Chương 1
Avatar Khung avatar
35514 Chữ

1

Sau khi gọi điện cho mẹ bàn chuyện hôn nhân, tôi lập tức đặt vé máy bay.

Tôi tự buộc bản thân không nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trở về nhà và thu dọn hành lý nhanh nhất có thể.

Lúc tới phòng khách lấy đồ, Thẩm Mặc Xuyên đã quay lại.

Anh dang tay ôm lấy tôi, đôi mày tràn ngập niềm hạnh phúc chưa từng có.

“Linh Linh, anh yêu em nhiều lắm, chúng ta cùng nhau đi hết cuộc đời nhé?”

Anh nghiêng người về phía mặt tôi, muốn hôn tôi, hơi thở pha lẫn mùi rượu, mùi nước hoa dành dành trên người nồng nặc đến mức khiến tôi nghẹt thở.

Trước đây Thẩm Mặc Xuyên luôn tặng cho tôi một loại nước hoa có mùi hoa dành dành, cho dù tôi có nói với anh ấy nhiều lần rằng tôi thích mùi hoa nhài, anh ấy vẫn vui vẻ tiếp tục tặng tôi.

Có vài lần tôi quên xịt nước hoa, anh ấy đã rất tức giận.

Bây giờ tôi đã hiểu, người thích loại nước hoa này, và người yêu Thẩm Mặc Xuyên luôn là một người phụ nữ khác.

Ngay từ đầu, anh ấy chỉ cố gắng tạo ra người thay thế.

Cảm thấy buồn nôn, tôi tránh xa sự tiếp cận của Thẩm Mặc Xuyên.

Sắc dục trên mặt anh vẫn chưa nguôi, anh đẩy tôi dựa vào khung cửa, bàn tay mát lạnh thò vào gấu áo.

"Thẩm Mặc Xuyên! Buông tôi ra!"

Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt người đàn ông trước mặt. Tôi chưa bao giờ có thái độ như vậy với anh ta.

Đúng lúc Thẩm Mặc Xuyên đang định mở miệng hỏi thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Vừa mở cửa, một người phụ nữ liêng lao vào, ôm Thẩm Mặc Xuyên, vội vàng hôn lên mặt anh.

Khi nhìn thấy tôi, nụ cười của cô ấy rạng rỡ đến mức chói mắt.

“Cô có phải là cô Cố Nguyệt Linh, nữ thư ký đã ở bên Mạc Xuyên tám năm không?”

"Xin chào, tôi tên là Văn Linh, tôi là hôn thê của Mạc Xuyên. Những năm qua cô đã vất vả chăm sóc anh ấy thay tôi rồi~"

Hương thơm nồng nàn của cây dành dành xộc vào mũi tôi theo cử động của cô ấy, mùi này giống hệt mùi trên Thẩm Mặc Xuyên vừa rồi.

Tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn Thẩm Mặc Xuyên.

Thẩm Mặc Xuyên sửng sốt chỉ trong chốc lát, sau đó anh ta né tránh ánh mắt của tôi, gật đầu.

“Ừ, cô ấy là cô thư ký mà tôi đã kể với em.”

“Lương của cô ấy không cao, nên tôi cho cô ấy ở phòng khách ở đây, còn cô ấy giúp tôi một số việc vặt, cũng tiện.”

Văn Linh thản nhiên xua tay:

"Mặc Xuyên, anh giải thích với em làm gì? En không phải loại nữ nhân keo kiệt, không phân biệt được chuyện công và chuyện tư."

"Hơn nữa, em và cô Cố trông giống nhau như vậy, anh ở cùng cô ấy tự nhiên sẽ cảm thấy quen thuộc hơn ~ Nói đến đây, tôi phải cảm ơn cô Cố đấy!"

“Nhân tiện, vì cô Cố đã quen với cách bố trí nơi này, nên phiền cô chuyển toàn bộ hành lý của tôi đến phòng của Mặc Xuyên ~ Tôi và Mặc Xuyên sắp kết hôn, cũng nên ở chung mà!”

