao cô ấy dám kết hôn với người khác!"
"Anh, ý của anh là sao... Linh Linh chỉ là thư ký của anh, cô ấy kết hôn thì có gì sai sao?"
Thẩm Mặc Xuyên hoàn toàn mất đi phong thái tao nhã thường ngày, suy sụp quát lớn với người nhà mình:
"Ai nói cô ấy chỉ là thư ký của tôi! Cố Nguyệt Linh đã ở bên tôi tám năm, tôi không đời nào có thể để cô ấy đi!"
"Tôi sẽ không bao giờ cho phép cô ấy kết hôn với người đàn ông khác! Tôi sẽ mang cô ấy về!"
Thẩm Thanh Ninh và nhừng người trong Thẩm gia đang có mặt đều sốc đến tột độ khi nghe những gì Thẩm Mặc Xuyên nói.
Họ không bao giờ ngờ rằng Thẩm Mặc Xuyên lại yêu Cố Nguyệt Linh suốt 8 năm, mà không một ai biết.
Thẩm Mặc Xuyên nói xong muốn rời đi, lần đầu tiên Thẩm phu nhân mắng con trai mình:
"Mặc Xuyên! Mày đã bỏ lỡ cô gái tốt này nhiều năm như vậy, chuyện này xảy ra thì còn nói thêm được gì nữa."
"Bây giờ Cố tiểu thư đã tìm được một gia đình tốt, hôn lễ của con bé cũng sắp bắt đầu rồi, lúc này mày còn muốn gây rắc rối à?"
Thẩm Mặc Xuyên túm tóc hắn, trên mặt đầy vê thống khổ.
Lúc này, Văn Linh nghe thấy tiếng ồn, liền đi ra trong bộ váy cưới, cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, ngượng ngùng nhìn Thẩm Mặc Xuyên.
"Mặc Xuyên, bộ váy cưới này là anh tự tay chọn cho em, anh thấy em mặc vào có đẹp không? Có như anh tưởng tượng không?"
Thẩm Mặc Xuyên nhìn người phụ nữ trước mặt, nhưng trong lòng anh chỉ thấy ủy khuất, ngượng ngùng nhớ đến các loại dáng vẻ khác nhau của Cố Nguyệt Linh khiến trái tim anh rung động.
Anh nhớ đến từ “OK” cuối cùng mà Cố Nguyệt Linh trả lời trong khung chat.
Đột nhiên tức giận, anh ta nắm lấy tay Văn Linh:
"Người phụ nữ khốn kiếp này, là cô nói gì với Linh Linh của tôi phải không? Nếu không, sao đột nhiên cô ấy lại tàn nhẫn ra đi như vậy!"
"Còn nữa, cô mặc bộ váy cưới này rất xấu! Cô còn chưa bằng một nửa cô ấy!"
Sau khi Thẩm Mặc Xuyên tức giận mắng cô ta, anh liền xoay người rời đi.
Văn Linh liều mạng đưa tay ra giữ lấy anh ta.
Nhưng Thẩm Mặc Xuyên gạt tay cô ta ra, hất cô xuống đất, sau đó lao ra khỏi nơi tổ chức đám cưới mà không hề ngoảnh lại.
Sau khi dùng bữa tối với Tô Tú Tỉnh, anh đưa tôi đến Tô gia và gặp một số trưởng lão của nhà anh.
Anh ấy còn giới thiệu tôi với tất cả bạn bè thân thiết của anh ấy và công nhận sự tồn tại của tôi với mọi người, điều đó mang lại cho tôi cảm giác an toàn mà tôi chưa từng được trải qua trước đây.
Sau cả đêm bận rộn, tôi mới có thời gian nhìn vào điện thoại.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng người bạn thân nhất của tôi là Thẩm Thanh Ninh đã gọi cho tôi hàng chục cuộc.
Tôi gọi lại, khi cuộc gọi được nhận, lại truyện đến giọng nói run rẩy như đang khóc.
"Linh Linh, cuối cùng cậu cũng đã trả lời điện thoại của tớ... Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa..."
"Linh Linh, tớ thực sự có lỗi với cậu. Không ngờ anh trai tớ lại để cậu phải mập mờ với anh ấy suốt tám năm... Thật sự quá bất công, tớ cũng không biết nói thế nào..."
