Chương 4
Avatar Khung avatar
25492 Chữ

Bà kéo tôi ngồi xuống bên cạnh Phó Thừa Hựu.

"Sương Sương, Thừa Hựu nói hai người chuẩn bị kết hôn?"

"Một tin vui lớn như vậy, sao lại giấu dì được."

Bà Phó nói mừng rỡ, đồng thời tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình ra, định đeo cho tôi.

Tôi vội giơ tay ngăn lại.

"Dì, dì hiểu lầm rồi…"

"Con và Sương Sương có chút hiểu lầm, cô ấy đang giận con."

Phó Thừa Hựu lên tiếng.

Bà Phó lập tức trừng mắt nhìn anh ta.

"Chắc chắn là do con làm sai rồi, Sương Sương là đứa trẻ mẹ đã nhìn từ bé đến lớn, cô ấy rất ngoan và dịu dàng."

"Con đã làm cô ấy tức giận, con cũng biết mình sai rồi, nhưng Sương Sương không chịu tha thứ cho con."

Mắt Phó Thừa Hựu hơi đỏ, nhìn tôi đầy tội nghiệp.

"Sương Sương, anh thực sự biết mình sai rồi, em cho anh một cơ hội nữa được không?"

Bà Phó cũng vội vã khuyên.

"Sương Sương, về nhà dì chắc chắn sẽ dạy dỗ Thừa Hựu thật tốt, nếu sau này nó còn dám ức hiếp cháu thì cháu cứ nói với bác, bác sẽ không để yên cho nó đâu."

"Lần này, cháu nể mặt bác dì tha thứ cho nó một lần, được không?"

Tôi nhẹ nhàng rút tay ra.

Những năm qua tôi cảm nhận được, dì ấy thật sự quan tâm và yêu mến tôi.

Dì ấy muốn tôi trở thành con dâu của dì, không phải là sự giả tạo.

Nhưng rất tiếc, tôi vẫn phải làm dì ấy thất vọng.

"Dì, cháu và anh ấy đã chia tay rồi."

"Sương Sương..."

"Chúng cháu sẽ không quay lại với nhau nữa, dì ạ, cháu thực sự rất tiếc."

Bà Phó lập tức đỏ mắt.

"Sương Sương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy, hai đứa trẻ này, sao lại cãi nhau thành ra thế này?"

Tôi không trả lời.

Mọi thứ đã thay đổi, cảm giác như đó là tình trạng bình thường của cuộc sống.

Lỗi lầm duy nhất của tôi, có lẽ là đã từng ngây thơ tin rằng Phó Thừa Hựu cũng có lúc thích tôi.

Nhưng chỉ đến khi chúng tôi chia tay, tôi mới chợt nhận ra sự thật phũ phàng.

Chiếc nhẫn không phù hợp ấy, thực ra đã cảnh báo tôi rồi.

Phó Thừa Hựu muốn tôi làm bạn gái.

Có thể là vì đang giận ai đó.

Hoặc chỉ là chợt thích chơi chơi.

Chủ nhân của chiếc nhẫn đó, vốn dĩ không phải là tôi.

Chính tôi lúc đó, tự lừa dối mình không chịu tin thôi.

Nhìn thấy bà Phó như vậy, tôi cũng thấy rất khó xử.

"Dì ạ, cháu không thể ăn tối cùng dì được, cháu sẽ mời dì vào một dịp khác ạ."

Tôi xin phép rời đi.

Bà Phó và Phó Thừa Hựu đưa tôi ra cửa.

"Không cần đâu dì."

Tôi từ chối lời đề nghị của bà Phó, quay người cầm túi và rời khỏi.

Khi ra cửa, tôi nghe thấy bà Phó đang buồn bã mắng mỏ Phó Thừa Hựu.

Nhưng tất cả những điều này, đã không còn liên quan đến tôi nữa.

Khi tôi gần đến thang máy, Thẩm Tòng Giới bất ngờ xuất hiện từ đâu đó.

Những vết thương trên mặt anh ấy vẫn chưa hồi phục hẳn, anh ấy đội một chiếc mũ.

Hôm nay anh mặc trang phục rất giản dị, áo phông và quần jogger, trông như một sinh viên mới ra trường.

Chỉ có điều, nụ cười của anh, vẫn là vẻ nham hiểm và xảo trá.

Tôi bị anh kéo vào một phòng bên cạnh thang máy trong chốc lát.

Đúng lúc đó, Phó Thừa Hựu từ trong phòng tiệc bước ra, vội vàng đi về phía thang máy.

"Sương Sương..."

Anh ta lớn tiếng gọi tên tôi.

Khi Phó Thừa Hựu gần đến cửa, Thẩm Tòng Giới khóa cửa lại với tiếng “click” một cách quyết đoán.

Trong phòng không bật đèn.

