1
Ngày thánh chỉ ban hôn được đưa đến, mẫu thân ta ôm ta khóc không thành tiếng.
Ta thì lại nhìn thoáng, an ủi bà:
"Không sao đâu, từ nhỏ con đã đánh hắn rồi, sẽ không bị hắn bắt nạt đâu."
Mẫu thân ta khóc càng to hơn:
"Nếu con làm Ngũ hoàng tử phật lòng, bị hưu thì phải làm sao!"
"Bị hưu chẳng phải càng tốt sao? Con muốn lấy tiền đi Giang Nam mở một cửa hàng, từ lâu đã ghen tị với Minh Tuyết sống tự tại như vậy rồi!"
Tạ Minh Tuyết là người bạn ta quen lúc mười tuổi khi đi xuống Giang Nam. Phụ thân nàng ấy giàu nứt đố đổ vách, giờ đây nàng đã tiếp quản một tiệm trà trong gia sản đó.
Từ nhỏ ta vốn chẳng tuân thủ quy tắc, chuyện trốn học trèo cây là thường ngày, thậm chí từng vì tò mò mà giả nam trang vào thanh lâu để xem thử.
Khi ở Giang Nam, ta và Tạ Minh Tuyết – một cô nương nhà thương nhân phóng khoáng – vừa gặp đã thân, cũng là lần đầu tiên trong đời ta uống rượu.
Đáng tiếc, ta là tam tiểu thư của Hầu phủ, sinh ra đã không thể trở thành một thiếu nữ giang hồ tự tại. Dẫu rằng nhờ phụ mẫu và huynh trưởng yêu chiều, ta đã sống phóng túng được vài năm, nhưng rốt cuộc cũng có điểm kết thúc.
Ta buồn bã nhìn thánh chỉ, thương tiếc cho những ngày tháng vô lo vô nghĩ sắp mất đi, cùng với...
Người ấy, một người thanh cao như gió trăng.
Dù ta hiểu rõ Thái tử thích là những tiểu thư khuê các, đoan trang và hiểu lễ nghĩa, nhưng trong lòng vẫn luôn vương vấn bao năm qua. Giờ đây phải gả cho người khác, rốt cuộc vẫn có chút tiếc nuối.
Thở dài xong, ta lại nghĩ đến một người khác, nghiến răng nghiến lợi.
Không phải chỉ là một Ngũ hoàng tử đầy những món nợ phong lưu, chẳng làm chính sự, suốt ngày lo chuyện linh tinh, vô cùng vô trách nhiệm hay sao?
Chẳng phải hắn bị ta đánh lớn lên sao?!
Gả thì gả!
2
Nói đến Ngũ hoàng tử, ai trong kinh thành nhắc đến cũng phải lắc đầu:
"Đúng là phí hoài một gương mặt đẹp như vậy!"
Sở Trường Ý, cái tên này, nổi danh phong lưu buông thả khắp nơi. Mười lăm tuổi đã lui tới các thanh lâu lầu xanh, nhờ gương mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ mà lừa gạt không biết bao nhiêu trai gái nhà lành.
Thật đáng căm hận!
Ồ, ta thật sự nghiến răng nghiến lợi. Vì năm ta mười bốn tuổi, trong lần giả nam trang vào thanh lâu, vốn cho rằng kế hoạch kín kẽ không chê vào đâu được, thì lại bị tên này tóm tại trận.
Sở Trường Ý với nụ cười quen thuộc, vểnh cái đuôi hồ ly của hắn lên, ngón tay nắm cằm ta:
"Tiểu công tử ở đâu ra mà đẹp thế này? Ngươi nói đúng không, Tam tiểu thư?"
Bị nhận ra, ta lập tức tìm cách chuồn:
"À... Bổn công tử có việc, đi trước một bước!"
Nhưng lại một lần nữa bị Sở Trường Ý chặn đường.
