Chương 3
Avatar Khung avatar
20954 Chữ

13

Yến tiệc đêm trung thu, Triệu Độ hăng hái đến, khi nhìn thấy ta trong nháy mắt đã đứng yên tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên gặp người ngoài sau khi ta trở về Tô gia, nhiều người còn nghĩ cách nịnh bợ ta. Ta đi giữa những tân khách, ánh mắt thoáng nhìn qua Triệu Độ đang nhìn chằm chằm ta.

“Vị này chính là Thám Hoa lang sao? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, xứng với muội muội ta.”

Ta khẽ cười nâng chén rượu với hắn.

Hắn lại si ngốc nhìn ta, thẳng cho đến khi Tô Lan Y hung hăng bấm hắn một cái hắn mới hồi phục tinh thần.

“Ngươi là, Mạt Mạt...”

Hắn chần chờ nói.

“Triệu địa nhân nói gì vậy, lại nghe không hiểu.”

Tô Lan Y đoạt lời nói trước.

“Vị này là trưởng tỷ của ta, Gia Tĩnh quận chúa.”

Triệu Độ còn muốn nói cái gì, một giọng nói thanh lãnh đã truyền đến.

“Bản tướng tới chậm, Diệu Ngôn không có tức giận chứ.”

Tạ Quan Ngọc đứng phía sau ta, thẳng tắp hữu lực, nhìn Triệu Độ chằm chằm.

“Vị này là Tạ tướng quân, vị hôn phu của ta.”

Câu này nói xong, tiếng người huyên náo trong tiền viện nháy mắt lặng yên không một tiếng động.

14

Mẫu thân thấy thế cười nói.

“Vốn định qua ít ngày nữa nói nói ra, là thái hậu tứ hôn, bệ hạ chủ hôn.”

Ta quay đầu nhìn Tô Lan Y, nàng ta dựa vào cây cột bên cạnh toàn thân run rẩy.

Nàng ta cùng tất cả nữ tử trong kinh thành đều ái mộ Tạ Quan Ngọc tuấn lãng xuất trần. nhưng Tạ Quan Ngọc lại tuyên bố với bên ngoài muốn độc thân cả đời, đoạn tuyệt đường của các bà mối.

Bây giờ nhìn Triệu Độ mất hồn nhìn ta, Tạ Quan Ngọc muốn thành hôn cùng ta, trong lòng đã ghen ghét tới cực điểm, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể biểu lộ ra ngoài, còn phải giả mù sa mưa chúc mừng ta.

Yến hội qua được một nửa, ta đi thay y phục khác, cố ý đi qua trước mặt Triệu Độ, quả nhiên hắn mượn cớ nửa đường đi theo ta.

“Triệu đại nhân nửa đường đi theo ta là có việc gì sao?”

Ta đứng ở góc rẽ chờ hắn.

Hắn cười nói.

“Nhìn quận chúa rất quen mắt, đặc biệt giống một người ta quen biết.”

Ta nhìn một chút ánh sáng yếu ớt trên hí lâu, đây là tín hiệu của ta cùng Trúc Tâm, đợi sau khi Triệu Độ đi theo ta ra ngoài, một khi Tô Lan Y rời khỏi liền đến hí lâu đốt đèn.

“Gọi là Mạt Mạt sao? Ta chỉ nhớ được đại nhân nói qua, từ đây chúng ta liền coi như không quen, để tránh ảnh hưởng đến nhân duyên của ngươi cùng cô nương Tô gia.”

Ta giả bộ thương cảm đem lời nói dẫn dắt qua.

Triệu Độ kích động nắm lấy tay ta.

“’Mạt Mạt, thật sự là ngươi. Ta, ta không biết ngươi là đích nữ Vinh Quốc công phủ, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta, ta nguyện cả đời chờ đợi ngươi.”

“Dù sao chúng ta làm bạn ba năm, bây giờ sao ta có thể tranh đoạt cùng muội muội.”

Ta nhìn thấy Tô Lan Y đứng sau núi giả, cố ý nâng giọng để nàng ta có thể nghe được.

Triệu Độ lập tức bày ra bộ dáng trung trinh.

