Chương 2
Avatar Khung avatar
16546 Chữ

<02/04>

Còn chuyện Bạch Trác có được chăm sóc tốt hay không, tôi không biết. Nhưng tôi thì chắc chắn được chăm sóc rất chu đáo.

Bởi sau khi dò la được tính tình của anh ấy, tôi lại trở về cái dáng vẻ lười nhác như trước.

"Bạch Trác, tôi muốn ăn sườn xào cay!"

"Được, lát nữa tôi đi chợ."

"Bạch Trác, chơi game với tôi đi!"

"Đợi tôi rửa xong chén đã."

"Bạch Trác!"

"Tôi đây..."

Ba tôi đúng là nói linh tinh, tính tình của Bạch Trác làm gì có chỗ nào khó chịu, phải nói là quá tốt mới đúng!

---

9

Ngày qua ngày, tôi và Bạch Trác càng lúc càng hòa hợp. Nhưng dạo này tôi cảm thấy mình có vấn đề, bởi tôi hình như đã nảy sinh tình cảm khác lạ với anh ấy.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc anh ấy vô thức biến thành hình dạng tiểu xà và ngủ bên cạnh gối tôi vào buổi tối.

Kể từ khi Bạch Trác hóa thành người, mỗi tối vào giờ cố định anh ấy sẽ biến trở lại hình dạng ban đầu. Tôi đoán là vì vết thương chưa lành nên cơ thể không ổn định?

Mỗi khi anh ấy biến về dạng rắn, tôi đều âm thầm bế cậu ta trả về phòng.

Chuyện này cứ lặp đi lặp lại như thế trong một thời gian dài mà anh ấy vẫn không phát hiện ra.

Cho đến hôm qua, vì ngủ sớm nên tôi quên bẵng chuyện đó.

Khi mở mắt ra, tôi thấy một người đàn ông trần trụi đang nằm bên cạnh mình.

Có lẽ là thói quen khi ở dạng rắn, anh ấy nằm sát tôi, khuôn mặt đẹp trai phóng đại ngay trước mắt.

Một cánh tay vòng qua eo tôi, mái tóc trắng và đen đan xen với nhau, tạo nên bầu không khí ám muội.

Tim tôi đập lỡ một nhịp, cảm giác lạ lẫm vừa bực bội vừa khó nói thành lời.

Tôi từng nghĩ, mình chỉ coi Nhị Đản là thú cưng, còn Bạch Trác là bậc trưởng bối.

Nhưng nếu một ngày anh ấy thực sự rời đi, liệu tôi có thể thờ ơ như không?

Nhìn khuôn mặt say ngủ của Bạch Trác, tôi cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng lớn.

Đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ làm anh ấy tỉnh giấc thì anh ấy lại biến thành hình dạng tiểu xà, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Như thường lệ, tôi bế cậu ta trả về phòng. Nhưng khi quay lại giường, tôi nằm trằn trọc, nghe tiếng tim mình đập mạnh mà không sao ngủ được.

Tôi nhớ rằng, giữa người và yêu quái, không thể nào có chuyện ở bên nhau…

10

Con người đúng là loài sinh vật dễ chột dạ. Sau khi nhận ra mình bắt đầu có tình cảm khác lạ với Bạch Trác, tôi theo bản năng bắt đầu tránh né anh.

Không còn thoải mái sai khiến anh, cũng không dám đường hoàng cùng anh ra ngoài dạo phố, càng không dám nhìn thẳng vào mắt anh…

Chỉ cần ở cùng không gian với anh, mọi hành động của tôi đều trở nên vụng về.

Thế nhưng anh dường như không nhận ra sự thay đổi của tôi, thậm chí ngày càng gần gũi hơn, sự tương tác giữa chúng tôi càng tự nhiên, giống như… một cặp tình nhân đã yêu nhau từ lâu.

Sau 108 lần tim đập thình thịch, tôi hẹn được cô bạn thân đi quán bar nhỏ.

Quán bar nhỏ này do một chú thỏ yêu mở, nhờ an ninh tốt, đồ uống ngon nên quán kinh doanh rất khá.

