"Lại là trò cá cược mới à?"
Tôi thản nhiên rút tay ra khỏi tay Lục Tắc: "Lần này cược cái gì vậy? Cược anh dỗ tôi vài lần là tôi sẽ đồng ý quay lại, hay cược xem tôi có hối hận không à?"
"A Uyển, anh..."
"Lục Tắc, người xem tình cảm như quân cờ như anh, không xứng để nói ra hai chữ chân thành."
Chắc anh ta ở đây cũng lâu lắm rồi, vì tôi thoáng thấy tàn thuốc ở lối vào hành lang.
Anh ta bối rối nhìn tôi.
Cũng đúng thôi, làm sao cậu ấm nhà họ Lục ngạo nghễ bất cần đời, xưa nay chẳng ai có thể nắm bắt như anh ta lại có thể chịu nổi cảnh bị từ chối chứ?
"Được rồi, Lục Tắc," tôi không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa, "Ở nhà họ Lục rảnh rỗi quá à? Với thân phận của anh thì muốn cô gái nào mà chẳng được, cớ sao phải lãng phí thời gian với một người làm việc trong quán cà phê như tôi?”
Lục Tắc ngẩn ra: "... Em biết anh?"
Đâu chỉ là biết thôi.
16.
Sau khi chia tay, tôi mới nhận ra rằng tôi đã biết Lục Tắc từ lâu lắm rồi.
Khi đó, anh ta là bạn trai của bạn cùng phòng với tôi.
Ký túc xá đại học luôn là nơi rất kỳ diệu, ở đó, cho dù khoảng cách giàu nghèo lớn đến mấy thì người ta vẫn có thể chung sống cùng nhau.
Hạ Ninh là ví dụ điển hình.
Cô ấy da trắng nõn nà, xinh đẹp rạng ngời, gia sản lên tới hàng chục triệu, chắc chắn không cùng đẳng cấp với tôi.
Khi tôi phải làm cùng lúc hai việc mỗi ngày và ăn chay để tiết kiệm tiền, cô ấy đã hào phóng cho tôi đồ ăn vặt, còn bao tôi đi ăn khuya nữa,…
Điều kiện là tôi phải mang cơm cho cô ấy, nhận đồ giao đến và một số việc lặt vặt khác, ít nhất theo góc nhìn của tôi là như vậy.
Khi có người đùa rằng tôi là giúp việc của cô ấy, cô ấy sẽ cáu kỉnh đáp lại: "Sủa bậy cái gì vậy? Không nói cũng không ai bảo các người bị câm đâu.”
Hạ Ninh rất thích nói chuyện với tôi, thích chia sẻ mọi thứ trên trời dưới bể với tôi.
Sau đó, cô ấy sa vào tình yêu với một gã nhà giàu cùng trường.
Họ thường ra ngoài vui chơi đến tận nửa đêm, uống rượu, tham gia câu lạc bộ, đua xe, cho đến khi cô ấy không còn tập trung vào việc khác được nữa.
Nhưng sau đó cô ấy lại bị người kia đề nghị chia tay.
Hạ Ninh khóc liền mấy ngày, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn viết một xấp thư và nhờ tôi đưa cho anh ta xem.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy Lục Tắc.
"Ai cơ?"
Khi ấy, khuôn mặt anh vẫn còn phảng phất bóng dáng của một cậu thiếu niên, thế nhưng lời nói lại chứa đầy sức sát thương:
"Không phải đã chia tay rồi sao, còn viết thư cho tôi làm gì?"
Anh ta đi xe máy, dáng người cao, chân dài, vai rộng eo hẹp, một tay cầm mũ bảo hiểm, thậm chí không thèm nhận lấy lá thư: “Tôi không cần, tôi không muốn đọc, cô có thể ném nó đi, chỉ cần nói tôi đã nhận là được mà."
Tôi chưa kịp nói gì thì anh ta đã lên xe rồi nhấn ga phóng đi.
Lúc đó tôi nghe thấy có ai đó hét lên: "Lục Tắc! Nếu cậu không cần cô ấy nữa thì đừng cản tôi, tôi sẽ theo đuổi cô ấy!"
Người nọ uể oải quay đầu lại: "Sao cũng được."
17.
Chuyện xảy ra với Lục Tắc đã ảnh hưởng nặng nề đến tôi.
Vì sợ sẽ gặp lại anh ta nên tôi đã chuyển nhà và đổi sang công việc mới.
Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để ứng tuyển vào công ty này, lương bổng và đãi ngộ đều khá tốt.
Thậm chí tôi không cần phải làm thêm cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
Nhưng không ngờ ngay ngày đầu tiên đi làm, tôi lại gặp được người quen.
"Chu Uyển! Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này!"
Là Hạ Ninh.
Cô ấy ăn mặc sang trọng và xinh đẹp hơn trước, nhưng tính cách vẫn rất nhiệt tình.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: "A Uyển, nhớ cậu chết đi được. Sao đột nhiên cậu lại đến đây làm việc thế?"
Tôi mỉm cười: “Sếp ở công ty cũ cắt giảm nhân sự, mình bị sa thải rồi.”
"Sao có thể? Cậu lại đùa mình rồi."
Trò chuyện dăm ba câu, dường như tôi lại trở về những tháng ngày học đại học vô tư ấy.
Bây giờ tôi mới biết công ty này thuộc sở hữu của một người bạn của bố Hạ Ninh. Cô ấy không có việc gì làm nên đến đây để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Chúng tôi cùng đi thang máy lên tầng trên.
Thang máy dừng lại ở tầng mười một, ngay khi Hạ Ninh muốn tôi nhích vào trong để nhường chỗ thì cửa đã mở ra.
"Hạ Ninh."
Giọng nói quen thuộc khiến đầu óc tôi ong ong.
Lục Tắc mặc vest và đi giày da xuất hiện trước mắt tôi, anh ta gọi tên Hạ Ninh, nhưng lại nhìn chằm chằm vào tôi:
"Cô ấy là... thư ký mới?"
18.
Vất vả lắm tôi mới được công ty này phỏng vấn và được nhận vào làm thư ký của giám đốc, hợp đồng lao động cũng đã ký xong cả rồi.
Có nghĩa là bây giờ, tôi không thể rời đi được.
“Đúng vậy,” Hạ Ninh cười khẽ, “Thư ký mới cũng là bạn cùng phòng thời đại học của em, anh không được bắt nạt cô ấy đâu đấy nhé.”
Đột nhiên tôi thấy thật khó xử trong chiếc thang máy chật hẹp này.
Lục Tắc bước vào. Thân hình cao lớn của anh ta chắn trước mặt tôi như một bức tường lớn.
"Sao anh lại đi thang máy nhân viên? Tổng Giám đốc Lục à, anh nghèo đi từ bao giờ vậy?"
"Thang máy chuyên dụng bị hỏng rồi."
Giọng nói của Lục Tắc vang lên rất rõ ràng, chẳng còn ngọt ngào như lúc anh ta tán tỉnh tôi.
Bầu không khí giữa Hạ Ninh và Lục Tắc không có chút lúng túng nào cả.
Giống như người từng khóc đến chết đi sống lại trong ký túc xá khi chia tay Lục Tắc không phải là cô ấy.
Khi cửa thang máy sắp đóng, Hạ Ninh thì thầm vào tai tôi: "Bạn trai cũ thời đại học của mình... cũng là con trai của bạn bố mình, tạm xem là người quen thôi."
Giờ thì tôi đã hiểu.
Trong giới của bọn họ, làm sao còn chỗ cho tình cảm chen chân vào? Chẳng qua chỉ có lợi ích mà thôi.
19.
Tôi không phải là thư ký của Lục Tắc.
Tôi là thư ký của phó giám đốc Tưởng Huân.
Tuy nhà họ Lục đứng tên trên giấy tờ, nhưng công ty này lại do hai người bọn họ hợp sức điều hành.
Vốn dĩ công việc này không đến lượt tôi đâu.
"Nhìn này, thư ký tôi mới tuyển vào đấy, trông có được không? Tôi vừa thấy đã chọn cô ấy ngay đấy."
Tưởng Huân vỗ vai Lục Tắc: "Chậc chậc, không phải là cậu vừa mới chia tay với cô bạn gái làm thuê của cậu đấy chứ? Sao cả ngày nay trông cậu cứ như chưa được thỏa mãn thế?"
Tôi cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà Lục Tắc lại quay sang, lạnh lùng hỏi: "Cậu nói gì cơ?”
"Ôi dào, Lục Tắc, không chỉ Hạ Ninh mà còn biết bao nhiêu cô gái đã qua tay cậu rồi, cậu còn giả vờ cái gì? Tôi chả tin cậu chưa từng chạm vào cô gái kia."
Tưởng Huân nói chuyện chẳng chút kiêng dè.
