1
Khi Cố Hằng gửi tin nhắn hủy hôn.
Tôi đang chăm chú vào việc trang trí địa điểm tại khách sạn, thảo luận chi tiết với MC.
"Thẩm Nhan trở về rồi, hủy hôn đi."
Tôi nhìn chằm chằm vào WeChat, hơi thở ngừng lại vài giây, cứng đờ tại chỗ.
Lời MC nói ngay bên tai, nhưng tôi không nghe thấy gì cả.
"Sau đó thì sao?" Tôi run run gõ chữ.
Cố Hằng trả lời rất nhanh, không chút do dự.
"Cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, phải về nước điều trị, không thể bị kích động."
Tôi nhớ lại tin nhắn khiêu khích mà Thẩm Nhan gửi tối qua.
"Chỉ cần tôi muốn, hai người sẽ không bao giờ có thể kết hôn."
Tôi vốn nghĩ rằng lần này cả hai gia đình đã được thông báo.
Cố Hằng sẽ không còn chiều chuộng Thẩm Nhan nữa.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp tầm quan trọng của Thẩm Nhan trong lòng hắn.
Tôi đè nén cơn tức giận, ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình điện thoại.
"Khi nào cô ấy khỏi bệnh, khi nào chúng ta mới có thể đính hôn?"
Tôi không muốn tranh cãi với Cố Hằng về việc Thẩm Nhan có bị bệnh hay không.
Ngay cả khi vạch trần lời nói dối của Thẩm Nhân.
Trong mắt Cố Hằng, đó cũng là tôi vô lý.
Hắn không trả lời nữa, tin nhắn của tôi chìm vào hư không.
Tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào ngày thứ 49, cảm giác lạnh buốt từ chân lan đến ngón tay.
Hắn quen với việc trốn tránh trong những vấn đề giữa chúng tôi.
Trong mắt hắn, cơn giận sẽ qua đi và tôi sẽ chủ động quay lại.
Nhưng lần này tôi thực sự mệt mỏi…
Không còn tâm trạng nào để tranh giành tình yêu của hắn với Thẩm Nhan nữa.
Cũng không còn sức lực nào để chờ đợi sự hối hận và những lời hứa tiếp theo của hắn.
Tôi yêu cầu nhân viên trang trí khách sạn dừng lại, bồi thường phí vi phạm hợp đồng.
Rồi gửi tin nhắn cho Cố Hằng:
"Mỗi người thông báo với gia đình của mình."
Hắn trả lời ngắn gọn: "Được."
Tôi cười nhạo bản thân.
Xóa Cố Hằng khỏi danh sách bạn bè.
Bảy năm bên cạnh Cố Hằng, chia tay rồi lại quay lại.
Mỗi lần đều liên quan đến Thẩm Nhan.
Hắn yêu Thẩm Nhan, nhưng không thể cưới cô ta.
Không yêu tôi, nhưng lại phải cưới tôi.
Mẹ của Cố Hằng từng thẳng thắn nói với tôi.
Bà ấy không hề khinh thường Lâm gia hiện tại sa sút.
Bà ấy có thể gánh vác áp lực dư luận và chấp nhận hôn ước này.
Là vì thấy tôi có chút nhan sắc, lại là cảm thanh mai trúc mã với Cố Hằng.
Hy vọng tôi có thể giữ chân Cố Hằng, đuổi đi người phụ nữ si mê ảo tưởng bên cạnh hắn.
Tôi cũng từng nghĩ rằng chỉ cần đủ nỗ lực.
Chỉ cần luôn ở bên cạnh Cố Hằng.
Rồi một ngày nào đó hắn sẽ quay đầu.
Tiếc thay, ngày đó không đến.
Tình yêu của tôi dành cho Cố Hằng, đã dần dần bị bào mòn.
Khi trở về biệt thự để thu dọn hành lý, Cố Hằng vẫn chưa về.
Hắn đang ở nhà hàng, cùng Thẩm Nhan ăn tối.
Thẩm Nhan đăng ảnh lên vòng bạn bè, tuy không lộ mặt Cố Hằng.
Nhưng lại chụp rõ chiếc nhẫn trên tay hắn.
Chiếc nhẫn đính hôn mà chúng tôi cùng đi chọn.
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay mình, đặt lên bàn ăn.
Suy đi nghĩ lại, thấy không cần thiết phải khiến hắn chú ý.
Tôi cầm chiếc nhẫn ném vào bồn cầu.