Tôi vốn tưởng rằng quá khứ giữa tôi và Thẩm Mặc Xuyên sẽ bị chôn vùi trong dòng sông ký ức, mà sau khi anh kết hôn sẽ không ai biết đến nữa.
Không ngờ, giấy cuối cùng cũng không thể ngăn được lửa.
"Thanh Ninh, tớ không trách cậu. Mọi chuyện là do trước đây tớ quá yêu anh ấy. Bây giờ, bạch nguyệt quang mà anh trai cậu ngày đêm thương nhớ, đã trở lại, còn tớ, người thay thế, theo lẽ cũng phải rời đi."
“Không, Linh Linh, cậu không sai đâu, tất cả đều là lỗi của tên cặn bã anh trai tớ! Về phần anh ấy… Sau khi anh trai tớ biết hôm nay cậu sẽ kết hôn, anh ấy lập tức hủy hôn lễ và nói sẽ đi tìm cậu. Bây giờ có lẽ anh ấy lại đang trên đường đến Bắc Kinh."
"Tớ biết mặc dù anh ấy là anh trai tớ, nhưng về mặt cảm xúc, anh ấy chắc chắn không phải người xứng với cậu, chỉ nhìn vào cách anh ấy đối xử với cậu trước đây cũng đủ biết."
"Thẩm gia chúng tớ thực sự nợ cậu rất nhiều. Tớ và bố mẹ đều thấy rất có lỗi với cậu..."
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe tin Thẩm Mặc Xuyên thực sự đã hủy hôn, nhưng cảm xúc trong lòng tôi lại không dao động nhiều.
Từ lúc tôi quyết định buông tay, anh ta đã không còn quan trọng với tôi nữa.
Hơn nữa, bây giờ...
Tôi đã chuyển tình cảm của mình sang Tô Tú Tỉnh, người đang chế biến thuốc cam cho tôi trong bếp vì thấy tôi ho. Tôi an ủi Thẩm Thanh Ninh đang xin lỗi tôi và nói:
"Hãy để chuyện đã qua qua đi. Hiện tại tớ đã gặp được một người rất tốt, Thanh Ninh. Sau này, chúng ta đều sẽ hạnh phúc."
Sáng sớm hôm sau, Tô Tú Tỉnh đến đón tôi tới Cục Dân chính để lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Anh ấy nói sẽ tổ chức cho tôi một đám cưới hoành tráng nhất, và dành thời gian để dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Vì thế, chúng tôi lấy giấy chứng nhận trước rồi mới tổ chức đám cưới.
Khi chúng tôi đến trước cửa Cục Nội vụ, anh ấy nắm tay tôi bước xuống xe và vào trong.
Thẩm Mặc Xuyên đột nhiên từ bên cạnh lao ra.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, trông anh đáng xấu hổ vô cùng.
"Linh Linh! Em không được vào! Không được cưới anh ta!"
Tô Tú Tỉnh cau mày, nhanh chóng ôm lấy tôi, bảo vệ.
Các vệ sĩ trên xe cũng lập tức xuống xe và bảo quanh.
Tô Tú Tỉnh hỏi tôi:
"Linh Linh, người này là ai? Em quên hắn sao?"
"Cứ coi như anh ấy là người quen đi, sếp cũ của em."
Câu này khiến Thẩm Mặc Xuyên lập tức phát điên:
"Không, không! Chúng tôi không chỉ là cấp trên và cấp dưới!"
"Linh Linh, em có thể nguôi giận được không? Em thật sự muốn cố ý phá hủy mối quan hệ tám năm của chúng ta như vậy sao?"
Tôi chế nhạo:
"Quan hệ tám năm? Chẳng phải em gái đã nói rằng tôi bị anh giấu kín, coi như người thay thế sao?"
“Hơn nữa, anh Thẩm, tôi muốn hỏi, xung quanh chúng ta có ai có thể chứng minh được chúng tôi có mối quan hệ này với anh không?”
Sắc mặt Thẩm Mặc Xuyên hoàn toàn tái nhợt:
"Lúc đó... Em, em đã nghe thấy hết rồi...?"
"Linh Linh, những chuyện này anh có thể giải thích! Trước kia là anh quá ngu ngốc, không nhìn rõ tâm tư của chính mình!"