Đôi mắt dài như có móc câu, chẳng hiểu sao bẩm sinh đã mang chút đỏ hồng. Chỉ mới mười lăm tuổi, hắn đã có vẻ đẹp yêu mị rồi.
Nhưng trong mắt ta lúc đó, chỉ thấy tên này phiền muốn c.h.ế.t, ta nhướng mày trừng hắn:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Chỉ muốn biết, đường đường là Tam tiểu thư của Hầu phủ, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Ta là kiểu nghé con không biết sợ cọp, từ nhỏ đã không phục cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, chẳng chút xấu hổ mà đáp:
"Bổn tiểu thư chỉ muốn xem thử, nam nhân các ngươi thích kiểu cô nương thế nào."
Sở Trường Ý nhướn mày, "xoẹt" một tiếng mở cây quạt ngọc bích ra, vẻ mặt hứng thú hỏi tiếp:
"Tam tiểu thư tìm hiểu chuyện này làm gì?"
"Đương nhiên là để biết Thái tử thích kiểu gì, còn có cách mà ứng phó!"
"Phụt." Sở Trường Ý nhịn cười:
"Hắn thích những tiểu thư danh môn hiểu lễ nghĩa, ngươi đến thanh lâu chẳng phải là lạc hướng rồi sao?"
Ta chưa kịp trả lời, đã thấy Thái tử Sở Trường Ngọc bị vài người chen lấn đẩy vào. Ánh mắt hắn và ta từ xa đối diện, ta cứng đờ cả người.
Xong đời, hắn đã nghe được bao nhiêu?
Sở Trường Ý, đồ khốn nạn!
Chuyện ta lén lút vào thanh lâu không hiểu sao truyền đến tai phụ mẫu.
Ta bị đánh một trận ngay tại chỗ, vừa ôm vết thương vừa nghiến răng thề nhất định phải báo thù.
Thế là ta canh đúng đường đi thanh lâu để chặn đường hắn, đánh nhau ngay giữa phố.
Từ nhỏ ta quen với Lâm bá bá ở tướng quân phủ, chuyện đánh nhau là thường ngày, tính hung hăng của ta có thể sánh ngang với sự phong lưu của Sở Trường Ý. Đám gia nhân đứng bên cạnh tất nhiên không dám ngăn cản.
Một trận chiến làm ta nổi danh.
Nhưng lời đồn lại biến thành vì Ngũ hoàng tử nói Thái tử không thích người như ta, nên ta mới tức giận ra tay.
Thế là cả kinh thành đều biết ta thích Thái tử Sở Trường Ngọc.
Đánh xong, ta ngồi phịch xuống cạnh Sở Trường Ý, kẻ cũng đang mũi bầm mắt tím, chần chừ hỏi:
"Hôm đó ngươi nói Thái tử thích kiểu tiểu thư khuê các, có thật không?"
Sở Trường Ý lườm ta một cái, chẳng thèm nhìn:
"Thật đấy, kiểu như ngươi ấy à, hắn sức khỏe yếu, không chịu nổi đâu!"
Ta lập tức ỉu xìu, vừa nhổ cọng cỏ ven đường vừa rầu rĩ.
Bây giờ mà từ bỏ, quay lại làm một tiểu thư khuê các cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, còn kịp không nhỉ?
"Ngươi thích hoàng huynh của ta đến thế sao? Chi bằng đến thích ta đi?"
Sở Trường Ý nhặt cây quạt ngọc dính bùn lên, dù mặt mũi lấm lem nhưng vẫn ra vẻ phong tình, chỉ là dáng vẻ thê thảm lại trông có chút buồn cười.
Ta lườm hắn một cái, đáp trả: "Phải, điện hạ như ánh trăng sáng, còn ngươi thế này, ta cũng chẳng chịu nổi đâu!"
3
Quá khứ thật không đáng nhớ chút nào.
Ta lắc đầu, ngồi trên kiệu hoa, vắt chân bắt đầu chợp mắt.
“Đã đến thì an tâm mà ở lại.”