Khi Thẩm Tòng Giới cúi người lại gần, vành mũ của anh nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu tôi.

"Sương Sương, nếu hôm nay Phó Thừa Hựu không tìm thấy em, thì em đi với anh được không?"

23

"Vết thương của anh thế nào rồi?"

Tôi lảng tránh câu chuyện.

Thẩm Tòng Giới tháo mũ, đưa mặt gần hơn để tôi nhìn rõ vết thương.

"Gần như bị hủy dung rồi."

"Giờ nhìn có vẻ không sao rồi."

Tôi giơ tay, sờ nhẹ vào vảy sừng cứng trên vết thương.

"Sương Sương, ngứa lắm."

Thẩm Tòng Giới đột nhiên thì thầm bên tai tôi rất nhẹ.

"Bác sĩ bảo anh không được gãi, ngứa đến mức anh không thể ngủ được."

Anh ấy liếc tôi một cái có vẻ hơi tủi thân.

"Từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ bị đánh."

"Vết thương đang lành, nó sẽ rất ngứa, anh phải cố chịu đựng, nếu không sẽ làm bung vết thương và để lại sẹo."

Tôi nhẹ giọng an ủi anh.

"Vậy em gãi giùm anh được không?"

Ngay khi lời anh vừa dứt.

Bên ngoài hành lang lại vang đến tiếng bước chân.

Tiếp theo là tiếng Phó Thừa Hựu gọi tên tôi.

"Sương Sương, em đừng trốn anh được không?"

"Anh biết em chưa xuống, em vẫn ở đây."

Phó Thừa Hựu bắt đầu gõ cửa từng phòng một.

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng khuyên can anh ta.

Dù sao các phòng khác vẫn có khách đang ăn.

Nhưng tôi biết rất rõ tính khí của Phó Thừa Hựu, nhân viên phục vụ chắc chắn không thể ngăn cản anh ta.

Anh ta sẽ sớm đến ngay ngoài cửa phòng này.

Cơ thể tôi dần căng thẳng.

Thẩm Tòng Giới lại dán sát tôi hơn một chút.

"Sương Sương, hôn anh đi."

Tôi nhìn vào vết sẹo dữ tợn ở khóe mắt anh.

Cuối cùng vẫn không đành lòng.

Tôi nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên vết thương đó.

Nhưng Thẩm Tòng Giới lại lợi dụng để ôm lấy eo tôi, đặt tôi ngồi lên bàn bên cạnh.

Khi anh cúi đầu hôn tôi.

Phó Thừa Hựu đang dùng sức gõ vào cánh cửa này.

"Lâm Sương, Lâm Sương?"

Toàn thân tôi cứng đờ, cố gắng đẩy Thẩm Tòng Giới ra.

Nhưng anh càng hôn sâu và mãnh liệt hơn.

"Sương Sương, anh ta không vào được đâu."

24

Ngày hôm đó thật sự hỗn loạn.

Phó Thừa Hựu đã gõ mở từng cánh cửa trên tầng này.

Nhưng chính cái phòng mà tôi và Thẩm Tòng Giới đang ở.

Cuối cùng anh ta vẫn không thể vào được.

Khi anh ta đã điên cuồng chuẩn bị đập cửa.

Bà Phó đã buộc người kéo anh ta đi.

Trong khi tôi bị Thẩm Tòng Giới đang lạc lối trong cảm xúc.

Tiếng gọi tên tôi của Phó Thừa Hựu đã khàn đặc và điên dại.

Có lẽ anh ta đã nghe thấy tiếng động bên trong phòng.

Trong lúc cảm xúc dâng trào nhất, tôi không kiềm chế được mà rên lên một tiếng.

Và khi tôi phát ra tiếng, giọng của Phó Thừa Hựu bên ngoài cửa rõ ràng dừng lại một chốc.

Sau đó, tiếng đá cửa càng to và mạnh hơn.

Tôi căng thẳng đến mức cả người cứng đờ.

Cuối cùng Thẩm Tòng Giới cũng mất kiểm soát.

"Sương Sương."

Anh liên tục hôn tôi.

25

Bên ngoài yên tĩnh rất lâu.

Thẩm Tòng Giới quỳ trên sàn, cẩn thận là phẳng từng nếp nhăn trên chiếc váy của tôi.

Tôi dần bình tĩnh trở lại, nhưng càng nghĩ càng thấy bực bội.

Dù Thẩm Tòng Giới nói gì, tôi cũng không lên tiếng.

Cuối cùng khi chúng tôi chuẩn bị rời đi.

Thẩm Tòng Giới tựa vào cánh cửa, nắm lấy cổ tay tôi: "Sương Sương."

Khi anh nghiêm túc, thực sự không hề giống như những lời đồn anh là kẻ lăng nhăng.

Tôi gần như cảm thấy.