“Nàng ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ, sao ta có thể coi trọng nàng ta. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ từ hôn với nàng ta.”

Vừa dứt lời, Tô Lan Y từ sau núi giả đi ra.

“Thật tốt cho đôi trai tài gái sắc a, vốn tưởng rằng tỷ tỷ ở lại trong am ni cô trong sạch ba năm, thì ra lại lăn lộn cùng nam nhân ba năm, sau khi trở về lại lừa gạt phụ thân. Dạng nữ nhân không sạch sẽ này, ngược lại ta muốn xem phụ thân còn nâng ngươi trong lòng bàn tay không, Tạ tướng quân còn muốn thành thân với ngươi hay không.”

15

Trong lòng ta cười thầm, từ biệt ba năm, Tô Lan Y vẫn không giữ được bình tĩnh như vậy.

“Muội muội? Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này? Chuyện vừa rồi ngươi nghe ta giải thích...”

Ta cố ý giả bộ dáng vẻ luống cuống bối rối.

Tô Lan Y nhìn ta cười lạnh nói.

“Nếu ta không ở chỗ này, làm sao biết được trưởng tỷ thân yêu, Gia Tĩnh quận chúa tôn quý, lại là thứ ăn trong bát nhìn trong nồi thối nát. Chỉ vì ngươi sinh ra trong bụng phu nhân, bằng cái gì liền muốn có thể diện hơn ta? A, chẳng qua thể diện của ngươi, cũng chỉ tới đó mà thôi.”

Tô Lan Y không để ý ta ngăn cản, liền trở về yến tiệc vạch trần chuyện của ta cùng Triệu Độ.

Mẫu thân ôm lấy ta, trừng mắt nhìn Tô Lan Y.

“Hôm nay tân khách đông đảo, chớ có nói bậy, ném đi thân phận.”

“Mẫu thân che chở cho trưởng tỷ, nhưng cũng không thể tùy ý nghe nàng nói gì đều sẽ tin cái đó. Chúng ta chỉ coi nàng ở trong am ni cô thanh tâm quả dục, lại không biết nàng đã sớm thông đồng cùng vị tân khoa Thám Hoa lang này. sau khi hồi kinh lại vẫn có thể làm ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiết đính hôn cùng Tạ tướng quân. Thứ tiện nhân như vậy, sẽ chỉ làm bại hoại thanh danh phủ ta. Theo ta thấy, mẫu thân vẫn nên sớm đuổi trưởng tỷ ra ngoài, cũng tốt cho thanh danh trị gia nghiêm cẩn của mẫu thân.”

Tân khách xung quanh đều trầm mặc không nói, nhìn mẫu thân phụ thân cùng Tạ Quan Ngọc, xem phản ứng của họ.

“Ngươi có biết, nói xấu quận chúa là đại tội.”

Tạ Quan Ngọc lạnh lùng nói.

Tô Lan Y cười nói.

“Dám hỏi Tạ tướng quân, nếu quận chúa bất trinh không trong sạch, lừa trên gạt dưới, thì nên như thế nào?”

“Thái hậu sẽ tự có cách trách phạt.”

16

Tô Lan Y nhận được đáp án hài lòng, nhìn về phía Triệu Độ vẫn đứng ở cửa.

“Ngươi một mực gọi nàng là Mạt Mạt, nàng cũng thừa nhận. Hôm nay không ngại trước mặt tân khách cùng phụ mẫu, đem chuyện này nói rõ ràng, nếu các ngươi thật sự tâm đầu ý hợp, ta sẽ chủ động rời khỏi, thành toàn cho các ngươi.”

Lời này để dẫn dụ Triệu Độ nói ra chuyện chúng ta quen biết.

Đáng tiếc Triệu Độ còn không ngốc đến độ nói ra chuyện đó, mẫu thân che chở ta, mm lại đem hậu quả nói rõ ràng như vậy.

Cùng việc đắc tội quận chúa, Quốc công phủ cùng Tạ tướng quân, không bằng đem một thứ nữ đẩy xuống.

Đối với hắn mà nói, có thể có lợi mới là đạo lý.

“Chẳng qua quận chúa chỉ nói chuyện với ra vài câu việc nhà, căn dặn sau khi thành thân phải thật tốt với nhị cô nương. Chỉ là bây giờ nhìn lại, dường như nhị cô nương cũng không hướng về ta.”

