Chương 1
Avatar Khung avatar
12777 Chữ

1

Ta đốt thư Triệu Độ gửi đến, bán viện tử, đem bạc hắn gửi đến chia cho những hương thân đã giúp đỡ hắn trong những năm qua.

Chờ khi một mình ta trở lại kinh thành, đúng lúc gặp được tam giáp cưỡi ngựa lớn, trước ngực treo hoa, đang đi diễu phố.

Đây là năm khoa khảo thứ nhất sau khi tân hoàng đăng cơ, phá lệ coi trọng cả ba người đứng đầu.

Triệu Độ mặc quan phục, mặt mày như mực, vẻ mặt đầy ý cười hưởng thụ sự tán thưởng của những người vây xem.

Chỉ là sự kiêu ngạo này không thể tiếp tục quá lâu, hắn nhìn thấy ta đang chen lấn trong đám người.

“Mạt Mạt, ngươi chớ có trách ta, Vinh Quốc công phủ quyền thế ngập trời, thiên kim nhà họ ta không thể đắc tội được.”

Diễu phố kết thúc, hắn đem ta kéo đến một bên thấp giọng nói.

“Mạt Mạt, ngươi đã nói sẽ giúp ta, nếu để cho Tô cô nương nhìn thấy ngươi, ta sẽ không giải thích được.”

Hắn nói như khẩn cầu.

Hắn cho là ta một đường đuổi đến kinh thành tranh cãi để phá hỏng nhân duyên của hắn.

“Ngươi muốn bao nhiêu bạc ta đều cho ngươi, ngươi hãy thành toàn cho ta một lần.”

“Thứ ta muốn, ngươi cho không nổi.”

Ta cười nhìn hắn một chút.

“Vậy cứ như thế, ta còn có việc, đi trước.”

Ta vỗ vỗ hắn đang kéo ống tay áo nói.

Hắn sững sờ tại chỗ, có lẽ không ngờ ta lại thản nhiên như thế.

1

Ta không vội vã trở về nhà, mà đi đến trước cấm quân giáo.

Từ nhỏ ta đã chơi ở nơi này, không ai hiểu rõ nơi này hơn ta.

Ta nhảy qua rào đi vào, tránh cấm quân tuần tra, nhẹ nhàng quen đường tìm được lều vải chủ tướng.

Nhấc màn cửa lên, liền thấy Tạ Quan Ngọc định thần đang nhàn nhã ngồi xuống trà.

“Vậy là ngươi muốn để bản huyện chủ bỏ ngươi? Lại không đi đón ta.”

Ta dựa vào bên cạnh bàn lên giọng nói.

Tạ Quan Ngọc xoay người lại, cười rất mị hoặc, đưa tay vòng qua người ta.

“Còn chưa thành thân mà dám hưu phu sao? Nữ tử đanh đá như vậy, sợ rằng không ai dám cưới.”

Ta cười khanh khách.

“Không nghĩ đến Tạ tướng quân g.i.ế.t người như ngóe, vậy mà lại sợ tiểu nữ tử như ta sao?”

Hắn đem đầu chôn ở trên vai ta, dùng sức hít hà.

“Sợ, rất sợ. Sợ nàng không trở lại, sợ nàng thật sự coi trọng tên tiểu tử kia, sợ nàng bỏ lại ta một mình.”

Mũi ta chua chua, một giọt nước mắt rơi xuống trên tay hắn, rơi trúng vết sẹo trên mu bàn tay hắn.

3

Ta gõ cửa Vinh Quốc công phủ, gã sai vặt mở cửa nhìn thấy ta, bị dọa đến quỳ bịch một tiếng trên mặt đất, giống như gặp quỷ.

Cũng đúng, theo như bọn họ nghĩ, ta đã c.h.ế.t ba năm.

Tất cả mọi người trốn tránh ta, chỉ có mẫu thân ôm thật chặt ta mà khóc, hoàn toàn không có vẻ đoan trang như thường ngày.

“Mẫu thân, trưởng tỷ đã qua đời, ngài phải coi chừng, hắn là bị yêu nghiệt lấy mạng.”

Một giọng nói mềm mại truyền đến, là Tô Lan Y, thứ muội của ta.

Nói xong nàng ta tiến lên liền muốn tách ta cùng mẫu thân ra, ta quay người gọn gàng tránh thoát, thưởng cho nàng ta một bạt tai.

“Triều ta hận nhất là tôn sùng yêu nghiệt, đường đường ở trong phủ quốc công lại còn có người nói huyên thuyên, một tát này để ngươi nhớ rõ một chút, cẩn thận về sau họa từ miệng mà ra.”

Nàng ta bụm mặt ngồi khóc dưới đấy, ta không để ý đến nàng ta, ôm mẫu thân nói.

“Mẫu thân, Diệu Ngôn đã trở về.”

Mẫu thân nắm lấy tay ta, ánh mắt không rời dù chỉ một chút, chỉ sợ chớp mắt ta liền biến mất không thấy nữa.

4

Quốc công gia dậm chân một cái triều đình đều rung chuyển, đời này chỉ có một lần này thất thố, đại khái chính là nhìn thấy nữ nhi đã mất bình an vô sự trở về.

