Chương 3
Avatar Khung avatar
14145 Chữ

<03/04>

Anh xoa đầu tôi, từng bước đi vào cửa kiểm soát, ba lần quay đầu lại nhìn tôi.

Bỗng dưng tôi cảm thấy lòng trống rỗng.

Trên đường về nhà, tôi cũng thất thần, đến nỗi không nhận ra Tống Lê Dương đang đứng đợi trước cửa.

"Tiểu Vãn!"

Cậu ta nhiệt tình chào tôi, nhanh chóng bước tới, định khoác vai tôi như trước kia.

Tôi nghiêng người tránh đi, động tác của cậu ta cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.

"Giữa bạn bè với nhau, hành động như vậy không thích hợp lắm. Hơn nữa, chúng ta đều đã có người yêu rồi."

Tống Lê Dương tròn mắt kinh ngạc, giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi:

"Cậu đang nói linh tinh gì vậy?! Cậu làm gì có người yêu, sao tôi không biết?"

Rồi như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt căng thẳng của cậu ấy đột nhiên giãn ra:

"Cậu chắc không phải nhập vai quá sâu đấy chứ? Cậu với Việt Bạch chỉ là giả vờ yêu nhau thôi, không tính đâu. Tôi đã nói với cậu rồi, cậu ta có người thích từ lâu rồi, Tiểu Vãn, cậu không thể thích cậu ta được."

Tôi có chút bực mình.

Tống Lê Dương dựa vào đâu mà chắc chắn tôi với Thời Việt Bạch là không thể?

Nếu cậu ta biết chúng tôi thực sự đang bên nhau, chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm.

Tự dưng tôi có chút mong chờ vẻ mặt của cậu ta sau khi biết sự thật.

---

15

"Chúc mừng năm mới!"

Trên bàn ăn, họ hàng thân thiết cụng ly với nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.

Bên ngoài, tiếng pháo đì đùng vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng trẻ con vui đùa ồn ào.

Xem chương trình Tết là thói quen mỗi năm của gia đình tôi. Cả nhà quây quần bên TV, cùng nhau đếm ngược theo MC:

"5, 4, 3, 2, 1... Chúc mừng năm mới!"

Khoảnh khắc chuông giao thừa vang lên, tôi tựa vào cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa, phấn khích hét vào điện thoại:

"Chúc mừng năm mới!"

Thời Việt Bạch mỉm cười đáp lại tôi:

"Tiểu Vãn, chúc mừng năm mới!"

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của anh khiến lòng tôi ngứa ngáy.

Bên này trời đã tối, chỗ anh vẫn là ban ngày.

Không biết nói gì, tôi cũng không nỡ cúp máy, thế là hai chúng tôi cứ thế trò chuyện vu vơ.

Phòng khách quá ồn ào, tôi lén lút trốn vào phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm được chút yên tĩnh.

Tôi áp tay vào cửa sổ, hơi thở phả ra làm mờ lớp kính.

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ một hình trái tim trên đó, bên trong viết ba chữ cái—SYB
.
Bên ngoài, những bông tuyết nhỏ trong suốt chầm chậm rơi xuống.

Tôi không kìm được mở cửa sổ, đưa tay hứng tuyết.

Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay lạnh buốt, nhanh chóng tan chảy dưới nhiệt độ cơ thể tôi.

"Thời Việt Bạch, chỗ em đang có tuyết rơi này."

Đã mấy ngày không gặp anh rồi.

Em nhớ anh lắm.

Giọng nói của Thời Việt Bạch từ đầu dây bên kia truyền đến, trầm thấp mà ngọt ngào, như có dòng điện chạy qua người tôi.

"Tiểu Vãn, anh nhớ em."

Mặt tôi đỏ lên, sau đó cũng nhỏ giọng nói:

"Em cũng nhớ anh."

Sợ anh không nghe rõ, tôi lại nói thêm:

"Là nhớ anh rất nhiều, rất nhiều."

Anh dịu dàng nói:

"Anh biết."

---

16

Sáng mùng Một Tết, tôi theo bố mẹ đi chúc Tết họ hàng.

Quá trình khá nhàm chán, tôi chỉ có thể ngồi một chỗ, thỉnh thoảng tranh thủ lúc bố mẹ mải nói chuyện mà thả hồn đi đâu đó.

Tối qua nói chuyện với Thời Việt Bạch quá muộn, tôi cũng không nhớ nổi mình ngủ thiếp đi lúc nào.

Chỉ biết sáng nay tỉnh dậy, điện thoại đã hết pin, tự động tắt máy.

Mãi mới về đến nhà, trời cũng đã tối.

Tôi ngã lăn ra giường, cầm điện thoại lên xem.

Hộp thông báo trống không, không có tin nhắn của Thời Việt Bạch.

Thôi kệ, đi tắm trước đã.

Lúc tôi tắm xong bước ra, vừa hay điện thoại trên giường reo lên.

Là Thời Việt Bạch gọi tới.

Tôi vui vẻ nhận máy, còn lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng.

"~"

"Đang làm gì thế?"

Anh trầm giọng hỏi, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng thở sâu của anh.

