Chương 4
Avatar Khung avatar
14510 Chữ

Lúc ăn trưa, đồng nghiệp ở canteen than thở: “Gần đây sếp bị làm sao thế nhỉ, ai chọc giận anh ấy vậy? Cảm giác sếp còn nghiêm túc hơn trước kia. Rõ ràng dạo trước tâm trạng anh ấy có vẻ tốt, tôi còn thấy anh ấy cười nữa.”

“Đúng là lãng phí gương mặt đẹp trai kia, nếu tính khí tốt hơn một chút, bớt khó tính hơn chút thì hoàn hảo biết mấy!”

“Sếp thất tình à?”

Người đồng nghiệp ngồi ăn cơm cùng tôi đột nhiên nói: “Mấy hôm trước tôi thấy sếp hôn một cô gái ở nhà hàng đấy!”

Tôi chột dạ, bị nước canh sặc đến mức ho sặc sụa.

Người đồng nghiệp kia nhìn tôi từ trên xuống dưới, trêu chọc: “Mà nói chứ, nhìn cô gái đó hơi giống Tống Yên.”

“Không phải tôi đâu!”

Tôi vội vàng phản bác: “Nhân viên quèn yêu sếp, chuyện hoang đường như vậy mà cũng nói được. Chẳng lẽ mọi người không biết sao? Mỗi lần làm kế hoạch với báo cáo, tôi chỉ muốn ám sát sếp thôi.”

Người đồng nghiệp kia ngạc nhiên: “Cậu kích động vậy làm gì, tôi chỉ đùa thôi mà.”

“Không thể đùa kiểu đó được! Lỡ như ảnh hưởng đến việc tôi gặp được anh chàng đẹp trai nào đó ở công ty thì sao.”

Tôi bịa đại một lý do.

Hiện tại rõ ràng là sếp không muốn dính líu gì đến tôi, nếu tin đồn trong công ty truyền đến tai anh ấy, biết đâu anh ấy sẽ tức giận mà sa thải tôi.

Tuy rằng quản lý nóng tính, hay mắng chửi người, nhưng nơi này lương cao, đãi ngộ tốt!

Thấy đồng nghiệp không hỏi nữa, tôi đang mừng thầm vì đã giấu được chuyện, thì trên đầu vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng:

“Vậy bây giờ em đã gặp được anh chàng đẹp trai nào đó ở công ty chưa?”

Tôi cứng đờ quay đầu lại, thấy Lục Tự Sâm đang đứng phía sau, vẻ mặt rất khó coi.

Các đồng nghiệp nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Lúc tôi đang căng thẳng đến mức tay cầm đũa ướt đẫm mồ hôi, Lục Tự Sâm lại cười: “Năm nay tôi sẽ cố gắng tuyển thêm nhiều anh chàng đẹp trai vào công ty, để mọi người sớm thoát ế.”

“Sếp tốt quá!”

Người đồng nghiệp vội vàng nịnh nọt.

Chỉ có tôi cảm thấy trong lòng lạnh toát, cũng hiểu anh ấy đang mỉa mai tôi.

Buổi chiều tôi do dự mãi, cuối cùng gửi cho anh ấy một tin nhắn: 【 Sếp, những lời em nói ở canteen lúc trưa chỉ là đùa thôi, anh đừng để bụng.】

Rất nhanh, bên kia hiện lên dòng chữ “đang nhập...”.

Hai phút sau.

Sếp trả lời: 【1】

Tôi chán nản thoát khỏi khung chat, đi pha cà phê cho quản lý. Vừa pha xong bưng vào phòng họp cũng vừa lúc quản lý mở cửa ra, đụng phải tôi.

Cà phê nóng đổ hết lên người tôi.

Tôi còn chưa kịp kêu lên thì quản lý đã nổi giận: “Làm việc không biết suy nghĩ! Vụng về, còn có khách ở đây nữa!”

“Em xin lỗi, em đi pha lại.”

“Đồ não heo, mau đi đi!”

Tôi bất đắc dĩ quay người, thật trùng hợp lại gặp Lục Tự Sâm, anh ấy liếc nhìn tôi một cái, rồi lại dời mắt đi một cách thờ ơ.

Thật kỳ lạ.

Trước đây tôi cũng từng bị quản lý mắng xối xả trong văn phòng, nhưng tôi chưa bao giờ để tâm, vì tiền lương mà, chịu chút ấm ức cũng không sao.

Nhưng hôm nay, tôi lại cảm thấy rất xấu hổ, mất mặt.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nhốt mình trong buồng vệ sinh khóc nức nở.

Sau khi bình tĩnh lại, trở về chỗ ngồi thì thấy thư ký Đinh ở tầng 21 đưa cho tôi một bộ quần áo.

Tôi hỏi cô ấy: “Sếp bảo chị đưa cho em ạ?”

Thư ký Đinh mỉm cười, lắc đầu: “Không phải, nghe nói quần áo của em bị bẩn, chị có đồ dự phòng nên đưa cho em.”

“Cảm ơn chị.”

Tôi cảm thấy hụt hẫng, nhưng lại phát hiện trên quần áo vẫn còn nguyên nhãn mác.

Tan làm, xe của Lục Tự Sâm dừng ở dưới tòa nhà.

Mọi mệt mỏi của ngày hôm nay đều tan biến, tôi vui vẻ bước đến định cảm ơn anh vì bộ quần áo, thì Trương Nguyệt từ phía sau chạy đến trước tôi một bước.

Hai người nói gì đó với nhau, cuối cùng Lục Tự Sâm mở cửa xe, để cô ta lên xe.

Sau đó, chiếc xe phóng đi.