"Nhưng lần nầy anh nghe nói em muốn kết hôn với người khác, anh mới biết, kỳ thật từ đầu đến cuối, người anh yêu đều là em!"
"Chỉ là khi gặp em em còn quá trẻ, anh không chắc chắn về tình cảm của mình dành cho em, liệu đây có phải chỉ là tình cảm anh trai em gái hay không..."
" Lúc đó, Văn Linh tình cờ xuất hiện, cô ấy giống em đến thế... cho nên anh lầm tưởng là em và thích cô ấy..."
"Sau này cô ấy ra nước ngoài, anh cũng không cố gắng giữ cô ấy lại. Mãi đến khi em lớn lên và đến Thẩm gia nhà anh thực tập, anh mới cảm nhận được nhịp tim đã thất lạc từ lâu..."
Tôi cắt ngang lời tự thuật vô tận của Thẩm Mặc Xuyên.
"Nói nhiều như vậy, nhưng mấy năm nay không phải anh đã cố gắng biến tôi trở nên giống cô ấy hơn sao?"
"Thẩm Mặc Xuyên, anh thật sự có thể biết được anh thật lòng yêu ai, anh đang nghĩ gì sao?"
"Lừa dối người khác thì không sao, nhưng cuối cùng cũng đừng lừa dối chính mình!"
"Anh..."
Vẻ mặt Thẩm Mặc Xuyên thống khổ.
"Không được, Linh Linh, hiện tại, anh thật sự đã hiểu rõ lòng mình, anh đã rời khỏi hôn lễ để đến với em. Điều này chẳng phải chứng minh người anh yêu chính là em sao!"
Đối mặt với bàn tay đang đưa ra của Thẩm Mặc Xuyên, tôi chỉ lùi lại, nói:
"Tổn thương năm xưa đã gây ra rồi. Cho dù bây giờ anh đã hiểu thì tôi cũng không cần nữa."
"Tình yêu của anh quá rẻ mạt."
“Và chính anh đã phá hủy lời hứa của chúng ta bằng chính đôi tay của mình, ngay từ đầu.”
Lời nói của tôi cuối cùng cũng khiến Thẩm Mặc Xuyên nhớ đến những mảnh hộp nhạc từng nằm vỡ vụn.
Anh ta túm tóc với vẻ mặt đau khổ, như thể muốn quay ngược thời gian và tự đánh mình lúc đó.
"Kết thúc thôi. Dù sao những năm này em đã cố gắng rất nhiều để giữ bí mật, Giang Thành không ai biết chúng ta yêu nhau."
“Từ nay trở đi cầu dẫn cầu, đường lại dẫn đường, chúng ta hãy đường ai nấy đi.”
Tôi ôm cánh tay Tô Tú Tỉnh bên cạnh, xoay người đi vào.
Tiếng than vãn không cam lòng của Thẩm Mặc Xuyên truyền đến từ phía sau:
"Không! Bây giờ anh có thể chứng minh. Anh sẽ nói với cả thế giới rằng em là người phụ nữ duy nhất trong đời mà anh yêu và muốn cưới!"
"Linh Linh... Đừng rời đi, hãy cho anh một cơ hội nữa!"
Thẩm Mặc Xuyên muốn đuổi theo tôi, nhưng vệ sĩ đã nhanh chóng tạo thành bức chắn, chặn đường anh ta.
Đột nhiên có tiếng phanh xe, một chiếc taxi dừng lại, Văn Linh từ trên đó chạy xuống.
Khi Văn Linh thấy Thẩm Mặc Xuyên đang mất tự chủ, phản ứng đầu tiên của cô ấy là chỉ vào tôi và mắng tôi.
"Cô Nguyệt Linh, cô thật giỏi đó! Cô đúng là một con khốn thích quyến rũ người khác!"
"Cô thật sự cho rằng có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng Mặc Xuyên bằng cách giở trò quyến rũ sao? Đừng nghĩ tới chuyện đó!"
"Mặc Xuyên, anh nhanh trở về với em đi! Toàn bộ Giang Thành đều đang chờ hôn lễ của chúng ta, anh không thể làm như vậy với em!"
Tôi chưa kịp nói gì thì Tô Tú Tỉnh bên cạnh đã cau mày lại.
