Chương 3
Avatar Khung avatar
18421 Chữ

<03/04>

“Đến lúc đó ăn hắn xong, ta sẽ nhốt em lại, chúng ta sẽ như xưa, không rời nửa bước~”

Mục tiêu của hắn là Bạch Trác!

Tôi kinh hãi trợn to mắt, không ngờ biểu cảm này lại làm hắn hài lòng.

Hắn cười điên dại, một tay bóp cổ tôi, móng tay đen dài rạch vào cổ tôi chảy máu.

Không khí bị cướp đi, tôi cảm thấy mình sắp ngạt thở.

“Hắn sẽ không đến đâu. Ngươi cũng nói rồi, hắn bị thương, làm gì còn sức mà tìm đến đây.”

Tôi cố thu hút sự chú ý của hắn, mong hắn nới tay.

Quả nhiên, Hồ Lệ dừng lại, chỉ cầm lấy tay trái của tôi, mân mê dấu răng của Nhị Đản.

“Thứ trên tay em, chính là yêu khế (khế ước tình yêu) duy nhất đó. Rất nhanh thôi, hắn sẽ tìm đến.”

Nói xong, Hồ Lệ lại cười.

“Nhìn xem, chẳng phải hắn đến rồi sao?”

---

14

Bạch Trác vừa đến đã ấn Hồ Lệ xuống đất, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp nhìn rõ.

Tôi bị giam tại chỗ, không thể nói được lời nào, chỉ có thể nhìn anh đánh Hồ Lệ trở lại nguyên hình rồi vứt sang một bên.

Hồ Lệ hình như bị đánh đến sướng, nằm dưới đất cười lớn, vừa quái dị vừa ngạo mạn.

Tôi hoảng loạn, lo sợ chuyện gì đó sẽ xảy ra, căng thẳng đến mức nước mắt không ngừng rơi.

Vết thương của Bạch Trác vẫn chưa lành, đánh xong yêu quái, bước chân anh có chút loạng choạng. Đồng tử dựng đứng khi nhìn tôi lại khôi phục bình thường, chỉ là khóe mắt vẫn còn vảy ẩn hiện, cả người toát lên khí thế giết chóc.

Anh nâng mặt tôi lên, hóa giải phép giam cầm.
“Niệm Niệm, có anh đây, em đừng sợ.”

Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ ôm chặt lấy anh mà khóc.

Suýt chút nữa, tôi đã không thể gặp lại anh…

Người và yêu không thể yêu nhau gì chứ, tôi mặc kệ hết rồi. Cùng lắm tôi sẽ nhốt anh ở nhà, để anh mãi mãi làm Nhị Đản của tôi.

“Bạch Trác, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! Anh không đồng ý cũng không được!”

“Được, vậy thì vất vả cho Niệm Niệm rồi.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, làm tôi vui đến quên mất chúng tôi vẫn còn trong động của một yêu quái…

15

"Ha, thật đúng là cảm động đến rơi nước mắt."
Không biết từ lúc nào, Hồ Lệ đã bò dậy, đứng ở cửa hang lạnh lùng nhìn chúng tôi.

"Quà của ta còn chưa kịp tặng, các ngươi đã vội vã hàn huyên thế rồi.”

"Niệm Niệm ngoan, chờ con rắn thối này chết đi, ta sẽ đưa em cao chạy xa bay~"

Nói xong, những ký hiệu trên tường hang ngày càng đỏ hơn, đỏ đến mức giống như máu, sau cùng bắt đầu uốn lượn, chuyển động.

Dưới đất xuất hiện một trận đồ đen, những sợi xích đỏ như máu từ trận đồ bò lên, quấn chặt lấy mắt cá chân của Bạch Trác.

Hồ Lệ đứng bên ngoài cười lớn, ánh mắt tràn ngập vẻ chắc chắn.

Từ nhỏ tôi đã được bố bảo vệ rất kỹ, chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào kinh hoàng như vậy.

Tôi nắm chặt tay Bạch Trác, sợ hãi đến cực điểm.

Liệu tôi có vừa mới quyết định chuyện cả đời thì đã phải bỏ mạng rồi không?

Bạch Trác bóp nhẹ tay tôi như để trấn an.

Giây tiếp theo, xích sắt liền đứt gãy.

Tiếng cười bên ngoài bỗng nhiên ngưng bặt, cùng với đó là ánh mắt ngây dại của tôi.

Không phải chứ, chơi vậy luôn à, nhanh thế?

Tôi vừa định thò đầu ra ngoài xem biểu cảm của Hồ Lệ thì cảm nhận được một cơn gió thoảng qua.

Hoặc có lẽ không phải gió, mà là yêu khí? Dù gì chắc chắn cũng liên quan đến Bạch Trác, bởi tôi cảm thấy nó dịu dàng, khiến người ta an tâm.