Vừa kéo vali đến cửa, Cố Hằng đã ôm Thẩm Nhan bước vào.
"Lâu rồi không gặp."
Tôi thoải mái chào hỏi Thẩm Nhan.
Thẩm Nhan có chút hoảng hốt, lúng túng nhìn về phía Cố Hằng.
Có lẽ là do trước đây mỗi lần gặp cô ta, chỉ cần cô ta nói vài câu, tôi liền như một người phụ nữ đ i ê n c u ồ n g.
Giờ đây, tâm trạng tôi ổn định như vậy, khiến cô ta không biết làm sao.
Ánh mắt của Cố Hằng rơi vào chiếc vali trong tay tôi.
Chỉ ngạc nhiên một thoáng rồi trở lại bình thường.
"Cũng tốt, em dọn ra ngoài ở một thời gian, sẽ tốt hơn cho Nhan Nhân hồi phục.”
Yêu cầu vợ chưa cưới dọn ra khỏi nhà, để dành chỗ "ánh trăng sáng" dưỡng bệnh.
Những lời vô liêm sỉ ấy được Cố Hằng nói ra một cách đương nhiên.
Một người đàn ông tồi tệ như vậy, mà tôi lại yêu suốt bảy năm trời.
Tôi không muốn dây dưa với hắn nữa, kéo vali đi mà không ngoái đầu nhìn lại.
Trước khi đi xa, tôi nghe thấy Cố Hằng nói:
“Mặc kệ cô ta đi, không cần vẫy tay, tự khắc cô ta sẽ cầu xin quay lại."
Thẩm Nhân giận dỗi: "Em giận đấy, anh không dỗ em à?"
"Làm sao anh nỡ để em giận chứ..."
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn trong bụng, tăng tốc bước đi.
03
Tôi chuyển về căn hộ của mình.
Dưới lầu là khu thương mại sầm uất.
Tôi thích sự náo nhiệt, những nơi có hơi thở cuộc sống.
Cố Hằng thích yên tĩnh, hắn ghét căn hộ này.
Cũng ghét luôn người hàng xóm của tôi, Tống Đình Xuyên.
Một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng giống như hắn.
Cố Hằng ghét Tống Đình Xuyên.
Có lẽ hắn ghen tị với sự dũng cảm của Tống Đình Xuyên khi dám đấu tranh vì tình yêu.
Lại không có khả năng như Tống Đình Xuyên, vì tình yêu mà đoạn tuyệt với gia đình.
Vị thiếu gia họ Tống này điên hơn Cố Hằng nhiều.
Người phụ nữ mà Tống Đình Xuyên muốn cưới về.
Là một nữ diễn viên hạng ba, từ khi vào nghề đã vướng vào vô số tin đồn tình ái.
Tống gia không thể chấp nhận một người hoạt động trong giới giải trí gả vào cửa nhà họ.
Tống Đình Xuyên sẵn sàng ra ngoài lập lập nghiệp, không chịu khuất phục gia đình.
So vối Cố Hằng, người muốn được cả hai.
Tôi thực sự khâm phục chiến binh tình yêu thuần khiết này.
Tối hôm đó, Cố Hằng phá lệ chủ động gọi điện cho tôi.
"Những thứ của em để lại, anh sợ Thẩm Nhan nhìn thấy sẽ không thoải mái."
"Bây giờ em ở đâu, anh mang qua cho em."
Vẫn là cái giọng điệu cao ngạo, ban ơn như cũ.
Tôi vẫn xếp quần áo, không dừng tay.
Kẹp điện thoại vào vai, trả lời một cách thờ ơ.
"Vứt đi đi, tôi không cần nữa."
Bên kia im lặng vài giây, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề.
Một lúc sau, Cố Hằng tức giận.
"Lâm Gia! Rốt cuộc cô đang giận dỗi cái gì vậy!"
"Hôn lễ chỉ là tạm thời hoãn lại, đợi tâm trạng của Thẩm Nhan ổn định hơn một chút..."
Tôi không thể chịu đựng được nữa, ngắt lời hắn.
"Xin lỗi, Cố tiên sinh, bây giờ tôi rất bận."
Cúp điện thoại, tôi tiện tay chặn số của hắn.
Ra ban công, hít gió đêm, nhìn những ánh đèn lấp lánh.
Rời khỏi Cố Hằng, hóa ra lại dễ dàng hơn tôi tưởng.
Tiếng nhạc du dương từ dưới lầu vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Tôi vô thức cúi người nhìn xuống dưới.
