Chương 5
Avatar Khung avatar
14729 Chữ

Không thể nào, người đẹp trai như vậy, tôi chắc chắn sẽ không quên.

Cho đến khi Lục Tự Sâm nói: “Bảy năm trước, ngay trên hòn đảo này, là em đã cứu tôi khi tôi bị rơi xuống nước.”

Bảy năm trước?

Tôi chợt hiểu ra, năm đó tôi 18 tuổi, trường học tổ chức hoạt động lễ trưởng thành, chính là trên hòn đảo này.

Lúc đó có người bị rơi xuống nước.

Tôi sinh ra ở thành phố biển, từ nhỏ đã bơi giỏi, ở trường cũng là thành viên chủ chốt của đội bơi.

Hết lòng nghĩa hiệp, thấy việc nghĩa hăng hái cứu anh.

Không ngờ, lại là Lục Tự Sâm!

“Sếp...”

Tôi thử hỏi: “Không lẽ em được vào tập đoàn Thịnh Thiên cũng là vì chuyện này sao?”

Tôi tốt nghiệp trường bình thường, cũng chưa từng được đi du học.

Lúc đó mọi người trong nhà đều nói tôi gặp may mới có thể vào làm việc ở một công ty lớn nổi tiếng thành phố A như vậy.

Lục Tự Sâm lắc đầu: “Không phải, là giáo viên của em hết lòng đề cử.”

“Cô Trần ạ, hóa ra hai người quen nhau à!”

Tôi không khỏi vui mừng.

Cô Trần là một người lớn tuổi rất hay giúp đỡ tôi ở trường, rất hòa nhã dễ gần. Lúc đó tôi định bỏ thi cao học, may mà có cô ấy ở bên cạnh động viên.

“Ừ.”

Lục Tự Sâm cười nói: “Cô ấy là mẹ tôi.”

Tôi lập tức hóa đá.

Bỏ qua mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, trên đường về khách sạn chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, thì không may gặp phải mưa lớn sạt lở đất.

Xe của chúng tôi bị chặn lại trên đường.

Nước mưa tràn vào, nước lũ ngày càng dâng cao.

Xuống xe thì nguy hiểm, ở trong xe cũng không thoát khỏi tai họa, điện thoại lại mất sóng, chỉ có thể chờ đợi cái chết đến gần.

“Đừng sợ.”

Cảm nhận được tôi đang run rẩy, Lục Tự Sâm nắm lấy tay tôi an ủi, “Thời tiết trên đảo hay thay đổi, chuyện này thường xuyên xảy ra, sẽ có người đến cứu.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn sợ.

Có lẽ là vì trong đầu tôi nghĩ dù sao cũng phải chết, chi bằng nói ra hết những điều muốn nói, nên tôi nói với Lục Tự Sâm:

“Chuyện em nói muốn tìm trai trẻ ở căng tin công ty, là em cố ý nói vậy.”

“Chuyện em càng để tâm, em càng dễ phủ nhận.”

“Em sợ tin đồn ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh và Trương Nguyệt, càng sợ anh tức giận sa thải em.”

“Sếp, thật ra em không hề bài xích việc anh tiếp cận em.”

“Có thể là vì anh vừa giàu có lại vừa đẹp trai, cũng có thể vì anh đã hôn em, tối nay chúng ta lại còn nói chuyện nhiều như vậy, rất khó để không rung động.”

Tôi nói năng lộn xộn, liên thanh như súng máy.

Cuối cùng vừa nói vừa khóc: “Những ngày anh không để ý đến em, em rất buồn!”

Ban đầu Lục Tự Sâm hơi sững người, sau đó sắc mặt càng ngày càng dịu dàng. Anh ấy cúi người xuống ôm lấy mặt tôi rồi hôn lên: “Ngốc ạ.”

Tôi nghĩ, dù sao cũng sắp chết rồi, làm một con ma phong lưu cũng không tệ, nên tôi mạnh dạn vòng tay qua cổ anh ấy, chủ động hôn lên môi anh ấy.

Lục Tự Sâm bị nụ hôn vụng về của tôi chọc cười, anh ấy đỡ lấy gáy tôi, đột nhiên hôn sâu hơn.

Tôi thở gấp, đang cảm thấy say mê thì có người gõ mạnh vào cửa kính xe.

Người dân địa phương mặc áo mưa nói: “Mau xuống xe đi theo chúng tôi, chỗ này nguy hiểm!”



Chúng tôi được cứu rồi.

Nhưng tôi lại cảm thấy, mình đã chết!

Nghĩ đến màn tỏ tình liên hoàn của mình trong xe cùng với nụ hôn nồng cháy đó, tôi thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Chỉ còn một phòng.”

Khách sạn nhỏ chật kín người, lễ tân chỉ đưa một chiếc chìa khóa tới, “Dù sao hai người cũng là vợ chồng, không sao đâu.”

“... Không phải.”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, mà Lục Tự Sâm thì ôm lấy vai tôi: “Phải, chúng tôi đến hưởng tuần trăng mật, cảm ơn.”

Trong căn phòng nhỏ tồi tàn, chỉ có một chiếc giường đơn.

Nếu hai người ngủ, chắc chắn sẽ phải nằm rất gần gũi. Tim tôi đập thình thịch định nói mình ngủ bên trái, thì Lục Tự Sâm đã ôm chăn trong tủ ra trải dưới đất, “Anh ngủ dưới đất.”

Chương 9:

Mặt tôi nóng bừng, vội vàng nằm xuống.

