Chương 2
Avatar Khung avatar
10512 Chữ

12.

Tôi bị đuổi ra ngoài.

Sát thủ bảo trước khi anh ấy ra ngoài thì tôi không được vào, còn khóa cả cửa lại.

Thế là tôi ngồi ở mép giường chờ.

Một lúc sau, sát thủ tắm xong bước ra.

Vừa thấy tôi, câu đầu tiên anh ấy nói là…

“Về phòng cô đi.”

Lại định đuổi tôi.

Tôi nằm xuống tạo dáng, giọng đầy mờ ám:

“Đại ca, mua một tặng một.”

“Em không sao đâu, đại ca không cần thương xót em.”

Sát thủ hoàn toàn phớt lờ lời mời mọc của tôi, thô bạo lôi tôi khỏi giường, giọng cực kỳ dữ dằn: “Tôi buồn ngủ, phắn ra ngoài mau!”

Ngủ cái gì mà ngủ.

Mới hơn tám giờ thôi mà.

Tôi không phục: “Đây là nhà em.”

Anh sát thủ còn mạnh miệng hơn: “Giờ là nhà tôi rồi.”

Ồ, hình như là vậy thật.

Tôi lập tức cúi gập người 90 độ, nói: “Chúc đại ca ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Tôi chống gậy dò đường, chầm chậm bước ra cửa.

Trước khi đóng cửa, tôi thở dài một tiếng.

“Đại ca, em chợt phát hiện mình rất giỏi khiến người khác muốn lên giường.”

“Ví dụ như đại ca, em vừa nói đã khiến đại ca chuẩn bị ngủ ngay.”

Sát thủ im lặng một lúc rồi đáp: “… Cút ra ngoài!”

13.

Sau khi về phòng.

Tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại lạ.

Lần mò theo âm thanh, tôi tìm thấy một chiếc điện thoại nút bấm cũ kỹ.

Nhấn nút nghe.

Một giọng đàn ông trung niên vang lên…

“Alo.”

“Ninh Ninh à…”

Giọng nghe quen quen.

À, là bố nuôi của tôi, Trần Vệ Lâm.

Tôi đáp: “Dạ bố.”

“Tốt, tốt. Con… con sống bên đó thế nào?”

“Cũng ổn ạ.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Hỏi han xong.

Chắc ông sắp vào chuyện chính rồi.

Người bên kia ho khẽ vài tiếng, giọng ấp úng: “Bố muốn qua ở nhờ nhà con vài hôm được không?”

Tôi sững người: “Tại sao vậy ạ?”

“Mấy ngày trước, bố với mẹ con ly hôn rồi…”

“…”

Thảo nào.

“Bố giờ không có chỗ ở, tiền bạc cũng không nhiều, nên muốn qua con ở tạm một thời gian.”

Trần Vệ Lâm không tìm hai người con trai của ông, lại tìm đến tôi.

“Xin lỗi bố.”

Tôi lạnh nhạt nói: “Căn nhà này giờ đã có chủ mới rồi, bố không thể đến ở.”

Nghe vậy, ông ấy lập tức nổi cáu, hét lên:

“Chủ mới? Làm gì có chuyện đó? Con đang lừa bố đúng không?”

“Con không lừa bố, bố có thể hỏi Trần Vũ Phi, anh ta còn định lấy lại căn nhà này.”

“Ninh Ninh, bố thật sự…”



Không còn tiếng gì nữa.

Tôi nhìn thì thấy điện thoại hết pin, tự tắt máy.

Sạc pin cũng không biết để đâu.

Thôi, mai tìm sau vậy.

Tôi vứt điện thoại trở lại chỗ cũ.

14.

Ba năm trước.

Tôi theo Trần Vệ Lâm đến nhà họ Trần.

Ngay ngày đầu tiên bước chân vào nhà, Trần Vũ Phi đã lôi tôi vào nhà vệ sinh, đá.nh đ.ập không thương tiếc.