Văn Linh hưng phấn nói với tôi, Thẩm Mặc Xuyên cũng không có chút phản đối nào.

Tôi nhớ trước đó, mấy lần tôi đã ầm ĩ đòi chuyển vào phòng ngủ chính nhưng Thẩm Mặc Xuyên đều từ chối, lý do là vì anh ấy cảm thấy vợ chồng cũng cần có không gian riêng.

Chỉ thỉnh thoảng, khi ân ái, anh mới cho tôi vào phòng ngủ của anh.

Bất cứ khi nào tôi vô tình để lại thứ gì đó, anh ấy sẽ tỏ ra ủ rũ và nói rằng anh ấy hy vọng tôi có thể chú ý đến ranh giới giữa chúng tôi.

Tôi nghĩ đây là bản tính thận trọng và kiềm chế của Thẩm Mặc Xuyên.

Hóa ra cuối cùng chỉ là vì vị trí tình nhân trong lòng anh chưa bao giờ là của tôi mà thôi.

Thẩm Mặc Xuyên đột nhiên đưa điện thoại di động về phía tôi, cúi đầu nhìn, trong khung chat hiện lên tin nhắn của anh ấy.

[Em yêu, Văn Linh và anh chỉ kết hôn trên danh nghĩa, vì mục đích hợp tác. Đừng hiểu sai ý của anh. ]

Tôi không khỏi bật cười. Thẩm Mặc Xuyên quả nhiên vẫn coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi.

Không sao, nếu anh ấy nói cuộc hôn nhân của mình là giả thì đó chắc chắn là giả.

Nhưng cuộc hôn nhân sắp tới của tôi là thật.

Tôi đang định quay lại phòng khách để cất hành lý thì lại thấy Văn Linh đã đến phòng khách trước.

"Cô Cố, Mặc Xuyên nói với tôi, rằng cô ở đây không tiện, cô nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc và tìm một căn nhà khác mà ở..."

"Này, cô Cố, cô có nửa phần giống tôi nhỉ? Cách ăn mặc của cô cũng giống tôi! Chúng ta nhất định rất có duyên!"

Sự ớn lạnh trong lòng tôi không thể ngừng lan rộng.

Việc Thẩm Mặc Xuyên thích làm nhất vào ngày thường là mua quần áo và trang sức cho tôi.

Trước đây, tôi cho rằng đó là bằng chứng cho thấy anh ấy yêu thương tôi, bây giờ nhìn quần áo, phụ kiện trong phòng này đều trái ngược với khí chất vốn có của tôi, mà, từng bộ quần áo trước mặt lại đều rất hợp với Ôn Linh.

Có vẻ, là tôi đang chiếm giữ tổ chim ác của họ.

Tôi không muốn nói thêm câu nào nữa, nhưng Thẩm Mặc Xuyên lại trưng vẻ mặt nghiêm nghị, nắm tay tôi, giọng lo lắng:

"Tại sao em lại thu dọn đồ đạc của mình đi mà không có lý do? Nói đi!"

Tôi quay mặt đi, không muốn trả lời, thấy Văn Linh đang cầm hộp nhạc của tôi.

"Đừng chạm vào nó!"

Rầm một tiếng, hộp nhạc nặng nề rơi xuống đất. Vỏ và các bộ phận trong hộp văng tứ tung, trên sàn rải rác các mảnh vỡ.

"A...Xin lỗi cô Cố, tôi không cố ý...Ôi, Mặc Xuyên, tay em...đau quá..."

Văn Linh khóc, che đi vết xước trên lòng bàn tay.

Thẩm Mặc Xuyên liền chạy tới kiểm tra vết thương cho cô ta, giây tiếp theo sắc mặt anh tối sầm, giẫm lên phần còn lại của hộp nhạc.

Anh ta nhìn tôi, mắt trừng trừng:

"Không phải chỉ là thứ đồ trang trí hỏng thôi sao! Cố Nguyệt Linh, em có cần cố ý chèn ép người ta vậy không?"

"Bỏ cái thứ chết tiệt này đi, đừng để tôi nhìn thấy nó trong nhà nữa!"

