Chương 3
Avatar Khung avatar
18462 Chữ

<03/04>

Nhưng Phó Tầm luôn nghiêm túc nhìn tôi, lắng nghe tôi nói hết.

Anh từng đưa tôi đi dự đủ loại tiệc tùng, tự hào giới thiệu tôi với mọi người, như thể tôi là báu vật duy nhất của anh.

Anh vì một chiếc vòng cổ mà tôi thích, tự mình bay ra nước ngoài để mua, rồi bất ngờ biến nó thành món quà như Doraemon rút ra từ túi áo.

Dường như vì tôi, anh đã không còn là Phó gia mà người ta vẫn đồn đại.

Nhưng lúc đó, tôi luôn được cưng chiều, đến mức coi đó là lẽ thường tình.

Tôi chỉ cảm thấy rằng anh đối xử tốt với tôi, thế thôi.

9

Sáng hôm sau, Phó Tầm lưu luyến buông tay khỏi tôi.

Vì bị anh quấn lấy cả đêm, tôi chỉ muốn nằm thêm một chút.

Thấy tôi không chịu dậy, Phó Tầm bất lực nhưng vẫn dịu dàng hôn nhẹ lên trán tôi.

Khi tôi xuống lầu, mùi thức ăn từ bếp khiến tôi không thể không chú ý.

Dì giúp việc lâu năm trong biệt thự nói rằng bữa sáng này là do chính tay Phó Tầm làm.

Anh còn dặn dì chờ tôi dậy thì hâm nóng lại, không để tôi ăn đồ nguội.

Mấy ngày sau, tôi nói với Phó Tầm rằng tôi cần về thành phố S để giải quyết chuyện căn nhà.

Phó Tầm không yên tâm, liền theo tôi về.

Nhân lúc anh bận công việc, tôi lén lái xe đi lấy chiếc điện thoại đã để lại ở quán bar.

Nhưng không hiểu sao, vừa ra khỏi nhà, tôi luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo mình, khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Tôi bất giác quay lại nhìn, nhưng chẳng thấy gì.

Khi tôi đang chạy trên cầu vượt và chuẩn bị đạp phanh, bỗng phát hiện ra phanh không ăn.

Hỏng rồi!

Có vẻ phanh xe đã bị hỏng.

Chiếc xe lao đi mất kiểm soát.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi định tìm cơ hội nhảy ra khỏi xe, nhưng lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt.

Chiếc xe của đại tiểu thư nhà họ Giang đang chạy song song với xe tôi.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt méo mó đầy ác ý, khóe môi nhếch lên một nụ cười hung ác:

“Đồ tiện nhân, ch/ết đi!”

Vừa nói, cô ta dùng đầu xe của mình đâm thẳng vào xe tôi.

Một cú va chạm mạnh khiến chiếc xe của tôi mất kiểm soát, lao khỏi cầu vượt.

Dưới cầu là biển sâu không thấy đáy.

Nước biển tràn vào mũi, tôi cố gắng mở cửa để thoát ra nhưng cửa bị kẹt không thể nào mở được.

Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng nước ùng ục xung quanh.

Có lẽ hôm nay tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây, thật sự là lần thứ hai rồi.

Ý thức tôi dần mờ nhạt, trước mắt tối đen như mực.

---

10

Khi tỉnh lại, đầu tôi đau dữ dội.

Tôi cố gắng mở mắt, trước mặt là một trần nhà bằng gỗ.

Sau một hồi bình tĩnh lại, tôi gắng gượng ngồi dậy để quan sát xung quanh.

Chỉ thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ xập xệ.

Ngoài chiếc giường mà tôi nằm ra thì khắp nơi đều bám đầy mạng nhện.

Người đàn ông bên ngoài dường như nghe thấy tiếng động, lập tức xông vào:

“Vãn Vãn, chị tỉnh rồi?”

Tôi lẩm bẩm không chắc chắn: “Tiêu An?”

Trong mắt cậu ta lập tức sáng lên: “Chị vẫn nhớ tôi? Tôi còn tưởng chị đã mất trí nhớ.”

Thực ra tôi chỉ nhớ rằng trước đây cậu ta đột ngột xuất hiện và muốn sống ở căn nhà sát vách tôi, còn những chuyện khác thì tôi không nhớ chút nào.

Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt mơ hồ.

Tại sao tôi chỉ nhớ mỗi Tiêu An?

Nhưng trong lòng tôi lại luôn có một cái tên:

Phó Tầm.

Một cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Tôi hỏi Tiêu An: “Phó Tầm là ai?”