Khó khăn lắm mới làm xong mọi nghi lễ, ta ngồi trong tân phòng chờ thì thấy Sở Trường Ý bước vào, toàn thân nồng nặc mùi rượu.
Hắn vừa vào đã đuổi hết đám bà mụ và nha hoàn ra ngoài, ta cũng chẳng buồn giả vờ nữa, quấn chăn nằm ngủ.
Dù đã say bảy phần vì hơi rượu, Sở Trường Ý vẫn không nhịn được ngạc nhiên, sau đó hừ một tiếng, không chịu thua chen vào giường:
"Này, vào trong chút, giường lớn thế này mà nhất định phải nằm bên ngoài à?"
"Ta thích, ta muốn thế đấy."
"Không vui sao? Hoàng huynh của ta hôm nay đến chúc mừng, ngươi tiếc vì không gặp hắn à?"
Lòng ta khẽ động, nhưng vẫn giả vờ không để ý:
"Hừ, chẳng phải sau này vẫn gặp được sao."
"... "
Im lặng vài giây, Sở Trường Ý đột nhiên trở mình, đối diện ta, vẻ mặt trông có chút ngả ngớn:
"Vậy nói rõ nhé, sau khi thành thân, ngươi cứ tiếp tục nhớ nhung Thái tử, ta thì tiếp tục cuộc sống trước kia của mình. Chỉ cần bề ngoài nhìn qua ổn thỏa, tuyệt đối không ai cản trở ai, thế nào?"
Ta lập tức đồng ý:
"Thỏa thuận xong!"
Nhưng ta không nhìn thấy, trong ánh đèn vàng mờ nhạt, đôi mắt vốn luôn mang vẻ mê hoặc lòng người thoáng qua một chút buồn bã.
4
Sở Trường Ý quả nhiên giữ đúng lời hứa, ngoài việc bề ngoài đối với ta luôn ôn hòa, thân thiết, và những thứ cần có của ta đều không thiếu, hắn vẫn ngày ngày qua lại tại các tửu quán trăng hoa.
Ta cũng sống cuộc đời tự tại của mình, ở trong phủ múa thương, luyện kiếm, thỉnh thoảng bắn tên, cưỡi ngựa, thật sự vui vẻ thoải mái.
Chớp mắt đã đến Tết Trung Thu, thánh thượng triệu các hoàng tử mang theo gia quyến vào cung dự gia yến.
Sở Trường Ý cùng ta giả vờ làm một đôi phu thê mới cưới tình cảm mặn nồng, ngồi gần nhau vô cùng thân thiết.
Hoàng thượng còn chưa đến, ánh mắt ta đã lướt qua một vòng mâm rượu ngon thức uống lạ, rồi dừng lại trên người thái tử Sở Trường Ngọc, đang ngồi ở vị trí phía trước.
Dường như hắn chú ý đến ánh mắt của ta, bèn nhã nhặn mỉm cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Ta lập tức nở một nụ cười ngốc nghếch, liền sau đó bị người bên cạnh lặng lẽ nhéo một cái vào tay, nụ cười méo mó ngay tức khắc.
Ta giận dữ quay đầu lại:
"Ngươi làm gì...?"
Lời nói bị chặn lại ngay cổ họng.
"Muội muội với Ngũ đệ tình cảm thật tốt, ngồi gần gũi như vậy."
Nhìn tam hoàng phi cười dịu dàng, ta cố gắng gượng ép ra một nụ cười, trong lòng đã mắng chửi Sở Trường Ý đến tám trăm lần.
Sở Trường Ý vẫn giữ dáng vẻ phong lưu, khẽ gật đầu cười nhạt:
"Tam ca đối với tẩu tử cũng thật thâm tình, nghe nói mấy ngày trước còn đích thân làm một chiếc trâm tặng tẩu tử."
Tam hoàng phi ngượng ngùng che miệng cười:
"Hắn vụng về, còn tự làm bị thương tay, sao so được với Ngũ đệ biết làm người ta vui lòng? Ta nghe nói, nha hoàn đi lấy thuốc ở y quán kể rằng gặp Ngũ đệ ở con hẻm Hoa Trạc, chỉ vài câu đã khiến một cô nương bật cười..."