Sắc mặt Tô Lan Y đại biến.

“Ngươi, ngươi nói bậy. Coi như trưởng tỷ không định chung thân với ngươi, nhưng các ngươi làm bạn ba năm là sự thật, không thể chối cãi. Chỉ cần đi thăm dò, hỏi đến liền biết được chân tướng.”

Còn không đợi Tô Lan Y nói thêm hai câu nữa, quản gia liền đến báo.

“Quốc công gia, trước cổng có hai vị ni cô tìm quận chúa.”

Ta một mặt mừng rỡ.

“Nhất định là Nhàn Không sư thái, nàng nói qua sẽ đến pháp hội trong kinh thành, khi trở về sẽ đến thăm ta. Mau mời vào trong.”

Nhàn Không sư thái sau khi đi vào, nhìn ta thở phào một cái.

“Bần ni lo lắng cho cô nương nên đến đây gặp mặt. Nhìn cô nương không có việc gì liền an tâm. Cô nương đi rất gấp, kinh phật những năm qua sao chép trong am bần ni đều mang đến, khi cô nương tâm phiền ý loạn có thể đọc để tĩnh tâm. Kinh thành coi trọng vật chất, không muốn thấy cô nương bị mê mẩn tâm trí.”

Nói xong liền để cho người mang tới một cái hộp, mở ra trước mặt mọi người, giấy bên trong đã có chút ngả vàng, rất nhiều kinh thư được sao chép, đích thị là bút tích của ta.

Tô Lan Y đương nhiên là không tin.

“Ngươi, ngươi thông đồng với ni cô này ngụy tạo chứng cứ, sao có thể gian xảo như vậy?”

Ta cười nói.

“Nếu ta có thể thông đồng, làm sao có thể sắp xếp nhiều năm như vậy, vì sao muội muội hôm nay nhất định phải hại ta đây?”

Tô Lan Y ngẩn ra một chút, mở to hai mắt.

“Ngươi, ngươi đây là gậy ông đập lưng ông.”

Ta không nói tiếp, Tạ Quan Ngọc nhìn nàng ta, ánh mắt như muốn g.i.ế.t người.

“Chỉ bằng việc công chúa ở am ni cô gần với quê hương của Triệu đại nhân, liền cứ như vậy mà vu cáo quận chúa. Nói xấu như vậy, quận chúa chỉ cần gật đầu, ngươi liền có thể trải qua nửa đời trong thiên lao.”

Tô Lan Y ngã ngồi trên ghế, nói không ra lời.

“Thôi, mấy năm nay ta ở trong am, đều là muội muội thay ta tận hiếu với phụ mẫu. Bỗng nhiên ta trở về, được phụ mẫu yêu mến, lại được vinh quang, muội muội ghen ghet ta nhất thời mất trí cũng có thể lí giải. Chuyện hôm nay còn xin chư vị coi như chưa từng xảy ra. Diệu Ngôn ở đây cảm tạ các vị.”

Nói xong ta cúi đầu hành lễ, các tân khách cuống quýt không dám nhận lễ.

“Quận chúa không cần làm vậy.”

Náo loạn đến mức này, yến tiệc ngắm trăng đương nhiên không có cách nào tiếp tục, mọi người liền tản ra.

17

“Triệu Độ kia cũng coi như là kẻ thông minh.”

Tạ Quan Ngọc rót cho ta một chén rượu.

Ta nhớ đến dáng vẻ Triệu Độ lẫn trong tân khách muốn nhanh chóng rời đi, cảm giác buồn cười.

“So với thông minh, ta lại cảm thấy hắn càng để ý tiền đồ cùng danh lợi của mình hơn.”

“Để ý cũng tốt, chờ chúng ta thu thập xong tiểu quỷ, lại từ từ thu lưới.”

Ta dựa vào trong ngực Tạ Quan Ngọc, nghe tiếng tim hắn trầm ổn, không hiểu sao cảm giác vô cùng an tâm.

“Trung thu trước đây, nhũ mẫu sẽ làm bánh trung thu cho ta.”

Ta thì thào nói.