Thẩm Mặc Xuyên nói xong, dùng toàn lực nghiền nát mảnh vụn dưới chân, bế Văn Linh rời đi mà không quay đầu lại.

Nước mắt tôi rơi xuống phần còn lại của hộp nhạc, những mảnh vỡ đâm vào ngón tay tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy đau chút nào.

Năm tôi mười sáu tuổi, bố mẹ tôi ly hôn.

Không biết phải làm sao, tôi chạy đến nhà bạn thân Thẩm Thanh Ninh, nhưng không thấy cô ấy, mà lại gặp Thẩm Mặc Xuyên đang đi chơi bóng với bạn bè về.

"Em gái, em là bạn của Thanh Ninh sao? Sao em lại khóc? Kể với anh đi."

Tôi đỏ mắt muốn rời đi, nhưng Thẩm Mặc Xuyên đã giữ tôi lại, cau mày đuổi đi mấy người bạn đang quấy rầy.

Anh ấy yêu cầu tôi ngoan ngoãn chờ đợi, rồi một mình chạy ra ngoài khi trời mưa để mua những chiếc bánh tráng miệng ngon nhất thành phố rồi chất chúng thành đống trước mặt tôi.

Anh xoa đầu tôi an ủi, rồi thần bí, lấy hộp nhạc phát ra âm thanh từ sau lưng, trên hộp nhạc có hình các anh hùng, và một cô công chúa nhỏ quay chậm rãi thành vòng tròn.

"Tiểu cô nương, đừng sợ."

"Mặc kệ người khác sau này có làm gì em, thì anh, vẫn sẽ bảo vệ em cả đời, anh lấy hộp nhạc này làm bằng chứng."

Cách an ủi người khác của anh luôn trong sáng và thẳng thắn, nhưng nó hoàn toàn lay động trái tim tôi vào lúc tôi đang bất lực.

Từ đó đến nay, tôi đã yêu Thẩm Mặc Xuyên suốt mười năm.

Tôi vẫn nhớ lời thề mà anh đã hứa, nhưng chính anh, người khởi xướng lời thề, đã quên từ lâu.

Tôi cầm phần còn lại của hộp nhạc trong tay, nhìn lần cuối rồi ném vào thùng rác.

Bây giờ, trong hoàn cảnh này, tôi không còn cần lời thề hay Thẩm Mặc Xuyên nữa.

Thẩm Mặc Xuyên mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mới quay lại.

Sau khi gửi hành lý về nhà, tôi đến công ty in đơn xin nghỉ việc, chuẩn bị giao cho văn phòng Thẩm Mặc Xuyên.

Đang trên đường đi, Thẩm Mặc Xuyên gửi tin nhắn tới.

[Em yêu, những gì anh nói hôm qua là nghiêm túc đấy. Tối qua anh đã về công ty làm việc, rồi ngủ trong văn phòng, bây giờ anh mới tỉnh dậy. ]

Tôi ngước nhìn văn phòng trống trải trước mặt và đặt lá thư từ chức lên bàn của Thẩm Mặc Xuyên.

Tôi không trả lời anh ta nữa mà chỉ thoát khỏi khung chat, xoá đi mã pin của cuộc trò chuyện với anh ta.

Trong danh sách liên lạc hiện lên một chấm đỏ, là Văn Linh muốn thêm tài khoản tôi.

Ngay khi tôi nhấp vào nó, một thông báo lập tức hiện lên từ hộp thoại của cô ấy.

[Mặc Xuyên, khi anh từ cửa hàng tiện lợi trở về, nhớ mua thêm vài hộp bao cao su! Tối qua anh mạnh quá... đã dùng hết bao trong nhà rồi! ]

Kèm theo đó là vài biểu cảm ngượng ngùng.

Hai phút sau, Văn Linh liền thủ hồi lại tin nhắn.

[À, à, tôi xin lỗi, cô Cố... Tôi vừa gửi nhầm tin nhắn... Cô không thấy gì phải không? ]

Tôi cảm thấy hơi lười diễn xuất cùng cô ta, nhưng tôi vẫn vô thức mở vòng bạn bè của cô ta ra.