Khi tôi đến, Hồ Lệ đã ngồi sẵn ở đó. Cô ấy là bạn tôi quen hồi đại học, bình thường ít nói và hay bị bắt nạt. Sau vài lần tôi đứng ra giúp đỡ, chúng tôi đã trở thành bạn tốt.

Nhìn người bạn lâu ngày không gặp, tôi nhào lên ôm lấy cô ấy:

“Hu hu, Lệ Bảo~ Lâu rồi không gặp cậu.

“Dạo này cậu bận gì mà không chịu trả lời tin nhắn?”

“Không có gì, ở nhà có chút việc.” Hồ Lệ đưa tôi một ly rượu. “Đúng rồi, sao cậu nuôi rắn vậy? Tớ nhớ cậu không thích loài đó mà.”

“Tớ thấy nó cũng dễ thương đó, lúc nào mang ra cho tớ gặp nhé?”

Nhắc đến Bạch Trác, tim tôi lại đập thình thịch, tôi uống một ngụm rượu, cố tỏ vẻ không quan tâm mà đáp:

“Nó là của bạn tớ thôi, vài ngày nữa tớ trả lại rồi.”

“Thế à? Tớ thật sự muốn xem thử.” Hồ Lệ nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.

Nhưng đầu óc tôi chỉ nghĩ đến Bạch Trác, thêm nữa nhờ có bùa hộ mệnh của bố, tôi vô cùng tự tin nên không để ý đến sự khác lạ của Hồ Lệ, chỉ nghĩ rằng cô ấy hứng thú với chú rắn của tôi.

Uống cạn một ly, tôi ôm lấy Hồ Lệ bắt đầu than thở:

“Hu hu, Lệ Bảo, tớ hình như thích một người không nên thích.”

“Càng ở bên anh ấy, tớ càng cảm thấy mình không kiểm soát được bản thân.”

“Nhưng chúng tớ không thể đến với nhau, hu hu tớ phải làm sao đây…”

Tôi vừa nói vừa uống, Hồ Lệ thì chỉ ngồi bên lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài thông tin về Bạch Trác, giọng nói lại mang theo sự phấn khích mà tôi không nhận ra.

Tôi trả lời qua loa, cuối cùng bản thân cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì.

“Cậu uống nhiều rồi, để tớ đưa cậu về nhà.” Hồ Lệ nắm lấy tay tôi, định kéo tôi đi. Tôi lờ mờ đi theo cô ấy, chỉ cảm thấy giọng nói của cô ấy rất lạ, không dịu dàng như thường mà lạnh lùng như giọng con trai.

Tôi lắc đầu, bước chân loạng choạng. Lạ thật, bình thường uống nhiều thế này cũng không đến nỗi say…

---

11

Ra khỏi quán bar, tôi đã mất hết ý thức.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang được Bạch Trác bế, thang máy đang đi lên, ánh sáng trên trần chiếu xuống gương mặt anh, vừa bí ẩn vừa quyến rũ.

Tôi chăm chú nhìn anh, hơi rượu chưa tan khiến tôi to gan hơn nhiều.

Tôi chạm vào mặt anh, cố thu hút sự chú ý của anh về phía mình.

“Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi nhìn anh không nói, chỉ chọc vào mặt anh hết lần này đến lần khác.

Anh cũng không giận, để mặc tôi nghịch.

Về đến nhà, anh đóng cửa lại rồi đặt tôi xuống.

Tôi mềm nhũn dựa vào anh, có lẽ sợ tôi ngã nên anh dùng tay đỡ lấy eo tôi. Bàn tay lạnh lạnh, rất dễ chịu.

Anh hình như đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy gì cả, chỉ thấy miệng anh mấp máy, đôi mắt xanh biếc phản chiếu hình ảnh của tôi.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay đặt lên vai anh, kiễng chân, hôn anh.

Bàn tay đỡ eo tôi lập tức siết chặt, không khí trở nên nóng rực như bốc cháy.

Sau đó, tôi chẳng nhớ gì nữa…

---

12

Khi tỉnh dậy lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Bạch Trác nằm bên cạnh, trên người đầy những dấu vết nông sâu khác nhau.