Sau cơn gió ấy, Hồ Lệ không nói được lời nào nữa. Cả người hắn giống như bị bóp nghẹt, chỉ phát ra được những tiếng "khè khè".

Tôi nhìn chăm chú hồi lâu nhưng không thấy có gì kỳ lạ, chỉ là cuối cùng ba cái đuôi của Hồ Lệ chỉ còn lại một, ánh mắt cũng mất đi vẻ tỉnh táo.

"Anh ta bị sao vậy?"

Tôi kéo nhẹ góc áo của Bạch Trác, khẽ hỏi.

"Hắn vốn là một yêu quái hai linh hồn. Hiện giờ phần linh hồn xấu đã chiếm lấy cơ thể, đi vào con đường tà đạo. Vừa rồi, ta đã rút yêu cốt của hắn, xóa bỏ ý thức, từ nay chỉ là một con cáo bình thường."

"Vậy hắn có thể trở thành yêu quái nữa không?"

"Không thể. Bây giờ việc trở thành yêu quái rất khó."

"Thế Hồ Lệ còn cơ hội sống không?"

"Khi ta đến, trong cơ thể hắn chỉ còn một linh hồn."

Vậy là, tôi thậm chí còn không biết mình đã mất đi một người bạn tốt từ bao giờ…

Trong lòng tôi trống rỗng, nghẹn ngào khó chịu.

Tôi quay lại nhìn con cáo đang vờn bướm và hang động đã sụp đổ, sau đó cùng Bạch Trác trở về nhà.

"Bạch Trác, anh sẽ luôn ở đây chứ?"

"Sẽ luôn."

---

16

Bạch Trác nói dối tôi. Anh lại biến thành quả trứng đá rồi.

Tôi vừa ôm quả trứng vừa khóc đến trời long đất lở, sau đó gọi điện cho bố.

Khi bố về đến nhà, tôi vẫn đang ôm quả trứng khóc lóc thảm thiết, như thể giây tiếp theo sẽ đi theo anh luôn.

"Con gái ngoan của bố, con làm sao vậy?"

Tôi nhìn bố, như tìm được chỗ dựa, liền nâng quả trứng lên trước mặt ông, cầu xin ông cứu lấy Bạch Trác.

"Bố, Bạch Trác sắp chết rồi. Hu hu, anh ấy vì cứu con mới thành ra thế này. Tất cả là lỗi của con, đều là lỗi của con!"

Bố tôi nhận lấy quả trứng, nhìn trước nhìn sau, cuối cùng lại trả nó cho tôi.

"Không sao cả, chỉ là cậu ta vốn đã bị thương, lại cạn kiệt yêu lực. Chờ đến mùa xuân thì sẽ ổn thôi, cứ coi như cậu ta đang ngủ đông đi."

Tôi ngây ra nhìn bố. "Thật sự không sao chứ?"

"Bố bao giờ lừa con? Chỉ là lần này cậu ta xin nghỉ ốm hơi lâu, bố sắp bận chết rồi đây này."

Tôi ôm quả trứng, không nghe thấy bố phàn nàn, chỉ cười khúc khích, còn xì ra cả bong bóng nước mũi.

Nhưng cười xong, tôi lại chột dạ, lưỡng lự đưa quả trứng trả lại bố.

"Bố mang anh ấy đi đi, càng xa con càng tốt, tốt nhất là để anh ấy quên con luôn."

Bố tôi ngừng phàn nàn, tò mò hỏi: "Sao vậy? Hai đứa không phải đã kết khế ước rồi sao? Bố tưởng hai đứa thật lòng yêu nhau chứ. Hay cậu ta bắt nạt con? Con cứ nói, bố sẽ đánh cậu ta!"

Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

"Người và yêu không thể ở bên nhau. Chúng con yêu nhau sẽ không có kết quả tốt đẹp. Con không thể hại anh ấy được.

"Hơn nữa, con sẽ già đi… rồi chết…"

Nói xong, tôi càng thêm buồn bã, cảm giác như sắp học theo nàng Tiểu Thanh mà đi chôn hoa đến nơi.

Nhưng hồi lâu vẫn không thấy bố trả lời, tôi ngẩng lên nhìn ông qua màn nước mắt.

Chỉ thấy ông khoanh tay, nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ:

"Con ít đọc tiểu thuyết thôi. Luật pháp cho phép người và yêu kết hôn đã nhiều năm rồi.

"Hơn nữa, tình hình hiện giờ là linh khí suy kiệt, yêu quái sống thêm được vài chục năm là giỏi lắm rồi. Ngay cả những đại yêu như bố và Bạch Trác cũng chỉ sống thêm được một, hai trăm năm.
"Với cả, hai đứa đã kết khế ước, từ giờ sẽ chia sẻ sinh mệnh, cùng sống cùng chết."