Hình ảnh hiện ra trước mắt tôi như một bộ phim.

Thì ra Văn Linh đã về được một tháng.

Trong tháng này, Thẩm Mặc Xuyên tận dụng mọi cơ hội để đưa cô đi khắp nơi.

Nhìn lại từng mốc ngày tháng, Thẩm Mặc Xuyên đều đặc biệt yêu cầu các nhân viên khác sắp xếp lịch trình của họ, lấy lý do không muốn tôi phải làm việc quá nhiều, không để tôi biết.

Tháp Eiffel ở Paris, núi Phú Sĩ ở Tokyo, Shangri-La ở Vân Nam...

Đây đều là những nơi tôi từng nói với Thẩm Mặc Xuyên nhiều lần, rằng muốn đi cùng anh ấy.

Anh ấy luôn ôm tôi và dỗ dành tôi nói không sao, anh ấy sẽ đưa tôi đến đó khi công việc xong xuôi.

Tôi đã chờ đợi tám năm nhưng anh vẫn chưa có thời gian rảnh.

Văn Linh mới về được một tháng, anh ta đột nhiên lại không còn bận rộn nữa.

Hai người đi đến đâu, Thẩm Mặc Xuyên đều phối hợp với Ôn Linh chụp rất nhiều ảnh.

Còn trong những năm tôi và Thẩm Mặc Xuyên ở bên nhau, máy ảnh của tôi chưa bao giờ được phép chụp anh ấy.

“Nếu em gái anh phát hiện ra anh đang yêu bạn thân của em ấy, chắc nó sẽ giết anh mất.”

"Bảo bối, dù sao em cũng là thư ký của anh. Những người trong văn phòng rất lắm lời, anh không muốn em bị tổn thương."

Nhưng khi thực sự yêu một ai đó, ta có chọn giấu họ trong góc tối không?

Tôi quá chậm hiểu, Thẩm Mặc Xuyên đã giữ bí mật mối quan hệ của chúng tôi suốt tám năm. Đáng lẽ tôi nên sớm hiểu rằng anh ấy không hề yêu tôi!

Tôi đang định thoát khỏi giao diện vòng bạn bè thì thấy một bức ảnh mới nhất hiện lên trên trang chủ của Văn Linh.

Phía sau cô ta là một chiếc giường lớn, còn Văn Linh thì thản nhiên đeo thắt lưng cho người đàn ông trong hình, ngón tay thon dài vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh ta.

Đây là hình ảnh trực tiếp. Khi tôi bấm vào, âm thanh "Linh Linh" quen thuộc lại hiện bên tai tôi.

Tôi đã nghe Thẩm Mặc Xuyên gọi cụm từ này một cách đầy cảm xúc vào tai tôi không biết bao nhiêu lần.

"Linh Linh"; "Linh Linh"

Hóa ra người anh ta liên tục gọi tên không bao giờ là tôi.

Nước mắt cuối cùng không kìm được mà rơi xuống dòng chữ nhẹ nhàng đó.

[Ký ức đẹp về đêm qua ~ Anh ấy nói rằng hàng giả chỉ là hàng giả, và xét cho cùng thì chúng không thể so sánh được với hương vị của bản gốc là tôi. ]

Tôi lau nước mắt, giơ ngón tay cái lên.

Xoay người bước ra khỏi công ty, tôi gặp người bạn thân nhất của tôi,Thẩm Thành Ninh, cô ấy đang ở đây để làm một số việc, tôi trực tiếp nói với cô ấy rằng tôi sẽ sớm kết hôn.

Những năm gần đây, vì Thẩm Mặc Xuyên yêu cầu tôi giữ bí mật về mối quan hệ của mình nên mỗi lần nói đến chuyện tình cảm với Thanh Ninh, tôi đều cố ý chuyển chủ đề.

Bây giờ tôi sắp đi, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải nói lời tạm biệt đàng hoàng với cô ấy.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Ninh đầy kinh ngạc:

“Đột ngột vậy sao? Vậy sau này chúng ta khó có thể gặp lại nhau rồi!”