Tôi sững sờ, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện tôi đã thất đức sau cơn say, ngủ với sếp của bố.

Dù tôi cũng không khá hơn là bao, nhưng so với anh ấy thì chắc vẫn khỏe hơn, chạy trốn vẫn còn sức.

Tôi vội mặc vài món đồ rồi lao ra khỏi nhà trước khi Bạch Trác tỉnh dậy.

Chỉ là vì đi vội, tôi quên đeo bùa hộ mệnh bố đưa.

Nhưng tôi cũng chưa chạy xa, chắc không sao.

Hơn nữa, điều tôi lo lắng hơn là phải giải thích với Bạch Trác thế nào. Tôi lợi dụng lúc anh ấy bị thương, lại còn say, cưỡng ép anh ấy.

Dù ký ức rất mơ hồ, tôi vẫn nhớ tối qua chính tôi là người chủ động…

Tôi bỗng cảm thấy chán nản. Sách nói rồi, tình yêu giữa người và yêu quái không có kết quả tốt đẹp. Tôi không thể sai thêm nữa.

Tôi bước đi vô định trên đường phố, buồn bã đến mức muốn hút một điếu thuốc cho nhẹ lòng.

Nhưng càng đi, người trên phố càng thưa dần, xung quanh còn nổi lên sương mù.

Đến khi nhận ra điều bất thường, tôi đã không thể cử động được.

Sương mù bao quanh tôi, chẳng bao lâu sau có một bóng người bước ra từ đó. Có lẽ… không phải người.

Khi tôi nhìn rõ gương mặt hắn, suýt chút nữa tôi hét lên…

---

13

Tôi không hiểu tại sao Hồ Lệ lại bắt cóc tôi, càng không hiểu sao cô ấy lại biến thành con trai, hơn nữa còn là hồ ly nam…

Tôi bị giam trong một hang động, có lẽ là sào huyệt của hắn? Tôi không rõ nữa.

Quanh hang vẽ đầy những ký hiệu kỳ quái mà tôi không hiểu, nhưng linh cảm mách bảo đó không phải thứ tốt lành.

Thấy tôi tỉnh lại, Hồ Lệ vẫy vẫy ba cái đuôi, bước đến gần tôi. Cả người hắn vừa yêu mị vừa âm u.

Nhìn người bạn thân ngày nào, tôi chỉ thấy xa lạ vô cùng.

Bàn tay thon dài của Hồ Lệ vuốt lên mặt tôi, trong mắt hắn tràn đầy điên cuồng và ghen tị.

“Niệm Niệm, sao em lại không ngoan thế?”

“Sao em có thể ở bên người đàn ông khác?”

“Em chẳng phải đã nói anh là bảo bối của em sao?”

“Em chỉ có thể thuộc về anh!”

Hắn vùi đầu vào cổ tôi, tham lam hít hà. Tôi thấy khó chịu, theo bản năng muốn tránh xa, nhưng cơ thể không thể động đậy.

“Ngươi là ai?”

“Ta? Ta chính là Hồ Lệ ở bên em hằng ngày. Hôm qua chúng ta còn cùng đi uống rượu mà?”

“Ngươi không phải cô ấy.” Tôi khẳng định.
Hồ Lệ mà tôi biết tuy ít nói nhưng rất dịu dàng, tuyệt đối không thể là kẻ tăm tối như này.

Hắn nâng mặt tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nhưng ta và cô ta vốn là một. Mỗi lần thấy cô ta ở bên em, ta đều ghen tị vô cùng. Nhưng giờ thì không sao nữa, bây giờ cơ thể này là của ta, em cũng sẽ là của ta.”

“Thật tiếc quá, hôm qua ta vốn có thể chiếm được em rồi. Nhưng thứ trên người em quá mạnh, ta đành phải đưa em về.”

“Không ngờ hôm nay lại bắt được con thỏ nhỏ đi lạc, thật là tuyệt vời.”

“Em nói xem, con yêu quái bị thương nhà em, bao giờ mới tới cứu em đây?”

“Ta đã chuẩn bị quà cho hắn rồi.”

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.