Nàng dường như bỗng nhận ra mình lỡ lời, vội đổi giọng:
"Ôi chao, muội muội à, Ngũ đệ chắc chỉ thấy cô nương ấy khóc thương tâm quá, nên tiện tay đưa cho nàng chiếc khăn tay, muội đừng suy nghĩ nhiều. Phải rồi, Ngũ đệ đã tặng muội thứ gì chưa?"
Sao ta nghe câu này lại thấy khó chịu thế chứ?
Nghe y hệt những lời mà một cố nhân từng vô tâm nói.
"Ai đây chẳng phải Tần tỷ tỷ sao? Ôi trời, nhìn ta này, vẫn chưa quen gọi khác, giờ tỷ đã là Ngũ hoàng phi rồi!"
5
Bóng dáng thanh lệ lướt qua trước mặt, hừm, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Người cũ đến đây rồi, chính là biểu muội của Thái tử, Trần Mạt Mạt, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung, cũng là kẻ thù không đội trời chung của ta ở học đường năm xưa.
Nếu nói ta và Sở Trường Ý còn có thể tính là kình phùng địch thủ, lúc đánh lúc hòa, thì Trần Mạt Mạt là kẻ cả đời ta không muốn gặp lại.
Ruồi không có độc, nhưng rất phiền.
Trần Mạt Mạt cũng thích Thái tử, mà Sở Trường Ý lại quan hệ rất tốt với Sở Trường Ngọc. Còn ta nhờ vào Sở Trường Ý mà thường có cơ hội nói chuyện với Sở Trường Ngọc, vậy nên nàng ta ghét ta vô cùng.
Chỉ là bây giờ ta đã gả cho Sở Trường Ý.
Nàng ta vui mừng không kể xiết, khiêu khích nhìn sang:
"Hồi trước Tần tỷ tỷ luôn nói muốn gả cho Thái tử biểu ca, không ngờ cuối cùng lại thành Ngũ hoàng phi, thật đúng là sự đời trớ trêu."
Ta nhàn nhã bỏ một trái nho vào miệng, lười biếng đáp:
"Đúng vậy, nghe nói thiên kim tiểu thư của phủ Thừa tướng đoan trang hiền thục, được Thái tử điện hạ rất ưu ái, không chừng sẽ trở thành Thái tử phi đấy. Ai mà nghĩ được, năm xưa cô nương họ Lâm mộc mạc lại lớn lên xinh đẹp như vậy, thật đúng là sự đời trớ trêu."
Trần Mạt Mạt cái gì cũng tốt, chỉ có điều là con thứ, được Thái hậu – cũng xuất thân từ con thứ – rất yêu thương, nuôi dưỡng trong cung và phong làm Quận chúa. Đây vừa là phúc phận, lại vừa là mối bận lòng của nàng.
Người trước mặt vẫn giữ dáng vẻ thanh lệ hoạt bát, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, ấm ức nói:
"Tỷ nói bóng gió gì vậy, muội chỉ vô tình nhắc đến chuyện trước kia tỷ thích Thái tử, muốn ôn chuyện với tỷ thôi. Muội cũng lâu lắm rồi không gặp tỷ, tỷ cần gì phải gay gắt như vậy!"
Tam hoàng phi Chung Nhụy cũng vội tiếp lời:
"Đúng vậy, Mạt Mạt từ nhỏ đã tính tình đơn thuần, muội không cần chấp nhặt làm gì. Ngũ đệ tướng mạo anh tuấn, lại rất biết làm người khác vui lòng, mối nhân duyên này cũng là rất tốt."
Các tiểu thư khuê các xuất thân cao môn như các nàng khinh thường một hoàng tử phóng đãng làm mất mặt hoàng gia như Sở Trường Ý, cũng khinh thường một tiểu thư vừa hung hãn vừa nghịch ngợm như ta.