Tôi bất lực gật đầu, giây tiếp theo, cô ấy ôm chặt lấy tôi.

"Linh Linh, trước đây cậu luôn nói cậu bận công việc, mà tớ lại chưa tìm được cơ hội để mẹ tớ gặp cậu, với tư cách là bạn thân của tớ."

"Bây giờ cậu phải rời đi rồi. Vậy nên, hôm nay, dù cậu có nói gì đi nữa cũng không thể cản tớ đưa cậu đi gặp mẹ!"

Cứ như vậy, tôi bị Thẩm Thanh Ninh kéo đi dự bữa tối gia đình tổ chức tại nhà cô ấy vào tối hôm đó.

Trước đây, tôi đã né tránh lời mời của Thành Ninh vài lần, vì Thẩm Mặc Xuyên nói rằng anh ấy sẽ đợi đến ngày tôi chính thức ra mắt công khai rồi mới đích thân đưa tôi, con dâu tương lai của Thẩm gia, đến gặp mẹ anh ấy.

Bên nhau nhiều năm như vậy, tôi không còn trông đợi đến ngày Thẩm Mặc Xuyên dẫn tôi về gặp bố mẹ.

Tôi đã không mong đợi về việc mình phải rời đi vào thời điểm này, nhưng bù lại, tôi đã có cơ hội ra mắt mẹ anh.

Sau khi sửa soạn xong, lúc tôi và Thẩm Thanh Ninh đến biệt thự Thẩm gia thì bữa tối của họ đã bắt đầu được phân nửa.

Thẩm Mặc Xuyên và Văn Linh đang đứng bên cạnh Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân, những người có danh tiếng thuộc mọi tầng lớp xã hội đang có mặt tại đó cũng lần lượt tiến tới để bày tỏ lời chúc phúc cho lễ đính hôn của họ.

Hóa ra bữa tiệc gia đình tối nay được tổ chức để chính thức công bố lễ đính hôn của họ.

Thẩm Mặc Xuyên thật sự nóng lòng muốn tuyên bố cho cả thế giới biết anh muốn cưới Văn Linh.

Trong tiềm thức, tôi muốn rời đi, nhưng Thẩm Thanh Ninh đã kéo tôi qua đó.

"Bố! Mẹ! Con đưa bạn thân đến gặp hai người!"

Thẩm Mặc Xuyên nhìn thấy tôi, có vẻ giật mình, hơi buông lỏng bàn tay đang ôm Văn Linh.

Thẩm phu nhân vừa nhìn thấy tôi liền vui mừng khôn xiết.

"Ta luôn nghe con gái ta nói rằng nó có một người bạn thân tốt bụng, hoạt bát và xinh đẹp. Hôm nay gặp con, quả thực con rất xinh đẹp và tốt bụng!"

Tôi lắc đầu thận trọng.

Nhìn Thẩm phu nhân kéo tôi lại gần và âu yếm, trong lòng tôi cảm thấy hoang mang khó tả.

Chúng tôi gần như có thể trở thành một cặp mẹ chồng và con dâu hoà hợp.

"Nhân tiện, Cố tiểu thư, ta nghe Thanh Ninh nói mấy năm nay con bận công việc, không có thời gian tìm bạn trai. Hôm nay, tại bữa tiệc gia đình chúng ta có rất nhiều cháu trai ngoan, có cần ta giúp giới thiệu không?"

Tôi chưa kịp từ chối thì Thẩm Mặc Xuyên đã chế nhạo:

“Cô ấy không cần.”

Ừ, tôi không cần nữa, dù sao tôi cũng sẽ về lấy chồng sớm thôi.

Thẩm Thanh Ninh ở một bên giúp tôi nói thêm:

"Mẹ, Linh Linh thật sự không cần đâu. Bạn thân quý giá của con sắp về Bắc Kinh kết hôn rồi, con cũng không biết sau này có thể gặp cô ấy bao nhiêu lần nữa..."