Tôi đứng ngây ra đó.

Chương 7:

Vậy mà tôi lại nghĩ rằng Lục Tự Sâm cố tình đợi tôi ở đây, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Có lẽ tâm trạng tôi gần đây quá tệ, bạn thân liền hào phóng đưa cho tôi hai vé tàu ra đảo.

“Lễ Thất Tịch, đi du lịch với các chị em cho khuây khỏa!”

Bạn thân khoác vai tôi, “Cóc ba chân mới khó tìm, đàn ông hai chân thì đầy ra đấy.”

Từ sau khi ly hôn, cô ấy rất phóng khoáng, vui vẻ qua lại với vô số anh chàng đẹp trai.

Nhưng vào ngày đầu tiên ở đảo, cô bạn thân luôn miệng nói đàn ông không đáng để nhắc tới kia lại cho tôi leo cây vào đúng bữa tối Lễ Thất Tịch.

Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, nghe giọng cô ấy có vẻ không ổn, ấp úng nói: “Xin lỗi nhé, tớ có việc gấp, tối mai tớ sẽ bù cho cậu.”

“Được rồi được rồi.”

Tôi cúp máy, định ăn luôn phần ăn dành cho cặp đôi.

Vừa ăn được một miếng thì tôi gặp Vu Thiến và Chu Đào.

Vu Thiến cười tôi: “Trời ạ Tống Yên, hôm nay Thất Tịch mà cậu lại ngồi đây một mình ăn bữa ăn dành cho cặp đôi!”

“Lục tổng không đến à?”

Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ cãi lại.

Hiện tại hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, bây giờ Lục Tự Sâm và Trương Nguyệt đang mặn nồng, nếu vì lời đồn đại mà phá hỏng tình cảm của họ, tôi cũng có lỗi.

Vì vậy tôi nói: “Chia tay rồi.”

“Vẫn còn lừa người!”

Vu Thiến thay đổi sắc mặt, kéo bạn bên cạnh qua giới thiệu: “Bạn tôi cũng là nhân viên tập đoàn Thịnh Thiên, anh ấy nói bạn gái của Lục tổng vốn không phải cậu.”

Nói xong cô ta vẫn chưa hả giận, mở video trực tiếp trong nhóm bạn học, chĩa vào mặt tôi quay:

“Nói cho mọi người nghe đi, vì sao cậu lại nói dối? Cậu cũng không soi gương xem, dựa vào đâu mà cậu xứng được giới nhà giàu để mắt tới?!”

Tôi không còn muốn ăn, đứng dậy muốn đi.

“Quay lại!”

Chu Đào kéo tôi lại, chế giễu nói: “Nghĩ đến việc anh đã từng hẹn hò với em, anh lai thấy buồn nôn.”

Tôi tức giận giãy giụa: “Buông tay!”

Chu Đào không những không buông, còn ác ý đẩy tôi sang một bên. Vào khoảnh khắc lưng tôi sắp va vào góc bàn, một bàn tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện là Lục Tự Sâm.

Anh ấy lạnh lùng nắm lấy hai ngón tay của Chu Đào, khiến Chu Đào kêu rên đau đớn:

“Lục tổng, chỉ là hiểu lầm thôi, ra ngoài chơi không đáng để làm người khác bị thương rồi phải bồi thường tiền.”

Lục Tự Sâm cười lạnh: “Tôi có tiền.”

Nói xong anh ấy dùng sức bẻ xuống, sau tiếng răng rắc, Chu Đào đau đến mức nhảy loạn xạ.

“Đúng là chia tay rồi.”

Lục Tự Sâm nhìn điện thoại trong tay cô ta, cười nói: “Nhưng hôm nay tôi đến tìm Tống Yên để nối lại tình xưa.”



“Vu tiểu thư.”

Lục Tự Sâm cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lạnh lùng đầy ý cảnh cáo: “Nếu cô thật sự tò mò về đời tư của chúng tôi, tôi có thể để luật sư từ từ nói chuyện với cô.”

Vu Thiến lại lần nữa cứng họng, vội vàng rời đi.

“Cảm ơn.”

Tôi kéo ghế đối diện ra, “Anh lại giúp em thêm lần nữa, nếu anh chưa ăn tối, em mời.”

Tôi không chắc anh ấy có nhận lời hay không.

Nhưng Lục Tự Sâm lại ngồi xuống thật: “Vừa lúc tôi đi ngang qua.”

Hình như tôi rất có duyên với anh ấy.

Mỗi lần tôi ở đâu, anh ấy sẽ trùng hợp xuất hiện ở nơi đó.

Ăn được một lúc, Lục Tự Sâm lên tiếng trước: “Tống Yên, trước đó là tôi hiểu lầm em, hẳn là em đã sợ hãi lắm đúng không?”

“Cái gì?”

Lục Tự Sâm cười khổ nói: “Quấy rối tình dục nơi công sở.”

Ồ.

Tôi vốn chậm tiêu, anh ấy nói vậy tôi mới thấy đúng, nhưng lúc đó tôi chỉ thấy sao sếp lại kỳ lạ như vậy!

Lục Tự Sâm nói: “Sau khi trở về, tôi sẽ yêu cầu bộ phận pháp chế soạn thảo một số điều khoản về vấn đề này, để đảm bảo an toàn cho nhân viên.”

“Cảm ơn sếp.”

Tôi cười gượng kính anh ấy.

Anh ấy cụng ly rồi uống cạn, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em thật sự không nhớ bản thân đã từng gặp tôi trước đó sao?”

Tôi hoang mang, bắt đầu lục lọi trong đầu những ký ức về Lục Tự Sâm.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.