Ta bỗng cảm thấy có chút đồng cảm với kẻ làm ta nghiến răng nghiến lợi bên cạnh, lần đầu tiên muốn bênh vực hắn.
Ta vừa định mỉa mai lại, thì nghe Sở Trường Ý lên tiếng.
"Đây là làm sao vậy?" Hắn đột nhiên bật cười, không chút nể nang:
"Hai vị tỷ tỷ gọi muội muội mãi, không biết còn tưởng phu nhân của ta làm thiếp cho các phu quân của hai vị. Dù là vô tình hay cố ý, lời đã nói ra rồi, phu nhân của ta không vui, vậy xin Quận chúa hãy xin lỗi."
Sở Trường Ý tuy tai tiếng, nhưng thánh thượng lại ưu ái hắn, ngoài Thái tử ra, hắn là người được sủng ái nhất.
Cho nên hai vị hoàng phi và Quận chúa dám đắc tội ta, cũng là vì biết Sở Trường Ý chưa chịu thu mình, ta chỉ là một chính phi hữu danh vô thực. Nhưng bản thân Sở Trường Ý, các nàng lại không dám đụng đến.
Trần Mạt Mạt nhìn sang Sở Trường Ý đang nhìn mình, đôi mắt vốn đa tình nay lại lạnh lẽo đáng sợ, dù khóe môi vẫn nở nụ cười, ánh mắt ấy nàng không dám đối diện thêm giây nào, bối rối xin lỗi ta rồi vội vàng bỏ đi.
Tam hoàng phi cũng đành lúng túng rời khỏi.
Ta tò mò quay đầu, đánh giá con sói già lớn đuôi này:
"Hôm nay ngươi tốt bụng thế?"
Hồi còn ở học đường, chẳng phải hắn đều nhìn ta tranh luận mà châm chọc, sau đó lại chế nhạo ta sao?
Mấy câu nói mỉa mai của ta cũng học từ hắn đấy.
Con sói già khẽ hừ mũi:
"Tấm lòng của ta, giờ ngươi mới biết?"
Hừm.
Quả nhiên vẫn là con sói con ấu trĩ ngày nào.
6
Sau khi Hoàng thượng đến, tiệc tàn rất nhanh.
Ta vừa định về nghỉ ngơi thì bị cung nữ chặn lại, nói rằng Xuân Phi nương nương muốn gặp tôi.
Xuân Phi là mẫu thân của Ngũ Hoàng tử, cũng là bà mẫu danh nghĩa của ta.
Ta giật mình, mệt mỏi ngay lập tức biến mất phần lớn, vì Xuân Phi vốn thân thể yếu đuối, hay mắc bệnh, suốt năm không ra ngoài. Bữa tiệc Trung Thu vừa qua, bà chỉ lộ diện một chút rồi lại trở về, sao giờ lại triệu ta gặp lúc này?
Ta cứ lo lắng suy nghĩ, ngay cả những lời an ủi hiếm hoi của Sở Trường Ý cũng không nghe lọt tai.
Vừa vào cung điện, chưa kịp nói gì, Xuân Phi đã kéo ta ngồi xuống, vẫy tay bảo Sở Trường Ý ra ngoài.
Bà lên tiếng: "Uyển Uyển."
Ta vội vã đáp lại, Xuân Phi nương nương thân thể yếu ớt, ta sợ mình nói lớn sẽ làm bà giật mình. Mặc dù ta và con trai bà không hợp, nhưng ta luôn có thiện cảm với bà.
Lúc còn nhỏ có lần ta đánh nhau với người khác, Sở Trường Ý chế nhạo rồi dẫn ta đến Cảnh Hòa cung, Xuân Phi nương nương sai người thay thuốc cho ta và để ta ở lại đến khi lành vết thương, bà cũng giúp ta giấu giếm chuyện đánh nhau không cho phụ mẫu biết.