Thẩm Mặc Xuyên nghe được những lời này, vẻ mặt tự mãn đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi trở nên tối tăm không rõ ràng.

Giữa chừng, tôi đi vệ sinh rồi định quay lại phòng tiệc.

Đột nhiên, Thẩm Mặc Xuyên lại giữ tôi ở một góc khuất, ôm tôi vào lòng.

Anh ta lười biếng cúi đầu xuống, bên tai tôi vang lên một giọng nói có chút khó chịu.

"Em yêu, đừng bịa chuyện em cưới người khác nữa. Nghe được tôi sẽ ghen đấy."

Tôi nhìn anh ta mà cảm thấy có chút buồn cười, chẳng vì lý do gì:

“Nhưng chẳng phải anh sẽ sớm cưới một người phụ nữ khác sao?”

Thẩm Mặc Xuyên cau mày nói:

“Đừng gây rối, em biết anh chỉ vì mọi người mới làm việc này thôi.”

Một lúc sau, anh dịu giọng lại, dỗ dành tôi:

"Được rồi, em yêu, không phải em luôn là người hiểu chuyện nhất sao? Tiệc xong em về thu dọn hành lý trước, anh đưa em đến căn hộ mới."

"Văn Linh dù sao cũng chính thức đính hôn với anh rồi, em ở nhà anh cũng không thích hợp nữa."

Vì là người nhạy cảm nên tôi đã ngoan ngoãn, thầm kín yêu đương với Thẩm Mặc Xuyên suốt 8 năm mà không ai hay biết.

Bây giờ, liệu anh ta có ý định giữ tôi làm tình nhân, là muốn tôi không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa đúng không?

Đúng lúc tôi đang định từ chối thì trong phòng tiệc đột nhiên vang lên một tiếng kêu khe khẽ, Thẩm Mặc Xuyên lập tức buông tôi ra, chạy tới đó.

“Có chuyện gì thế, Linh Linh?”

Văn Linh duỗi tay trái ra, chỉ vào ngón áp út trống rỗng trên đó, khóc đến mức khiến người ta không nhịn được.

"Mạc Xuyên, chiếc nhẫn đính hôn kim cương mà anh tặng cho em đã mất tích... Cả đời chỉ có thể mua một chiếc. Nó vẫn còn ở đó trước khi em vào phòng vệ sinh mà..."

Khi Văn Linh nhìn thấy tôi, cô ấy lại đến gần tôi và khóc:

“Cô Cố, vừa rồi chỉ có cô và tôi ở trong phòng vệ sinh… Tôi biết cô làm thư ký của Mặc Xuyên đã nhiều năm, khó tránh khỏi có chút tính chiếm hữu với sếp của mình… Nhưng Chiếc nhẫn kim cương đó thực sự rất quan trọng với tôi, nếu cô lấy nó, xin hãy trả lại cho tôi!”

Hành động của Văn Linh khiến mọi người liền coi tôi là thủ phạm trộm đồ.

"Tôi biết mấy nữ thư ký thế này đều không có gì tốt, còn cố ý bắt chước giống Văn tiểu thư. Gà lôi chính là gà lôi, lại thật sự cho rằng dùng một số thủ đoạn bẩn thỉu có thể trở thành phượng hoàng sao?"

"Đúng vậy! Hơn nữa còn kiêu ngạo đến mức lấy trộm chiếc nhẫn đính hôn kim cương cơ đấy! Loại phụ nữ hèn hạ như vậy, đáng bị loại bỏ vĩnh viễn khỏi mối quan hệ vớichúng ta!"

Tất cả những lời lẽ ác ý và chế giễu đều bị ném vào tôi.

Tôi vô thức nhìn Thẩm Mặc Xuyên, chỉ thấy anh ta tối mặt mắng tôi:

"Lấy nó ra!"

Dù biết anh không yêu mình, nhưng tôi không thể tin được rằng trong lòng anh thực sự nghĩ rằng tôi là người có thể làm ra chuyện như vậy.

"Thứ đó tôi còn chưa chưa từng thấy qua, anh muốn tôi lấy là lấy thế nào!"