Tôi hít hít mũi, ngơ ngác. Thì ra là vậy sao?

Nhìn quả trứng trong tay, tôi lại cảm thấy ngọt ngào. Vậy thì tôi cứ nuôi tiếp, có phải sẽ có được người yêu không nhỉ?

---

17

Được bố xác nhận, tôi lại bắt đầu cuộc sống nuôi "em bé". Mỗi ngày đều tưới nước, phơi nắng cho Bạch Trác, còn kể chuyện cho anh nghe.

Tôi còn mua rất nhiều bộ đồ đáng yêu cho anh qua mạng. Đương nhiên, tôi có để lại hóa đơn, chờ anh tỉnh dậy sẽ cho anh xem.

Bố tôi nhìn không nổi nữa, cảm thấy tôi quá mức uỷ mị, ở nhà hai ngày rồi quay lại làm việc.

Tôi dùng hết tiền tiết kiệm của mình để mua cho Hồ Lệ một mảnh đất đẹp, cách vài ngày lại mang đồ ăn thức uống cô ấy thích đến thăm.

Tôi thật sự rất tự trách. Nếu tôi cẩn thận hơn một chút, có lẽ cô ấy đã không gặp chuyện.

Hồ Lệ không có cha mẹ, cũng không thích giao lưu. Có lẽ tôi là người duy nhất còn nhớ đến cô ấy…

Nếu có kiếp sau, hy vọng cô ấy sẽ sống thật hạnh phúc.

18

Cả mùa đông trôi qua, quả trứng đá vẫn không có động tĩnh gì.

Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu bố có đang an ủi tôi hay không.

Bố tôi nhìn không nổi cảnh tôi u sầu ủ rũ nên đã đóng gói tôi mang đến trại chăm sóc yêu quái con, để tôi chăm sóc mấy bé yêu quái nhỏ.

Ngày tháng ở trại bận rộn tối mặt, cũng khiến tôi tạm thời dời đi sự chú ý.

Vào một buổi sáng mùa xuân tràn ngập ánh nắng, như thường lệ, tôi chạm vào quả trứng đá rồi đi làm.

Chỉ là khi trở về, dường như có linh cảm gì đó, tôi không nhịn được mà chạy thật nhanh về nhà.

Tay run rẩy mở cửa, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị một yêu quái nào đó ôm chặt vào lòng.

"Niệm Niệm, chào mừng em về nhà.

"Hôm nay anh nấu món em thích nhất."

(Kết thúc chính văn)

---

Phiên ngoại 1: Hai người chúng ta

Sau khi Bạch Trác hồi phục, bố tôi đi đâu cũng khí thế ngút trời.

Bởi vì Bạch Trác đã nghỉ việc ở Yêu Quản Cục, nói muốn về làm nội trợ toàn thời gian.

Ông bố tôi, người vừa mới vui vẻ vì được thăng bậc nhờ làm nhạc phụ, ngay giây sau đã trở thành lãnh đạo cấp cao nhất của Yêu Quản Cục, vui đến không ngậm miệng lại được.

Nhưng vài ngày sau thì ông không vui nổi nữa, vì ông bận gấp đôi so với trước đây.

Tôi ghé sát vào Bạch Trác đang nấu ăn, như thể phát hiện ra chân tướng gì đó, hỏi:

"Anh cố ý đúng không?" Nói xong liền tiện tay cầm một miếng sườn.

Bạch Trác nhìn tôi vừa ăn vụng vừa cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi:

"Bố em còn trẻ, làm thêm vài năm nữa cũng không sao. Anh làm con rể mà cứ đè đầu cưỡi cổ ông ấy thì không tốt lắm. Với lại, chẳng phải Niệm Niệm muốn anh dành nhiều thời gian bên em hơn sao?"

“Là vậy sao? (Nhai nhai) Nghe cũng có lý. (Nhai nhai).”

"Nhưng tối nay anh ngủ ở phòng khách được không?" Tôi thử thăm dò nói ra mục đích thật sự.
"Được chứ." Bạch Trác vui vẻ đồng ý, tôi sung sướng hôn anh một cái để cảm ơn.

Đến nửa đêm, tôi đang ngủ say thì đột nhiên cảm thấy có gì đó lạnh lạnh chui vào trong áo mình.
Khó chịu co người lại, muốn đẩy ra nhưng bị một đôi tay giữ chặt.

Nửa đêm ngủ chập chờn, chỉ nhớ mang máng có người nói:

"Niệm Niệm ngoan~"

---

Phiên ngoại 2: Góc nhìn của Bạch Trác

Tôi cố ý đấy. Tôi đã tráo món đồ mà Hứa Thừa định gửi cho Niệm Niệm, rồi tự nhét mình vào trong đó

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.