Nhưng Lục Tắc không phản bác lại.
Tôi không thể nghe thêm được nữa nên đành viện cớ rời đi.
20.
Trong ký ức của tôi, Lục Tắc là kẻ rất ăn chơi khi còn học đại học.
Anh ta từng nhắc đến nhiều người đẹp nổi tiếng trong trường, và đương nhiên tất cả bọn họ đều rơi vào kết cục bị anh ta bỏ rơi.
Nhưng cũng chính điều ấy đã khiến anh ta ngày càng hấp dẫn hơn. Bởi vì ngoại trừ phương diện tình cảm thì Lục Tắc quả là một người có giáo dục rất tốt.
Họ nói rằng họ đã nhìn thấy anh ta dìu cụ già đi qua con đường ngập nước trong những ngày mưa, hay nhìn thấy anh ta cho những chú mèo con trong trường ăn.
Lúc đầu tôi không tin.
Cho đến một ngày trời mưa to, tôi đang mang cơm cho Hạ Ninh thì bất cẩn ngã xuống đường.
Lúc ấy hai người họ không ở cùng nhau.
Lục Tắc dừng xe lại bên cạnh tôi, anh ta chẳng nói lời nào mà đỡ tôi dậy: “Mua thêm hai phần đi.”
Tôi cắn môi, không biết làm sao để nói với anh ta rằng tôi không có tiền. Nhưng anh ta lại nhận ra được điều ấy.
Lục Tắc nhặt ô lên rồi nhét vào tay tôi, sau đó xoay người chạy xuống căn tin.
Khi quay lại, anh ta đã ôm trong ngực hai phần cơm nóng hổi.
“Cầm lấy đi.” Anh ta nói: “Trời mưa to lắm, mau về đi.”
21.
Cửa phòng trà đột nhiên bị đẩy ra, tôi không kịp phản ứng, vừa định quay đầu lại thì đã bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.
"A Uyển."
Lục Tắc hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng như khi ở trước mặt mọi người.
Anh ta ôm tôi thật chặt, giọng nói trầm trầm,: “Anh rất nhớ em, thực sự rất nhớ em, đừng làm loạn nữa, tha thứ cho anh, được không?”
Trái tim tôi đập loạn nhịp.
Sau vài cơn đau nhói, tôi cố hết sức để bình tĩnh lại.
Tôi không nhúc nhích, chỉ hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tổng Giám đốc Lục, nếu anh còn làm như vậy thì tôi sẽ ố cáo anh tội quấy rối tình dục."
Lục Tắc khựng lại, cả người như run lên.
“A Uyển…”
“Còn nữa, tôi là Chu Uyển, thư ký của phó giám đốc Tưởng.” Tôi nắm lấy tay người nọ một cách chậm rãi nhưng thật kiên quyết, cố gắng đẩy anh ta ra.
"Anh không thể hỏi tôi bất cứ điều gì khác ngoài công việc."
Lục Tắc không chịu.
Anh ta im lặng, nhưng vẫn bướng bỉnh dùng sức.
Tôi có cố gắng thế nào cũng không thể đẩy tay anh ta ra, ngược lại càng bị anh ta ôm chặt hơn.
Tôi bỏ cuộc, nhắm mắt lại và gọi tên anh ta một cách yếu ớt:
"Lục Tắc.”
"Nếu anh thật sự thích tôi thì nên tôn trọng tôi, chứ không phải đột ngột xông vào đây như một tên côn đồ chả thèm đếm xỉa đến cảm xúc của tôi và làm ra loại chuyện này."
Lục Tắc lập tức buông tay.
Anh ta liên tục xin lỗi tôi như một đứa trẻ gây ra chuyện sai trái: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi A Uyển, đừng ghét anh mà…”
Nhưng tôi chỉ cảm thấy, giữa chúng tôi, chuyện này thực sự quá lố bịch.
Lục Tắc, khi mà anh quyết định dùng trò cá cược đó để trêu chọc tôi, anh có lường trước được kết cục của ngày hôm nay không?
Không hề.
Bởi vì chỉ vài giây trước khi tôi phát hiện ra chuyện này, anh ta vẫn còn đang nói với bạn của mình:
“Cậu nghĩ tôi sẽ thích một người làm việc ở quán cà phê sao? Đừng đùa nữa, tôi chỉ đang lừa cô ta thôi.”
22.
Tưởng Huân phải đi công tác.