Tạ Quan Ngọc khẽ vỗ về ta.

“Bây giờ Tô Lan Y cũng đã sắp bị phế, nàng đã báo thù cho nhũ mẫu, nàng ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ an tâm.”

Yến tiệc kết thúc, Tô Lan Y bị phụ thân cấm túc trong nội viện của mình, chỉ để lại hai bà tử trông coi nàng ta. Hôn sự của nàng ta cùng Triệu Độ đương nhiên cũng sẽ không đề cập đến nữa.

Qua yến tiệc trung thu lần này, nàng ta ghen ghét trưởng tỷ, nói xấu quận chúa, ngấp nghé tỷ phu, danh tiếng đã mất hết. Về sau cả quan nhỏ cũng không muốn nhìn đến nàng ta. Cả đời này, nàng ta chỉ có thể nhìn thấy trời đất trong bốn bức tường của viện tử này.

Đây là phần lễ thứ hai ta tặng nàng ta.

Chỉ là một khoảng trời này, nàng ta cũng không xứng đáng có được.

18

Không qua hai ngày, bà tử trông coi Tô Lan Y đến báo, nói toàn thân nàng ta nổi mụn đỏ, trên mặt càng nhiều mụn hơn.

“Ngứa ngáy khó chịu, người đến cũng không dám nhìn lâu một chút.”

Vừa đi bà tử vừa lẩm bẩm nói.

Mẫu thân ta cả đời được nuông chiều, nghe bà tử nói như vậy, toàn thân đã khó chịu.

Ta trấn an mẫu thân.

“Để ta đi, có Kiều Đại Điểm trong phủ, để nàng đi xem một chút. Mẫu thân yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”

Nói đến đây, ta cảm thấy mẫu thân đối với Tô Lan Y đã là nhân từ đến cực điểm, từ nhỉ mẫu thân đã lương thiện được bảo vệ rất tốt.

Mẫu thân chưa từng cho rằng con cái phải trả nợ thay cho phụ mẫu, con cái không phải gánh tội thay phụ mẫu.

Mẫu thân của Tô Lan Y là La di nương, là vũ cơ đại tướng quân Thịnh Luân đưa cho phụ thân, khi đó biên quan chiến loạn, tất cả đều trông cậy vào Thịnh Luân, phụ thân bất đắc dĩ mới đem La di nương về phủ.

Mẫu thân tốt bụng đối xử tốt với nàng ta, nàng ta lại không vừa lòng ở lại làm thiếp.

Sau khi sinh hạ Tô Lan Y, nàng ta muốn làm quý thiếp, bình thê, thậm chí có ý nghĩ ti tiện muốn thay thế mẫu thân.

Chỉ tiếc phụ thân một mực yêu thương một mình mẫu thân , để nàng ta không có cơ hội hại mẫu thân. Nàng ta liền đem ý nghĩ của mình truyền cho Tô Lan Y, để từ nhỏ đã căm hận ghen ghét ta.

Thẳng cho đến khi ta mười tuổi, phụ thân đi tuần phòng, La di nương mượn cớ thỉnh an làm điểm tâm đưa cho mẫu thân, mẫu thân tin tưởng nàng ta đã ăn điểm tâm, không lâu sau độc phát tác. May mắn được thái y cứu chữa kịp thời, đem mẫu thân cứu được trở về.

Sau khi phụ thân trở về đã tức giận, đem La di nương cho nha môn xử lý, cuối cùng nàng ta bị lưu vong.

Những năm sau này, mẫu thân chưa từng vì La di nương hại mà khắt khe với Tô Lan Y, nhất là trong ba năm ta không ở đây, coi nàng ta như nữ nhi của mình mà yêu thương.

Dù bây giờ nàng ta bị cấm túc, nghe nói thân thể nàng ta khí chịu, mẫu thân vẫn theo bản năng lo lắng cho nàng ta. Mẫu thân luôn cảm thấy Tô Lan Y biến thành như vậy vì không có mẫu thân nàng ta ở bên cạnh, thiếu tình thương của mẫu thân nên tính cách mới vặn vẹo như vậy.

Chỉ là chân tình của mẫu thân đã đặt sai chỗ.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.