Tiêu An đột nhiên sững người, dường như nhận ra tôi thật sự đã mất trí nhớ, sắc mặt trở nên khó lường.

Cậu ta cố tỏ vẻ bình thản: “Một kẻ phản diện chỉ biết đánh người thôi.”

“Đánh người?”

“Phản diện?”

Tôi tò mò hỏi: “Anh ta từng đánh cậu à?”

Nghe vậy, mặt Tiêu An lập tức đỏ bừng:

“Gia tài tôi ngàn vạn, có quyền có thế, hắn dám đánh tôi, tôi khiến hắn phá sản.”

Tôi nhìn căn nhà gỗ tồi tàn, thật khó mà liên hệ nó với cái gọi là gia tài ngàn vạn của cậu ta.

Tôi cảm thấy cậu ta đang chém gió.

Nhưng có vẻ cậu ta đã cứu tôi, nên tôi không tiện vạch trần.

Tiêu An bảo tôi cứ nghỉ ngơi, còn cậu ta đi bắt cá để chuẩn bị bữa tối.

Cậu ta còn nói đã liên lạc với thuộc hạ của mình, mấy ngày nữa tôi đành tạm ở đây với cậu ta trên hòn đảo hoang này.

Tiêu An đi rất lâu, bóng đêm dần bao phủ toàn bộ hòn đảo.

Ngoài ánh sáng vàng mờ nhạt từ căn nhà gỗ, mọi nơi đều chìm trong bóng tối.

Không biết bao lâu sau, Tiêu An cuối cùng cũng trở về.

Tôi nhìn con cua trong thùng nhỏ hơn cả móng tay mình, rồi quay sang nhìn Tiêu An.

“Đây là bữa tối anh nói đó à?”

Tiêu An ngượng ngùng quay mặt đi:

“Tôi không ngờ cá ở đây khó bắt như vậy.

“Chỉ tìm được mấy con cua.”

Tôi đáp: “Đỉnh thật.”

---

11

Những ngày tiếp theo, tôi và Tiêu An nương tựa nhau để sống trên đảo.

Ngoại trừ chuyện đói, mọi thứ khác đều ổn.

Cảnh vật trên đảo rất đẹp, nước biển trong xanh đến lạ kỳ.

Nhưng tôi và Tiêu An chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức.

Thuộc hạ của Tiêu An mãi không đến.

Nước ngọt của chúng tôi gần cạn kiệt.

Nếu không tìm được nguồn nước mới hoặc trời không mưa, chúng tôi sẽ ch/ết khát trước khi ch/ết đói.

May mắn là Tiêu An phát hiện một cái cây ở phía bên kia hòn đảo, trên cây có vài quả mà chúng tôi không biết là gì.

Cái cây khá cao, Tiêu An xung phong trèo lên để hái quả.

Cậu ta suýt ngã mấy lần khi trèo lên.

Tôi ở dưới nhìn mà tim đập thình thịch.

Tin vui: Tay của Tiêu An chỉ cách quả vài cm.

Tin buồn: Cậu ta cố trèo thêm một chút, khiến cây bị gãy. Quả trên cao rơi xuống và đập trúng đầu tôi.

Tôi không kịp tránh.

Thực ra tôi biết sớm muộn gì Tiêu An cũng sẽ giết tôi.

Chỉ là tôi không ngờ lại bằng cách này.

---

12

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Tiêu An đang ngồi bên giường mình.

“Chị tỉnh rồi?”

Cậu ta kích động nắm lấy tay tôi.

Nhưng cậu ta không biết rằng, tôi đã nhớ lại tất cả.

Tất cả mọi chuyện, kể cả Phó Tầm.

Tôi lạnh lùng hỏi: “Tiêu An, Phó Tầm là ai?”

Tiêu An khẽ run tay, vẫn như cũ đáp bừa: “Một kẻ phản diện chỉ biết đánh người thôi.”

“Là người đã ba lần cho thuộc hạ đánh cậu à?”

Tiêu An giật mình đứng phắt dậy: “Sao chị biết?”

Tôi nở nụ cười nửa miệng: “Cậu nói xem?”

Nhận ra tôi đã khôi phục trí nhớ, Tiêu An luống cuống nhìn tôi, mặt đỏ bừng.

“Chị nhớ lại rồi sao.”

---

Đêm đó, khi tôi và Tiêu An đang ngủ say, cửa đột nhiên bị đẩy mạnh.