Theo lý thuyết thì tôi cũng phải đi, nhưng chẳng biết tại sao mà thông báo lại không được gửi đến tôi.
Thay vào đó, tôi được sắp xếp đi xã giao cùng Lục Tắc.
Thật ra nói đi cùng cũng không chính xác cho lắm.
"Nhân viên trong công ty của cậu, người nào cũng xinh đẹp như thế này hả?"
Trên bàn rượu, một nhà tư bản đầu trọc nâng ly rượu lên: “Anh Lục có phúc lớn như vậy, chi bằng tự phạt một ly đi?”
Từ đầu tới cuối tôi chỉ im lặng nhìn xuống ly nước trước mặt mình, không cần suy nghĩ cũng biết ai đã sắp đặt chuyện này.
"Được thôi."
Lục Tắc đang ngồi cạnh tôi, anh ta cởi áo vest ném lên lưng ghế, chắc có chút rượu trong người nên dáng vẻ khá uể oải.
Anh ta uống cạn ly rượu: "Mời."
Rượu mà nhà tư bản muốn rót cho tôi lại rơi vào ly của Lục Tắc.
Đến khi bữa tiệc kết thúc thì Lục Tắc đã say mèm, anh ta xoa xoa vùng giữa trán, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
Tôi gọi cho tài xế rồi chuẩn bị đỡ anh ta ra xe.
"A Uyển."
Mọi người đã đi hết rồi.
Lục Tắc ngồi trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, đột nhiên anh ta nắm lấy cổ tay tôi: “Em có thể chăm sóc anh không?”
Tôi mở điện thoại lên: “Tổng Giám đốc Lục say rồi, tôi sẽ gọi tài xế đưa anh về.”
Mắt anh ta đỏ hoe, lại còn nắm lấy tôi không buông: “Em có thể đưa anh về được không?”
"Nếu anh không muốn tôi tố cáo hành vi quấy rối tình dục tại nơi làm việc thì cứ thử xem."
"A Uyển," Lục Tắc buông ra, "Em thật sự không còn yêu anh nữa sao?"
Tôi không trả lời.
Người nọ im lặng, sau khi tôi nói chuyện với tài xế xong thì cả căn phòng cũng chìm vào yên tĩnh.
Chỉ trước khi tài xế gõ cửa, tôi mới trả lời câu hỏi của anh ta với tư cách không phải là nhân viên:
"Lục Tắc, dựa vào lịch sử tình trường của anh thì hẳn là anh không nên hỏi những câu như thế này. Còn nhiều chuyện quan trọng hơn vấn đề yêu hay không yêu mà."
23.
Tưởng Huân cũng là một trong số những người tham gia trò cá cược của Lục Tắc.
Anh ta nhận ra Lục Tắc đang lơ đãng: "Nói thật, nếu cậu thực sự thích cô gái làm thuê kia thì cậu chỉ cần bỏ ra chút tiền bao nuôi cô ấy, rồi đi xin lỗi cô ấy là được. Chuyện lớn rồi cũng thành chuyện nhỏ thôi mà."
"Câm miệng."
Ánh mắt của Lục Tắc lướt qua tôi đầy bất an.
Nhưng tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một người tàng hình, đưa cà phê đến rồi mang tài liệu đi, chẳng thèm liếc nhìn hai người họ lấy một cái.
Tôi đoán rằng sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Tắc với phiên bản “biết kiềm chế” lại bị hội bạn xấu xa xúi giục, thế là bọn họ đã mang tôi ra để đánh cược.
Cược tôi yêu anh ta nhiều đến nhường nào và tôi có thể đánh đổi vì anh bao nhiêu.
Có lẽ bọn họ còn cố tình thăm dò xem tôi đã có kinh nghiệm gì trong phương diện này hay chưa.
Mấy kẻ ngồi trên cao thích nhất là xem những người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội đấu tranh, vật lộn mà.
Thật ra trong tình yêu cũng giống như vậy thôi.
Kẻ được yêu thì luôn tự tin, và ngược lại, những người dũng cảm trao đi tình yêu thì chẳng khác nào kẻ ngốc.
24.
Hạ Ninh say rượu ở quán bar nên nhờ tôi đến đón cô ấy.
Nhưng khi tôi đến, cô ấy lại đang cầm chai rượu và mắng một người đàn ông xa lạ:
"Đàn ông đều là lũ lòng lang dạ sói, ngu si đần độn như nhau!"
...
Tôi vội vàng kéo cô ấy ra sau lưng và xin lỗi người đàn ông kia: “Xin lỗi, bạn tôi uống say, thật sự rất xin lỗi anh.”