“Vừa rồi nghe vợ nói chuyện, tôi còn tưởng rằng thật sự có một người phụ nữ trông hơi giống vợ tôi.”
“Nhìn bây giờ, tôi thấy tính tình và lời nói của cô thật thô tục, cô thậm chí còn không bằng một phần mười vợ tôi.”
"Người như thế sao dám so đo với vợ tôi? Thật quá mù quáng rồi."
Văn Linh bị Tô Tú Tỉnh trách mắng đến đỏ mặt, do dự hồi lâu, không nghĩ ra được lời phản bác.
Cô ta chỉ có thể nhờ Thẩm Mặc Xuyên đòi lại công bằng cho mình.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Mặc Xuyên đang nắm tay cô ta đột nhiên rút tay ra, tát thật mạnh vào mặt cô.
"Ai cho phép cô nói xấu Linh Linh như vậy! Làm loạn ở đây là sao!"
Văn Linh không dám tin, che mặt:
"Anh đánh em?"
Cô ta rơi nước mắt:
"Anh có biết không, em đang mang thai! Sao anh có thể làm như vậy với em!"
Thẩm Mặc Xuyên có vẻ hoảng hốt nhưng lại hướng về phía tôi.
"Không thể nào! Linh Linh, nghe anh giải thích!"
"Rõ ràng lần nào chúng ta cũng dùng biện pháp phòng tránh. Chẳng lẽ là cô, người phụ nữ khốn kiếp này, cô cố ý dùng thủ đoạn để lừa tôi đúng không?"
Mặc dù trước đây tôi đã nhận ra mối quan hệ bẩn thỉu và đầy mâu thuẫn giữa họ.
Nhưng bây giờ nhìn họ như thế này, tôi vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Thẩm Mặc Xuyên đã hoàn toàn dơ bẩn về cả thể xác lẫn tinh thần trong một thời gian dài, cho dù anh ta có biện hộ và ăn năn đến mức nào, anh ta cũng sẽ không bao giờ còn là chàng trai trong sạch đã từng khiến tôi yêu.
Tôi quay mặt đi, không nhìn họ nữa, giọng nói đầy sợ hãi của Thẩm Mặc Xuyên lần nữa vang lên.
"Linh Linh, anh sẽ bù đắp những sai lầm này!"
"Anh sẽ bắt cô ta đi phá thai ngay bây giờ! Hãy đợi anh, anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ khác ngoài em sinh con cho anh!"
Thẩm Mặc Xuyên điên cuồng kéo Văn Linh đi, tiếng hai người cãi nhau nhỏ dần.
Tôi quay lại xin lỗi Tô Tú Tỉnh:
"Xin lỗi vì đã để anh phải xem một trò hề như vậy."
Anh ấy chỉ nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay tôi và nói:
“Thưa bà xã, tại sao em lại phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của những kẻ rác rưởi đó?”
"Yên tâm đi, sau này có anh ở đây, không ai có thể gây phiền toái cho em."
Tôi gật đầu rồi cùng anh bước vào Cục Dân chính, chụp ảnh và nhận giấy chứng nhận.
Nhìn bức ảnh chúng tôi mỉm cười trong bộ áo trắng trên nền sổ đỏ, một cảm giác hạnh phúc giản dị nhưng yên bình lan tỏa trong lòng tôi.
Tôi gửi giấy đăng ký kết hôn cho bạn bè của tôi, và các bạn cũng gửi lời chúc phúc đến tôi.
Bạn thân nhất của tôi, Thẩm Thanh Ninh rất thích nó, nhưng vẫn kiềm chế, để lại tin nhắn cho tôi:
[Chúc mừng Linh Linh, Linh Linh nhất định phải hạnh phúc cả đời.]
Tôi gọi cho cô ấy:
"Thẩm Thanh Ninh, chúc mừng thôi chưa đủ, tớ muốn cậu làm phù dâu cho tớ, và đòi cậu thật nhiều tiền!"
Giọng điệu xúc động nức nở của Thẩm Thanh Ninh ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng không thể giấu được nữa.
"Được rồi được rồi, đừng khóc. Chúng ta sẽ là bạn thân suốt đời! Chẳng lẽ cậu muốn vỡ nợ à?"