Cả người đầy vết thương, tôi kể chuyện này với mẹ nuôi, nhưng bà chỉ bâng quơ tìm lý do, nói rằng Trần Vũ Phi chỉ đang đùa nghịch.

Chỉ có Trần Vệ Lâm thỉnh thoảng đứng ra che chở tôi một chút.

Ở trường, tôi bị bạn học cô lập, thầy cô thì thờ ơ không quan tâm.

Khi thấy người lớn không bận tâm đến mình, Trần Vũ Phi càng lúc càng bạo lực hơn.

Hắn lợi dụng lúc tôi không để ý, đẩy tôi mạnh xuống cầu thang.

Khi tỉnh lại, trước mắt tôi đã là một màn sương mờ mịt, không còn nhìn rõ thế giới này nữa.

Khi biết tôi bị mù, mẹ nuôi lập tức tìm cách đổ lỗi rồi ruồng bỏ tôi.

Trước khi rời đi, Trần Vệ Lâm đưa cho tôi một chiếc điện thoại cũ kĩ nói rằng sẽ thường xuyên gọi cho tôi.

Nhưng tính đến giờ, tôi mới chỉ nhận được một cuộc gọi duy nhất của ông ấy.

15.

"Niên Niên! Con có ở trong đó không?"

"Mở cửa đi, bố đây! Mau mở cửa!"

Tiếng gõ cửa phiền phức và tiếng hét ầm ĩ kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.

Tôi mở mắt, ngoài cửa sổ trời vừa hửng sáng.

Chết tiệt thật.

Từ khi Trần Vũ Phi đến đây, tôi không tài nào ngủ được một giấc trọn vẹn.

Nghe giọng, chắc là Trần Vệ Lâm.

Tôi khoác áo ngoài, lần mò ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy tôi, ông ta lập tức nắm lấy tay tôi, nước mắt ngắn nước mắt dài:

"Niên Niên, rốt cuộc chuyện này là sao? Ngôi nhà này bị ai mua mất rồi?"

"Với cả, sao tối qua lại cúp máy? Gọi không được?"

Tôi rút tay lại:

"Chủ nhân của ngôi nhà này là ai con cũng không biết."

"Tối qua điện thoại hết pin nên tắt máy, gọi không được."

Trần Vệ Lâm kéo tôi vào lòng, bàn tay ông ta vô tình hay cố ý xoa xoa lưng tôi.

"Niên Niên, con không biết dạo này bố khổ thế nào đâu."

"Mẹ con không đưa tiền sinh hoạt đã đuổi ba ra ngoài, còn không cho bố liên lạc với hai anh con..."

Trần Vệ Lâm vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt, nước mũi lên vai tôi.

Tôi vùng vẫy nhưng không thoát ra được.

Dù sao thì ông ta cũng đến đây để xin tiền.

Tôi thở dài:

"Trong thẻ này còn chút tiền, bố cứ lấy mà dùng trước đi."

Nghe thấy tiền, Trần Vệ Lâm lập tức buông tôi ra.

"Trong đó có bao nhiêu?"

"Có lẽ không nhiều."

Tôi rút chiếc thẻ ngân hàng trong túi đưa cho ông ta.

"Ba ra ngân hàng kiểm tra thử xem, mật khẩu là sáu số cuối."

"Được được."

Trần Vệ Lâm nhét thẻ vào túi, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn ngôi nhà phía sau tôi.

Tôi đứng tại chỗ, ánh mắt vô hồn nhìn xuống mặt đất:

"Bố, bố mau tìm việc làm đi, số tiền này chắc chắn không đủ dùng cả đời."

"Và sau này cũng đừng đến đây nữa."

Ánh mắt Trần Vệ Lâm thu lại, ông ta sờ mặt tôi:

"Con sạc điện thoại đầy pin đi, bố sẽ liên lạc thường xuyên với con."

Tôi cúi đầu, không trả lời.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.