Sau khi tắt đèn tôi không ngủ được.

Phòng bên cạnh không những không ngủ, mà còn đang “lái xe”, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Cách âm kém, chẳng khác gì đang xem trực tiếp.

Tôi nghe mà đỏ mặt tía tai, đứng dậy định vào phòng tắm rửa mặt, nhưng lại quên mất dưới đất còn có người.

Chân giẫm lên cơ bụng, Lục Tự Sâm kêu lên một tiếng, nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy tôi.

Lần này, tôi hoàn toàn nằm gọn trong lòng anh.

“Tôi định dậy đi vệ sinh.”

Tôi vội vàng giải thích.

Lục Tự Sâm ừ nhẹ một tiếng, tôi cảm thấy có gì đó cấn cấn ở phía dưới, nên vô thức đưa tay xuống muốn gạt ra.

“Đừng!”

Lục Tự Sâm kêu đau.

Tôi lập tức hiểu ra thứ cấn cấn đó là gì.

Đang định vội vàng xin lỗi, thì phòng bên cạnh lại tăng tốc.

Có lẽ tư thế quá mờ ám.

Có lẽ, là do ảnh hưởng của âm thanh xung quanh, dưới ánh sáng yếu ớt le lói từ ngoài cửa sổ, chúng tôi nhìn nhau thật lâu, cho đến khi hơi thở dồn dập.

“Tống Yên.”

Lục Tự Sâm gọi tên tôi, rồi hôn xuống.

Câu trả lời của tôi mơ hồ vỡ vụn giữa môi răng, từ từ hòa vào tận sâu trong xương tủy.

Đêm hè nóng ẩm.

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, cành lá bị đánh cho rung lên bần bật, yếu ớt.

Trước khi mệt mỏi thiếp đi, tôi còn nghe thấy tiếng thở dốc của Lục Tự Sâm: “Đồ lừa đảo, lại ngất trước rồi.”

Kết quả, sáng hôm sau chân tôi run rẩy, trên mặt có quầng thâm mắt.

Bạn thân nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, kinh ngạc vô cùng: “Tối qua cậu đi ăn trộm à!”

“Ừ, đi trộm gà bị bắt, bị đánh cho một trận.”

Tôi cười gượng đáp.

Lục Tự Sâm không nhịn được bật cười, bị tôi trừng mắt.

Một đêm không ngủ.

Đêm qua tôi giật mình bừng tỉnh thấy anh ấy đang lái xe, tôi ngủ gật anh ấy đang lái xe, tôi tỉnh dậy anh ấy vẫn đang lái xe.

Tôi nghi ngờ, cả đời này anh ấy chưa từng được lái xe bao giờ!

Trên đường về thành phố, bạn thân rất đồng cảm nói với tôi: “Cậu tiêu rồi, sau này ban ngày đi làm, buổi tối còn phải tăng ca, có thể cuối tuần cũng phải tăng ca.”

Tôi chán nản vô cùng.

Bạn thân kịp thời an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, cậu có thể đòi thêm tiền tăng ca, đòi nhiều vào.”

Tôi nhíu mày, sao nghe cứ sai sai?

Nghỉ ba ngày đi làm lại, trong công ty có tin lớn.

Giám đốc thường ngày hống hách nay đã bị cảnh sát bắt, tội danh là tiết lộ bí mật công ty.

Buồn cười nhất là, người tố cáo lại là Trương Nguyệt do ông ta đề bạt.

Tôi không khỏi nghĩ, thảo nào dạo này Lục Tự Sâm và Trương Nguyệt thân thiết như vậy, hóa ra là đang moi thông tin!

“Chị.”

Tôi đang ngẩn người, chợt cậu em mới đến cười chào hỏi tôi: “Em có chuyện muốn nói với chị, chị có rảnh không?”

Là sinh viên mới tốt nghiệp được cấp trên giao cho tôi, chắc là có chuyện công việc cần trao đổi.

Tôi nói có thời gian, rồi được cậu ấy dẫn lên tầng thượng.

Trùng hợp thay, tầng 21, cách lớp kính là văn phòng của Lục Tự Sâm.

“Đến đây làm gì?”

Tôi còn đang thắc mắc, thì cậu em đột nhiên quỳ một gối xuống, như làm ảo thuật lấy ra một bông hồng từ phía sau.

Cậu em chân thành tỏ tình: “Chị, từ sau khi em vào công ty đã được chị động viên và giúp đỡ rất nhiều, em vẫn luôn thích chị, sợ hết thời gian thực tập sẽ không gặp được chị nữa, nên...”

“Mau đứng lên.”

Tôi luống cuống định đỡ cậu ấy dậy, thì đột nhiên có một lực kéo tôi ngã ra sau. Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Lục Tự Sâm xuất hiện từ lúc nào không rõ ôm chặt vào lòng, hôn lên môi.

Thực tập sinh ngơ ngác.

Lục Tự Sâm nhìn cậu ta với ánh mắt khiêu khích, “Của tôi.”

“…”

“Xin lỗi sếp!”

Cậu em cuống quýt đứng dậy rồi cúi đầu với tôi: “Xin lỗi bà chủ.”

Nói xong, cậu ta chạy mất dép.

Tôi vội vàng giải thích: “Hiểu lầm thôi, em không biết cậu ấy đưa em đến đây để tỏ tình.”

“Ừ ừ, tôi tin.”

Lục Tự Sâm miệng thì nói tin, nhưng khi đưa tôi vào văn phòng xong lại không hề nhẹ nhàng. 

 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.