Cô ấy bật khóc rồi cười:
"Tất nhiên là không rồi! Hãy đợi đấy, tớ, phù dâu của Cố Nguyệt Linh, sẽ quậy tung cái đám cưới của cậu!"
Vào ngày đám cưới của Tô Tú Tỉnh với tôi được cử hành, Thẩm Mặc Xuyên và bố mẹ của anh ta cũng đến.
Nghe nói Thẩm Mặc Xuyên đang có ý định cướp dâu, nhưng lại bị toàn bộ giới thượng lưu Giang Thành chế nhạo, nói rằng anh ta điên đến mức thực sự muốn đọ với gia tộc giàu có nhất Bắc Kinh.
Hơn nữa, Tô Tú Tỉnh còn đặc biệt dốc hết sức lực đảm bảo an ninh cho đám cưới này nên Thẩm Mặc Xuyên không có cơ hội bước vào đây.
Trong lúc trao nhẫn, tôi đã lén hỏi Tô Tú Tỉnh câu hỏi mà tôi vẫn luôn muốn hỏi:
"Sao anh lại muốn cưới em?"
Anh mỉm cười rạng rỡ, cầm lấy micro và lớn tiếng tuyên bố với cả thế giới:
"Đúng người, cho dù anh chưa từng gặp mặt, dù ở xa đến mấy, chỉ cần nhìn thấy em trong bức ảnh lần đầu tiên, anh đã có thể biết em chính là người định mệnh mà anh luôn tìm kiếm."
Tôi cảm thấy xấu hổ trước cách anh ấy lớn tiếng thú nhận.
Anh ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật sâu và say đắm.
Cuối cùng tôi đã tìm được hạnh phúc đích thực chỉ thuộc về mình.
Sau đám cưới, khi chúng tôi đang ngồi trên xe cưới chuẩn bị rời đi, Thẩm Mặc Xuyên bị chặn ở ngoài cửa, cuối cùng không còn kiềm chế được nữa, điên cuồng đuổi theo chiếc xe và gọi điện cho tôi.
Nhưng tôi không hề nhìn lại.
Sau này, khi tôi lại nghe được tin về Thẩm Mặc Xuyên, anh ấy đã bị liệt nửa người và đang nằm trong bệnh viện.
Sau khi chính thức kết hôn, Văn Linh tuyên bố tin mình mang thai với toàn bộ mọi người trong Giang thành, hy vọng có thể gây áp lực lên Thẩm gia, để Thẩm Mặc Xuyên tiếp tục cưới cô ta như dự định.
Thẩm Mặc Xuyên ngoài mặt giả vờ đồng ý, nhưng thực ra anh ta luôn ghét Văn Linh vì cô ta quay về, khiến tôi hoàn toàn rời xa anh ta.
Sau đó, trong lần khám thai của Văn Linh, Thẩm Mặc Xuyên đã cố tình chuyển sang hợp tác với một bác sĩ lừa đảo được anh ta tìm thấy ở chợ ngầm và cưỡng bức phá đi đứa trẻ trong bụng Văn Linh.
Văn Linh không thể chấp nhận sự thật này, vì vậy, mỗi ngày cô ta đều ngồi bệt ở gần Tập đoàn Thẩm gia, chờ thời cơ, nhân lúc Thẩm Mặc Xuyên ra ngoài mà đ.â.m anh ta tới tấp.
Sau đó, Văn Linh bị bắt và bị kết án.
Còn Thẩm Mặc Chi được phẫu thuật khẩn cấp để cắt cụt chi dưới, đến giờ vẫn bất tỉnh.
Tập đoàn Thẩm gia mất đi trụ cột, Thẩm Thanh Ninh được lệnh gánh vác trách nhiệm vào thời điểm quan trọng, nên cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc ngày đêm hỗ trợ cả tập đoàn.
Khi nghe tin này, tôi cảm thấy có chút buồn.
Quay người lại, tôi lao vào vòng tay của Tô Tú Tỉnh, anh đang nấu súp cho tôi.
Chúng ta không thể đuổi theo quá khứ. Nhưng trong tương lai, mỗi ngày, tôi đều sẽ trân trọng hạnh phúc bền vững này, yêu thương người khác và cả bản thân mình, sống nửa phần còn lại của cuộc đời thật hạnh phúc và khỏe mạnh.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.