"Uyển Uyển à, con gả cho Trường Ý, ta thật sự rất vui. Nó từ nhỏ tính tình nhạy cảm, không thích nói chuyện, luôn mang bộ mặt phong trần, người ngoài đâu biết được bên trong nó đã rệu rã rồi?"
Xuân Phi ngừng lại như thể đang chìm vào hồi ức, không để ta kịp phản ứng, bà tiếp tục nói: "Mọi người đều nói nó phong lưu, nhưng ta là mẫu thân nó, ta... cũng là người xuất thân từ nơi đó."
Ta ngạc nhiên nhìn bà, Xuân Phi nương nương cũng là một nhân vật được sủng ái trong cung, nghe nói bà cơ thể yếu ớt, mấy năm trước còn đỡ cho Hoàng thượng một nhát dao trong lúc bị ám sát, vì vậy mà không thể sinh thêm con, cũng vì vậy mà được Hoàng thượng đối đãi đặc biệt.
Không ngờ bây giờ Xuân Phi, người cao quý này, lại có xuất thân từ thanh lâu.
Nhìn sắc mặt ta, Xuân Phi nương nương mới nhận ra, bà cười nói: "Năm xưa, ta là ca đầu, được Hoàng thượng để mắt mới vào cung. Trường Ý hồi đó không được sủng ái, lúc ta bệnh nặng, chính nó đã đi khắp nơi cầu xin giúp đỡ, lúc ấy không ai chăm sóc, chỉ có mấy người bạn ở thanh lâu của ta đem thuốc tới..."
"Uyển Uyển à, con đẹp đẽ, tựa như ánh nắng sáng, ở bên cạnh Trường Ý ta cũng yên tâm rồi."
Lời Xuân Phi nương nương khiến ta bối rối, ta có thể mơ hồ nhận ra trong lời nói của bà có ẩn ý gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được điều gì cụ thể.
Bà nói xong liền gọi Sở Trường Ý vào, chúng ta nói chuyện vài câu xã giao, rồi bà bảo mình mệt và cho phép chúng ta rời đi.
Ta và Sở Trường Ý tự nhiên cáo biệt, trong cung đêm tối lạnh lẽo, ta ngoảnh đầu nhìn lại, không khỏi nghiêng đầu đi.
Đúng lúc đó, ta chạm phải ánh mắt đặc biệt chăm chú của hắn, đôi mắt ấy, mặc dù khóe mắt vẫn có chút phong lưu, nhưng ánh nhìn lại tràn đầy tình cảm.
Ta dừng lại, suýt nữa quên mất lời nói: "Sau này, chúng ta thường xuyên đến thăm nương nương có được không?"
Sở Trường Ý nháy mắt, cái nhìn đầy tình cảm như là do ta tưởng tượng mà biến mất ngay lập tức, lại trở về với vẻ ngoài phong lưu, chẳng mấy chốc:
"Sao vậy? Muốn vào cung tìm Thái tử ca ca của mình sao? Nếu vậy thì phải đi tìm Hoàng hậu nương nương đấy."
c.h.ế.t tiệt, tâm trạng vừa nảy sinh chút buồn bã lập tức bị hắn phá tan sạch sẽ.
Nhớ lại lời Xuân Phi nói "bên ngoài phong trần mà bên trong đã rệu rã," ta lại có chút mềm lòng, liếc nhìn Sở Trường Ý đang lười biếng.
Đột nhiên, ta nhận thấy hắn có chút căng thẳng lạ lùng.
Cảm giác căng thẳng ấy như con cá bơi qua rồi lại biến mất ngay.
Ta bất ngờ thấy tâm trạng sáng sủa lên, hiếm khi không cãi vã với hắn:
"Chỉ là cảm thấy nương nương rất tốt, muốn ở bên bà ấy thêm một chút thôi."
Sở Trường Ý trong lúc ta không nhìn thấy nhanh chóng cụp mắt xuống, có lẽ là ánh trăng, mà khiến ánh mắt hắn như ẩn chứa chút u buồn.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.