Anh ấy thật sự thích tôi.

"Chúng ta hãy ở bên nhau đi."

26

Cuối cùng tôi vẫn không đồng ý với anh ấy.

Cũng giống như những gì Phó Thừa Hựu đã nói trước đó.

Tại sao Thẩm Tòng Giới lại thích tôi?

Nếu không phải vì tôi từng là bạn gái của Phó Thừa Hựu, thì trong cơn mưa lớn đêm đó, liệu anh ấy có từ bỏ lòng tự trọng để xuống xe và che ô cho tôi không?

Tôi không cố ý nghĩ xấu về mọi người.

Chỉ là, những năm tháng trải qua liên tục nhắc nhở tôi.

Vì thế tôi chỉ có thể tự nhủ mình như vậy, rằng đừng lặp lại sai lầm nữa.

Những người đàn ông trong giới này, không phải là người phù hợp với Lâm Sương tôi.

Trên đường Thẩm Tòng Giới đưa tôi về, chúng tôi không nói với nhau một lời nào.

Cho đến khi xe dừng lại, tôi xuống xe.

"Lâm Sương."

Thẩm Tòng Giới gọi tôi lại.

Tôi không trả lời, cũng không quay đầu lại.

Cho đến khi tôi đi sâu vào con hẻm, đèn xe của Thẩm Tòng Giới vẫn còn sáng.

Sau đó có người nói.

Đêm hôm đó, tại khu vực thuê nhà tồi tàn đó.

Đầu hẻm không cho phép xe cộ đi vào, có một chiếc xe hơi xa xỉ trị giá hàng triệu đô đã dừng lại ở đó.

Và không rời đi suốt một đêm.

27

Bệnh tình của chị Hoa Hoa bắt đầu có chuyển biến tốt.

Lần tiếp theo tôi đến thăm, chị ấy đã khóc đến sưng mắt và kể cho tôi nghe.

"Em gái không muốn cưới, đã bỏ trốn, nhưng lại bị bắt về."

"Ông nội của chị đã đánh em gái một trận tơi bời, chân cũng suýt gãy."

Chị Hoa Hoa nắm chặt tay tôi, khóc nức nở.

"Sau đó cậu của chị nghe tin, vội vã đến ngay trong đêm."

"Mới đưa được em gái vào bệnh viện trong thị trấn."

"Sương Sương, cậu ấy nói em gái chị muốn tìm đến cái chết..."

Nghe những lời của chị Hoa Hoa, trong lòng tôi lại đang nghĩ.

Nếu như năm đó chị Hoa Hoa và dì không nhờ người đưa tôi đi suốt đêm thì những gì chờ đợi Lâm Sương sau đó, có lẽ cũng là một bi kịch tương tự.

"Chị Hoa Hoa, em sẽ tìm cách, em sẽ đưa em gái ra ngoài."

"Chết đi thì mọi chuyện cũng xong xuôi, nhưng còn sống, mới có hy vọng."

"Nhưng Sương Sương, em có cách thật không? Khó khăn lắm em mới thoát ra khỏi đó..."

"Thử xem, dù gì thì cũng phải thử."

28

Tôi đã vay mượn 10 vạn tệ với lãi suất còn cao hơn lần trước.

Sau đó mang 10 vạn về quê một chuyến.

Tôi cố tình mặc bộ đồ đắt tiền nhất.

Khi về làng, tôi thuê một chiếc xe đắt tiền.

Tôi tìm đến cha và ông nội của em gái, đưa cho họ 3 vạn tệ.

"Hãy cho Tiểu Quyên đến Bắc Kinh cùng cháy, cháu đảm bảo với các ông, đi làm một năm với em, ít nhất cũng kiếm được 20 vạn."

"Hơn nữa, năm sau, em ấy mới 19 tuổi, không ảnh hưởng đến việc thành thân của em ấy.”

3 vạn, gần như là thu nhập một năm của cha Tiểu Quyên.

Họ bị hấp dẫn ngay lập tức.

"3 vạn là cháu trả trước, một năm sau Tiểu Quyên sẽ mang về 17 vạn nữa, thế nào? Hiện cháu đang thiếu người, ngày mai phải đi ngay."

"Cô đảm bảo trong một năm kiếm được 20 vạn à?"

"Nếu không kiếm đủ cháu sẽ bù vào cho đủ 20 vạn."

Tôi tỏ ra một thái độ cao ngạo.

"Cơ hội tốt như thế này cháu không phải dành cho tất cả mọi người, nếu không phải vì nể mặt chị Hoa Hoa thì cũng không đến lượt Tiểu Quyên đâu."

"Được, thế thì để con ranh đó đi theo cô một năm."

Mọi chuyện tiến triển suôn sẻ hơn tôi tưởng.