Tiêu An lập tức tỉnh dậy, lay tôi dậy: “Dậy mau! Tôi đã bảo là thuộc hạ của tôi sẽ đến cứu mà.”

Nhưng không ngờ người đến lại là Phó Tầm.

Mắt anh đỏ ngầu, lao đến ôm chặt lấy tôi – đầu tôi vẫn quấn đầy băng, hoàn toàn phớt lờ Tiêu An.

Giọng anh nghẹn ngào, run rẩy:

“Vãn Vãn, em lại dọa anh rồi.”

Tiêu An đứng bên cạnh, mặt như vừa nuốt phải thứ gì đó tồi tệ.

Phó Tầm bế tôi lên trực thăng.

Tiêu An đứng dưới hỏi Phó Tầm: “Anh sẽ không bỏ mặc tôi chứ?”

Phó Tầm không thèm nhìn lấy cậu ta một cái, chỉ lo kiểm tra vết thương trên người tôi:

“Có thì sao?”

“Anh ác thật.”

Cuối cùng, Tiêu An đành xuống nước, Phó Tầm mới miễn cưỡng để cậu ta lên trực thăng.

Ngồi ở ghế sau, Tiêu An nhìn tôi và Phó Tầm đang ôm nhau, nghiến răng nghiến lợi đến mức sắp gãy cả hàm.

13

Phó Tầm nói với tôi, đại tiểu thư nhà Giang đã bị bắt và bị kết án tội cố ý giết người, không lâu sau sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Đêm đầu tiên trở lại Kinh Đô, Phó Tầm ôm chặt tôi khi ngủ, không chịu buông tay, như thể sợ tôi sẽ đột ngột biến mất lần nữa.

Đêm đó tôi mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Tôi mơ thấy Phó Tầm trong lễ tốt nghiệp cấp ba, bên cạnh anh là một cô gái.

Cô ấy mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, dù qua lớp sương mờ vẫn khiến người khác cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp.

Tôi tiến lại gần và nhìn rõ gương mặt cô gái đó.

Tôi không thể tin vào mắt mình.

Cô gái đứng bên cạnh Phó Tầm trông giống tôi đến chín phần, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.

Cô ấy cười với hai lúm đồng tiền ngọt ngào, vẻ ngoài dịu dàng đáng yêu, giống như một tiểu thư khuê các.

Cô kéo tay áo đồng phục của Phó Tầm, đôi má ửng hồng vì ngượng ngùng.

Phó Tầm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, sau đó tiến thêm một bước gần cô hơn.

Trong lúc không ai để ý, anh lặng lẽ nắm lấy tay cô gái đó.

Sau đó, giấc mơ của tôi bất ngờ chuyển sang một cảnh khác.

Lần này, Phó Tầm trong mơ đã không còn vẻ ngây ngô của tuổi trẻ, anh mặc bộ vest đen vừa vặn, ngồi trước giá vẽ.

Tôi đến gần, phát hiện bức tranh anh đang vẽ chính là cô gái có nét giống tôi.

Vẽ xong, Phó Tầm cẩn thận khóa bức tranh vào két sắt trong phòng làm việc.

Trong két sắt chất đầy những bức phác họa, ít nhất cũng có hàng trăm bức.

Két sắt đó, Phó Tầm luôn cấm tôi động vào, nói là bí mật kinh doanh.

Nhưng trong giấc mơ, két sắt đó chỉ toàn là những bức tranh vẽ cô gái ấy.

Phó Tầm trong mơ đột nhiên đứng dậy, quay người nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt anh lạnh lùng, giống như đã nhận ra sự tồn tại của tôi.

Tôi giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường.

"Tiểu Vãn, sao vậy?" Phó Tầm bị hành động đột ngột của tôi làm tỉnh.

"Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."

Tôi thở gấp trả lời:

"Em đi uống chút nước."

Phó Tầm nghe vậy liền định đứng dậy: "Để anh lấy cho em."

"Không cần, em tự đi được, tiện thể vào nhà vệ sinh luôn."

Thấy tôi kiên quyết, Phó Tầm không ngăn nữa, chỉ khoác thêm áo cho tôi để tôi không bị lạnh khi ra ngoài.

Tôi lén vào phòng làm việc của Phó Tầm.

Theo giấc mơ, hình như anh cất chìa khóa két sắt dưới tấm thảm.

Tôi tìm được chìa khóa, hít sâu một hơi rồi tra vào ổ khóa, xoay một vòng.

Két sắt phát ra tiếng "cạch" và mở ra.

Bên trong toàn là những bức tranh vẽ cô gái ấy.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.