Khi phụ thân hoang mang rối loạn chạy vào, lúc ta đang ăn chè trôi nước, giương mắt lên nhìn thấy đôi mắt đầy nước của phụ thân.

“Diệu Ngôn, là Diệu Ngôn của ta, Diệu Ngôn của ta còn sống.”

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ thân khóc, trước đây phụ thân mang theo ta cưỡi ngựa bắn cung, lòng bàn tay ta bị mài nổi bong bóng, ngồi trên đât khóc lóc, phụ thân nói “Nước mắt là thứ kẻ yếu dùng để dọa người.”

Nhưng hôm nay người khóc trước mặt ta lại là phụ thân.

Ban đêm, Quốc công phủ thả pháo, treo đèn, chiêng trống cùng pháo vang lên nói cho tất cả mọi người biết “đích nữ Quốc công phủ đã trở về.”

Tô Lan Y ngồi trước bàn khẽ nói.

“Phụ thân cũng nên để tâm, hẳn là người bên ngoài cũng đang đỏ mắt nhìn Quốc công phủ chúng ta phú quý đầy trời mà giả mạo đích tỷ.”

Ta sớm biết nàng ta sẽ nói như thế, sau khi phụ thân trở về ta đã để phụ thân nhìn qua bạch ngọc tịnh đế hải đường, là bệ hạ ban cho, chỉ có một khối này.

Còn có vết bớt kia, ngoại trừ phụ mẫu không ai biết vết bớt kia - ở giữa bàn chân ta, sinh ra đã có hình dạng một đóa hoa sen.

Phụ thân trợn mắt nhìn Tô Lan Y.

“Bây giờ tỷ tỷ ngươi trở về, ngươi nên cao hứng mới đúng. Về sau ai còn hoài nghi Diệu Ngôn, liền đuổi ra khỏi phủ.”

Không trách Tô Lan Y không tin, dù sao năm đó nàng ta tự tay đem chủy thủ đâm vào ngực ta, khi ta dường như sắp tắt thở, đã tự mình đẩy ta vào dòng nước Lạc Hà chảy xiết.

5

Phụ thân không phải không hỏi mấy năm qua ta ở đâu, trải qua như thế nào.

Nhưng ta nói mình mất trí nhớ.

Hôm đó cùng nhũ mẫu hồi kinh, đi đến gần Lạc Hà thì hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại đã là lúc nằm trong am ni cô.

Ni cô hỏi ta điều gì ta cũng không nhớ ra, liền cứ như vậy ở lại trong am ba năm.

Thẳng cho đến gần đây theo sư thái lên núi hái thuốc, vô ý rơi xuống dốc núi, lại hôn mê một lần nữa, sau khi tỉnh lại mới nhớ ra thân thế của mình.

Chỉ là đến cùng cũng không nhớ nổi bên Lạc Hà hôm đó xảy ra chuyện gì.

Mẫu thân đau lòng ôm ta vào lòng.

“Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, ký ức đau khổ như vậy quên đi cũng tốt.”

Phụ thân một mặt áy náy, ta biết phụ thân đang suy nghĩ cái gì, không nên hỏi ta những thứ này, nhất định phải chịu kinh hãi cực lớn mới có thể quên mất.

Cho nên khi Tô Lan Y nhắc lại lần nữa, phụ thân mới có thể tức giận như thế.

“Diệu Ngôn, dùng bữa, ăn nhiều chút, đây là cua con thích ăn nhất.”

Sau khi dạy dỗ Tô Lan Y, phụ thân lại đầy mong chờ nói với ta.

6

Ta gắp một đũa thịt cua, hương vị không bằng lúc trước.

Toàn bộ Quốc công phủ, món này ngon nhất là do tự tay nhũ mẫu của ta làm.

Từ nhỏ ta đã kén ăn, thứ duy nhất thích ăn là thịt cua, chỉ là thịt cua tính hàn không thể ăn nhiều, nhũ mẫu liền dùng thêm tía tô, sau đó dùng tiên tranh cùng hoàng tửu cho cua ăn, giúp trung hòa tính hàn của con cua.

Nhũ mẫu cùng mẫu thân gả tới đây, coi ta như nữ nhi ruột, cuối cùng vì bảo vệ ta mà c.h.ế.t dưới đao của Tô Lan Y.

Phụ thân mặt mũi tràn đầy từ ái nhìn ta.

“Ăn ngon không? Nếu không thích, ngày mai phụ thân vào cung tìm ngự trù về nấu.”

Ta cười nói.

“Ăn ngon, chỉ là cuối cùng không bằng nhũ mẫu làm.”

To Lan Y nghe được, sắc mặt thay đổi, cúi đầu xuống.

Thì ra nàng ta vẫn nhớ kỹ a, ta cho rằng những chuyện như thế này nàng ta đã sớm quên, nên khi ta trở về nàng ta mới có thể lớn lối như vậy.

Món nợ này, ta muốn chậm rãi tính cùng nàng ta.

c.h.ế.t chỉ là các trừng phạt thoải mái nhất.

Ta sẽ để Tô Lan Y quỳ gối trước mặt ta cầu xin được c.h.ế.t.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.