Tôi nghiến răng, cố kìm nén tiếng khóc của mình.

Tôi không được khóc, nếu tôi khóc ở đây, tôi thực sự sẽ mất tất cả.

Thẩm Mặc Xuyên lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng đối với tôi.

"Em vẫn đang kiếm cớ sao? Nếu em không muốn trả lại đồ, anh sẽ phải cho người tra soát!"

Nói xong, Thẩm Mặc Xuyên liền gọi mấy người giúp việc đến, khám xét người tôi ngay tại chỗ.

Thẩm Thanh Ninh vội vàng chạy tới:

"Anh! Đừng đối xử như vậy với Linh Linh! Em quen cô ấy nhiều năm như vậy, tuyệt đối cô ấy không thể nào lại là người như vậy!"

Thẩm phu nhân cũng lo lắng khuyên can:

"Đúng vậy, Mặc Xuyên, ta cũng không nghĩ Cố tiểu thư sẽ làm chuyện như vậy, có phải có hiểu lầm gì không?"

Thẩm Mặc Xuyên cười khẩy:

"Không thể có hiểu lầm được! Văn Linh từ trước đến nay đều có lòng tốt, không phải loại người tùy tiện buộc tội người khác. Nếu không có làm chuyện gì, Văn Linh làm sao có thể vô cớ nghi ngờ cô ấy?"

Lòng tôi tràn ngập sự tuyệt vọng.

Ngay cả Thẩm phu nhân, người mà tôi mới gặp lần đầu cũng sẵn sàng tin tưởng vào tôi mà nói hộ tôi một lời.

Nhưng tôi và Thẩm Mặc Xuyên quen biết nhau mười năm, yêu nhau trọn tám năm!

Lời vu khống tùy tiện của Văn Linh khiến anh ta hoàn toàn không để ý tới công lao của tôi khi ở bên anh ta trong nhiều năm, mà trực tiếp đóng đinh tôi vào cái mác nhân cách xấu xa!

Sự khác biệt giữa yêu và không yêu đúng là khoảng cách lớn nhất trên đời!

Tôi bị mấy người giúp việc giữ lại, chỉ có thể nhắm mắt tuyệt vọng và để họ sờ soạng vào cơ thể tôi một cách thô bạo.

Mãi cho đến khi tìm kiếm không có kết quả gì,Văn Linh lại phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Cô ta lấy chiếc nhẫn đính hôn kim cương từ trong túi xách ra:

"Ồ...Tôi bất cẩn quá...Tôi đã bỏ nó vào túi trước khi rửa tay mà quên mất..."

"Cô Cố, thực xin lỗi... Tôi đã hiểu lầm cô rồi, xin lỗi cô..."

Văn Linh xin lỗi, nhưng giây tiếp theo lại ôm mặt chạy ra ngoài khóc.

Thẩm Mặc Xuyên chỉ liếc nhìn tôi, không nói gì, chạy theo bóng dáng Văn Linh đến an ủi cô ấy.

Tôi vô cùng mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần nên đành xin lỗi bố mẹ Thẩm Mặc Xuyên, rồi rời khỏi Thẩm gia, trực tiếp bắt taxi đến sân bay.

Tôi đang ngồi ở sân bay chờ chuyến bay của mình đến. Giữa đường, Thẩm Mặc Xuyên gửi cho tôi một tin nhắn.

[Vừa rồi, em không nên để Văn Linh mất mặt như vậy ở, từ nay trở đi, cô ấy cũng tính là cấp trên của em. Hãy nhớ sớm xin lỗi cô ấy nhé. ]

Thông báo trên radio nói chuyến bay sắp hạ cánh.

Không ai biết về mối quan hệ này, vậy nên việc chia tay, cứ đê không một ai biết vậy.

Tôi trả lời "OK" như lời tạm biệt cuối cùng với Thẩm Mặc Xuyên.

Tôi thoát khỏi giao diện tin nhắn và chặn mọi thông tin liên lạc của anh ta, rồi lên máy bay đến Bắc Kinh mà không thèm ngoảnh lại nhìn lấy một lần.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.