Khi tôi đến bệnh viện thị trấn vào ngày hôm sau để gặp Tiểu Quyên và chuẩn bị đưa cô ấy đi.

Nhưng lại xảy ra một sự cố.

Cha ruột của tôi, người đi làm ăn xa, không biết nghe được chuyện tôi trở về từ đâu.

Ông ta thuê xe về làng ngay trong đêm.

Khi tôi dắt Tiểu Quyên ra khỏi bệnh viện, ông ta cũng dẫn theo người nhà, chặn đường tôi lại.

29

"Trở về đi, tao đã nhận tiền sính lễ từ phía bên kia rồi."

Người cha ruột của tôi nhìn tôi, ánh mắt như một con sói đói đang nhìn miếng mồi ngon.

"Lâm Sương, mày là con gái của tao, phải nghe lời tao, bây giờ đi theo tao đến bên kia làm dâu."

Tôi không muốn nói thêm bất cứ điều gì với ông ta.

Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.

Nhưng ông ta nhanh tay hơn, thẳng thừng đánh rơi điện thoại của tôi.

"Nói thật với mày, mày gọi cảnh sát cũng vô dụng, ông già này muốn gả con gái, cảnh sát cũng không quản được."

"Sau bao năm đi hoang, cuối cùng mày cũng có ích rồi, có thể kiếm chút tiền cho tao."

Ông ta nắm lấy cánh tay tôi, đẩy tôi về phía chiếc xe tải.

"Đừng mơ tới chuyện chạy trốn, tao đã nhận tiền rồi, không thể nôn ra được."

"Ông đã nhận bao nhiêu, tôi trả gấp đôi cho ông."

Tôi cố gắng ổn định tình hình.

Nhưng ông ta chỉ cười nhạt một tiếng và tát tôi một cái.

"Đừng có chơi trò quỷ quyệt với già, tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy."

Tôi không chịu lên xe, ông ta lại tát tôi một cái nữa.

Ông nội và chú tôi cũng lao tới.

Tiểu Quyên đứng một bên khóc lóc, cầu xin mọi người giúp đỡ.

Nhưng mọi người xung quanh đều đứng đó một cách thờ ơ, không ai bước lên.

Ở đây vẫn thế, số phận của con gái không được coi trọng.

Con gái cuối cùng cũng phải lấy chồng, nếu có thể đổi lấy một khoản sính lễ lớn thì đó là chuyện may mắn.

Tôi bị đẩy vào xe, và khi cánh cửa xe sắp đóng lại.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai.

Chiếc Hummer màu đen của Thẩm Tòng Giới chặn đứng trước xe tải.

Trong khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.

Anh đã đá bay cha tôi, và kéo tôi xuống xe.

"Thẩm Tòng Giới..."

Đôi chân tôi mềm nhũn, gần như không đứng vững được.

"Đừng sợ, không sao đâu, anh ở đây rồi, Sương Sương."

Thẩm Tòng Giới ôm chặt lấy tôi, cúi đầu hôn một cái thật mạnh.

Anh nâng khuôn mặt tôi lên, ngón tay vuốt qua dấu tay trên mặt tôi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

"Em lên xe chờ anh."

Anh đẩy tôi vào trong xe rồi khóa cửa lại.

Tôi nhận ra điều gì đó, vội vàng chạy đến cửa sổ, vỗ mạnh và gọi tên anh.

Thẩm Tòng Giới chỉ quay đầu nhìn tôi một cái.

Vết sẹo ở khóe mắt anh vẫn còn đó, nụ cười của anh vẫn tệ và xấu xa.

Nhưng nước mắt tôi bất chợt trào ra.

30

Ở ngôi làng tụt hậu, hèn kém này, nhiều người rất mù quáng và ngu dốt.

Họ không hiểu gì về pháp luật hay giới hạn.

Một số người có chút hiểu biết, nhìn thấy phong cách và chiếc xe của Thẩm Tòng Giới, cũng biết anh ấy giàu có, không nên chọc vào.

Nhưng rõ ràng, những người nhà tôi đã mất hết lương tâm, không hề suy nghĩ đến những điều đó.

Họ chỉ biết Thẩm Tòng Giới đã phá hoại công việc làm ăn của họ, cắt đứt nguồn thu nhập của họ.

Điều này giống như đang lấy mạng họ.

Một nhóm người xông lên đánh anh.

Ban đầu Thẩm Tòng Giới còn có thể chiếm thế thượng phong.

Nhưng không thể địch lại khi ngày càng có nhiều người trong họ hàng đến.

Đầu anh bị người ta đánh bể, máu dính đầy mặt.

Có người cầm gậy gỗ đập vào chân anh.

Anh đau đến nỗi cắn chặt răng, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn cứng rắn không kêu lên tiếng nào.

Tôi tuyệt vọng gõ vào cửa kính xe, khóc lóc gọi tên anh.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.