"Không sao."
Lúc này tôi mới để ý, người đàn ông này rất đẹp trai, từ đôi mắt đào hoa cho tới khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thật không may, bây giờ tôi dị ứng với mấy gã đẹp trai.
"Chờ chút." Người kia ngăn tôi lại, "Cậu là... Chu Uyển?"
25.
Kỷ Chi Hằng và tôi là bạn cùng lớp thời đại học.
Cậu ấy là lớp trưởng, thỉnh thoảng tôi phải xin nghỉ vì bận đi làm thêm nên hai chúng tôi mới quen nhau.
Cậu ấy là học sinh xuất sắc đứng đầu toàn ngành, điểm số gần như luôn đạt tối đa, hoàn hảo đến mức chẳng giống con người chút nào.
Mỗi lần tìm cậu ấy để xin nghỉ, tôi đều thấy cậu ấy đang giải quyết việc chung.
Cho đến một ngày, đột nhiên cậu ấy hỏi tôi: “Chu Uyển, có phải quán cà phê cậu đang làm thêm là quán ở gần trường không?”
Tôi gật đầu.
Cậu ấy không nói gì nữa, nhưng sau ngày hôm đó, tôi tình cờ gặp cậu ấy ở quán cà phê.
Tôi cứ ngỡ Kỷ Chi Hằng sẽ giả vờ như không quen biết tôi.
Nào ngờ cậu ấy không chỉ kêu tôi đến phục vụ mà còn hỏi nếu gọi món đó thì tôi có được tiền hoa hồng hay không?
Tôi chỉ biết cười ngượng: “Bán cà phê đâu có hoa hồng.”
Cậu ấy bật cười, "Vậy thì cho mình một tách Americano đá đi."
Kể từ đó, tôi thấy Kỷ Chi Hằng thường xuyên đến đây.
Cậu ấy rất ít nói, thường thì sau khi gọi một tách cà phê, cậu ấy sẽ ngồi trong góc đọc sách hoặc viết luận văn.
Thoạt nhìn thì cậu ấy và Lục Tắc chẳng giống nhau chút nào, nhưng tôi biết bọn họ cùng một kiểu người.
26.
Tôi với Kỷ Chi Hằng dìu Hạ Ninh ra khỏi quán bar.
“Cô ấy thất tình à?” Cậu ấy hỏi.
Tôi xấu hổ lắc đầu: “Không… Chỉ là gián tiếp thôi, cậu ấy cứ uống say là sẽ mắng chửi đàn ông mà.”
Người kia bật cười: “Chẳng trách, mình đã sớm nghe bố mình nói rằng cô ấy rất có cá tính.”
Khi tôi đang bắt taxi ở ven đường thì Kỷ Chí Hoành bỗng lấy điện thoại ra: “Năm đó tốt nghiệp, tự dưng cậu lại đổi số điện thoại mà không cho ai hay. Bây giờ chúng ta có duyên gặp lại, chi bằng lưu số nhau đi."
Tôi suy nghĩ một chốc rồi gật đầu.
Hạ Ninh đã quá mệt rồi nên vừa lên xe đã ngủ ngay.
Cuối cùng Kỷ Chi Hằng và tôi cũng đưa được cô ấy về nhà.
"Để mình đưa cậu về." Cậu ấy nói với tôi.
Trời đã gần sáng rồi nên tôi đành đồng ý sau một hồi do dự.
27.
Kỷ Chi Hằng giống như một người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại.
Chúng tôi nói về thời đại học và tình hình gần đây của mỗi người.
"Nếu biết khi trước cậu làm việc ở quán cà phê gần Hồ Tây thì mình đã tới đó ủng hộ rồi."
"Đừng, cậu mà tới thì mình lại phải trả tiền cho cậu ấy chứ."
Cậu ấy cười trêu tôi: “Để con gái mời cà phê thì ngại quá.”
Thấm thoắt đã đến cổng tiểu khu.
Tôi định nhờ Kỷ Chi Hằng dừng ở đây rồi tự mình quay về, nào ngờ một chiếc Land Rover bên đường đột nhiên bật đèn pha, chiếu thẳng vào chúng tôi.
"Kỷ Chi Hằng."
Lục Tắc đá cửa rồi bước xuống xe, chẳng biết vẻ mặt kia là vui mừng hay tức giận nữa: "Cậu làm gì ở đây?"
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.