"Tất nhiên là đang nhớ anh rồi~"

Anh khẽ "ồ" một tiếng, bật cười nhẹ.

"Vậy em ra ngoài cửa sổ nhìn xuống xem."

"?!?!"

Tôi lập tức bật dậy, chạy ra cửa sổ, thấy một bóng dáng cao lớn đứng đó.

Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Thời Việt Bạch mặc chiếc áo khoác đen dài, trên vai và mái tóc vương đầy tuyết trắng.

"Mặc ấm rồi xuống, không cần vội."

Làm sao mà không vội cho được?

Gặp người mình yêu, tất nhiên là phải chạy rồi!

Tôi khoác tạm chiếc áo ngủ tai thỏ lông xù rồi lao thẳng xuống nhà.

Không xa phía trước, người tôi ngày đêm mong nhớ đang mỉm cười nhìn tôi.

Tôi chạy nhào vào lòng anh.

Thời Việt Bạch dang tay ôm tôi thật chặt.

"Anh đến đây làm gì?"

Giọng tôi tràn đầy ngạc nhiên, hai tay vòng lấy cổ anh.

"Vì nhớ em, nên tự nhiên tới thôi."

Nỗi nhớ hóa thành những nụ hôn nóng bỏng.

Chúng tôi quấn quýt đến mức không rời ra được.

---

17

"HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ ĐÓ?!"

Giọng Tống Lê Dương vang lên, mang theo cơn giận dữ.

Thời Việt Bạch nhẹ nhàng đặt tôi xuống, tôi vẫn còn tựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, thở từng hơi nhỏ.

Bên tai là tiếng tim anh đập mạnh mẽ, mặt tôi nóng bừng.

Anh kéo tôi vào trong áo khoác, che chắn ánh mắt Tống Lê Dương.

"Tiểu Vãn, qua đây!"

Giọng Tống Lê Dương lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đầy giận dữ.

Tôi không phản ứng.

Cậu ta như phát điên, định lao tới kéo tôi, nhưng bị Thời Việt Bạch ngăn lại.

"Cậu nói là giả vờ yêu nhau cơ mà? Ai cho cậu chạm vào cô ấy!"

"Ha."

Thời Việt Bạch cười khẩy, ung dung đáp:

"Tôi chưa từng đồng ý với cậu. Hơn nữa, yêu đương mà, cần gì cậu cho phép?”

Tống Lê Dương sững sờ, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

"Vậy ra… người mà cậu thích chính là Tiểu Vãn?"

Cậu ta không ngu ngốc, lập tức hiểu ra vấn đề.

Ánh mắt nhìn Thời Việt Bạch ngày càng lạnh lẽo.

"Đúng vậy."

Thời Việt Bạch thản nhiên thừa nhận, rồi lại cười nhạt:

"Nói mới nhớ, cũng phải cảm ơn cậu đấy. Nếu không nhờ cậu giúp tạo cơ hội, tôi làm sao có thể đạt được ước nguyện?"

Anh ấy vỗ vai cậu ta, cười nhẹ nhàng nhưng mang theo chút kiêu ngạo.

"Yên tâm đi, sau này trong đám cưới của tôi và Tiểu Vãn, cậu—ông mai vĩ đại, nhất định sẽ được ngồi ở bàn chính."

Nói rồi, anh cúi xuống hôn lên mặt tôi, vẻ mặt đầy mãn nguyện và cưng chiều.

"Thế nào? Lão Tống, cậu còn muốn tiếp tục nhìn chúng tôi hôn nhau không?"

Tôi len lén thò đầu ra khỏi áo khoác của Thời Việt Bạch, muốn xem thử Tống Lê Dương còn ở đó không.

Nhưng ngay lập tức bị anh ấn trở lại trong lòng mình.

"Đừng nhìn cậu ta, anh sẽ ghen đấy."

---

18

Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc.

Tuần thứ ba sau khi nhập học, tôi nhận được tin nhắn của Tống Lê Dương.

[Tiểu Vãn, có thể gặp nhau một lát không? Chúng ta cần nói chuyện.]

Từ hôm bị anh ta bắt gặp cảnh tôi và Thời Việt Bạch hôn nhau dưới nhà, chúng tôi hầu như không còn liên lạc.

Tôi biết, cậu ta đang giận tôi, cũng đang trách tôi.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ vội vàng chạy đi dỗ dành cậu ta, thậm chí còn cúi đầu nhận lỗi trước.

Nhưng bây giờ thì không.

Chung quy vẫn là vì có thích hay không mà thôi.

Tôi không từ chối lời đề nghị gặp mặt của cậu ta.

Sợ Thời Việt Bạch ghen, tôi đã nhắn tin báo cho anh biết.

"Hay là để anh đi cùng em? Anh cứ thấy thằng đó có gì đó không ổn."

Thời Việt Bạch vòng tay ôm eo tôi, dụi dụi vào cổ tôi, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai tôi.

Tôi hôn lên khóe môi anh, nhỏ giọng trấn an:

"Anh à, em không còn thích cậu ta từ lâu rồi. Đừng lo lắng nữa nhé? Nào, cúi đầu xuống một chút, em thưởng cho anh một nụ hôn này—Mua~" 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.