Ban công dưới lầu cây cối um tùm.
Tôi chỉ nhìn thấy một đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt vào lan can, và một cái đầu đang lắc lư.
Trời ơi! Ở dưới lầu là Tống Đình Xuyên và nữ diễn viên hạng ba kia.
Cặp đôi này cũng khá biết chơi.
Không có ý định tò mò chuyện riêng tư, tôi quay lại phòng khách tiếp tục thu dọn hành lý.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Mở cửa nhìn rõ người đứng ngoài, tôi ngẩn người vài giây.
Tống Đình Xuyên ở đây…
Vậy người đang vận động dưới lầu là ai?!
04
Tống Đình Xuyên cũng thoáng hiện một tia ngạc nhiên trong mắt.
"Xin lỗi, tôi gõ nhầm cửa.”
Anh ta xin lỗi, quay người định đi.
"Hôm nay tôi vừa chuyển đến, có muốn vào uống một ly không?"
Tôi gọi anh ta.
Nói sao nhỉ, bây giờ tôi hơi thương hắn.
Dù sao cũng là người cùng chung cảnh ngộ bị cắm sừng.
Tống Đình Xuyên quay lại, nhíu mày.
"Ồ? Bây giờ không cần né tôi nữa à?"
Cố Hằng không thích Tống Đình Xuyên, đương nhiên cũng không thích tôi tiếp xúc với Tống Đình Xuyên.
Dù là cổ đông lớn của chuỗi cửa hàng hoa của tôi, nhưng tôi hiếm khi gặp mặt anh ta
Chỉ khi đến kỳ chia cổ tức cuối năm, chúng tôi mới có chút tiếp xúc.
Nói đến việc tôi có thể làm quen biết và nhận được đầu tư từ anh ta.
Cũng nhờ mối quan hệ của Cố gia.
Bây giờ cửa hàng hoa của tôi đang rất lợi nhuận, tôi mới có đủ can đảm để đi theo tiếng gọi con tim.
Như vậy, bảy năm bên cạnh Cố Hằng cũng không phải là vô ích.
Tôi nhún vai: "Bọn tôi chia tay rồi."
"Lại chia tay nữa rồi?"
Góc miệng của anh ta nhếch lên một nụ cười hả hê.
Anh ta bước vào, dựa người vào ghế sofa, đôi chân dài không biết đặt đâu cho vừa, đan chéo lên bàn trà của tôi.
Vẻ ngoài lười nhác, hoàn toàn không còn chút khí chất thanh cao, quý phái của một quý công tử khi lần đầu gặp mặt.
Tôi chọn một chai rượu vang ngon từ tủ rượu.
"Lần này là hủy hôn."
Tôi bình thản đưa ly rượu cho anh ta.
Anh ta lắc nhẹ ly rượu, không giấu nổi nụ cười.
"Ôi, rượu này đắt đấy."
"Có vẻ lần này bị tổn thương không nhẹ, để tôi bầu bạn với em một chén cho khuây khỏa?"
Nếu anh ta không gõ nhầm cửa, thì tổn thương sẽ còn nặng hơn nữa.
Tôi gật đầu: "Đắt thật, năm ngoái anh uống say rồi tặng cho tôi đấy."
Là loại rượu vang cao cấp.
Lúc đó tôi không tiện mang về biệt thự của Cố Hằng, nên đã để trong tủ rượu của ở căn hộ này.
Bây giờ coi như vật về chủ cũ.
Đôi mắt của anh ta run lên, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn ly.
"Thôi, coi như chúc mừng em thoát khỏi bể khổ."
Tôi cầm ly rượu lên: "Cũng chúc anh..."
"Sớm tìm được tình yêu đích thực."
Bị cắm sừng, chắc chắn không người đàn ông nào muốn nghe từ miệng người khác.
Hơn nữa, lại là một người phụ nữ không quen biết.
Tiếc là lời nhắc nhở tế nhị của tôi, anh ta không nghe ra được ẩn ý.
Anh ta cười, đôi mắt đào hoa đẹp như có thể mê hoặc lòng người, nhưng lại là k ẻ m ù.
"Tình yêu đích thực của tôi đang ở bên cạnh, câu này nên dành cho chính em."
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi cũng chẳng khác gì k ẻ m ù.
Tống Đình Xuyên vì nữ minh tinh kia mà không tiếc đoạn tuyệt với gia đình.
Tấm lòng chân thành của tôi cũng bị Cố Hằng làm cho tổn thương sâu sắc.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.