2.
“Ahhh, Giang Du lại ghi điểm rồi!”
“Nam thần! Nam thần! Ánh sáng của Nhất Trung!”
“Trời ơi, đẹp trai muốn xỉu, máu mũi tôi sắp phun ra rồi!!!”
…
Trên sân bóng rổ lúc này, Giang Du vừa thực hiện một cú ném ba điểm, khiến cả sân bùng nổ trong tiếng reo hò. Mọi người đều đứng dậy cổ vũ. Còn anh, từ chối những chiếc khăn mà mấy cô gái đưa đến, liếc nhìn lên khán đài một chút rồi bước nhanh về phía này.
Theo từng bước chân của anh, tiếng cổ vũ càng vang dội hơn như sóng trào. Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ từ phía sau.
“Tiểu Ninh, thanh mai trúc mã của cậu quả thật không tệ chút nào, không chỉ gương mặt đẹp, mà cả cơ bụng cũng xứng đáng điểm tuyệt đối.”
Giọng của một cô gái khác cất lên, đầy tự tin và kiêu hãnh:
“Tất nhiên rồi, đây là người mà từ bé tôi đã chọn.”
Giọng nói ấy quen thuộc đến mức tôi chẳng thể nhầm lẫn – đó là Tống Ninh, cô bạn thanh mai của Giang Du. Kiếp trước, tôi không biết người đứng sau lưng nói những lời ấy là ai. Giờ đây, khi được sống lại một lần nữa, tôi chỉ muốn hỏi Giang Du một câu:
Giữa muôn ngàn ánh mắt dõi theo, rốt cuộc anh chạy đến đây vì ai?
3.
“Cô ngốc nhỏ này, đang nghĩ gì đấy?”
Chẳng kịp phòng bị, một bóng người bất ngờ che phủ trước mặt tôi. Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Giang Du. Anh rạng rỡ đưa cho tôi một chai nước ép: “Đội bóng rổ phát đấy, anh đặc biệt dặn họ mua loại mà em thích.”
Tôi chưa kịp động đậy thì những người xung quanh đã hét ầm lên.
“Không chịu nổi nữa, tôi sắp ngất mất, chu đáo quá rồi!”
“Nhìn gần mới thấy Giang Du đẹp trai quá, từng đường nét như được điêu khắc vậy, muốn chết mất thôi!”
“Đúng là nữ thần của trường, ai nhìn cũng yêu, ghen tị đến phát khóc!”
Giang Du rõ ràng nghe thấy những lời đó, vẻ mặt anh đầy đắc ý, nhất là sau khi thấy tôi mềm lòng vì những hành động của anh thời gian qua. Nhưng tôi vẫn không hề đưa tay nhận lấy chai nước ép. Tôi nhìn anh, bật cười.
Giang Du như bị ánh mắt của tôi hút lấy, anh nhìn sâu vào mắt tôi, cười theo một cách vô thức và gật đầu:
“Ừ, tuỳ em đánh.”
“Được.”
Giây tiếp theo, tôi thực sự dồn hết sức mà tát thẳng vào mặt anh.
Gương mặt trắng trẻo của anh lập tức sưng đỏ. Anh sững người, đầu bị đánh nghiêng đi, nhìn tôi không thể tin nổi, ánh mắt đầy tổn thương.
Đau không? Nhưng chút đau này, chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau khi tôi bị xe đâm đến mất mạng.
Cũng chẳng bằng nỗi đau trong tim tôi khi chứng kiến anh vô thức chọn bảo vệ cô ấy.
Rõ ràng là anh chủ động đến gần tôi trước, nhưng sao tất cả lại thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt như vậy?
Chính phút ngẫu hứng của anh đã khiến tôi dần dần sa vào, đến mức cuối cùng phải trả giá bằng mạng sống.
“Giang Du!”
Tống Ninh đuổi theo ra ngoài, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
“Con tiện nhân kia, sao mày dám đánh anh ấy!” Cô ta giận dữ lao tới định cho tôi một cái tát.
Nhưng khi tay cô ta gần chạm tới tôi, Giang Du đã giữ chặt cổ tay cô ta lại.
“Không ai được phép động vào cô ấy.”
Khoảnh khắc ấy, anh như trở lại là chàng trai ngạo mạn, kiêu căng từng tung hoành khắp trường, lạnh lùng hất tay Tống Ninh ra.
Lực của anh không hề nhẹ, khiến Tống Ninh loạng choạng suýt ngã.
Cô ta lùi vài bước mới đứng vững, tức tối hét lên: “Giang Du, anh bị làm sao thế? Cô ta vừa tát anh, em chỉ đang xả giận giúp anh thôi!”
“Tôi chính là thích như vậy.”
Anh lạnh lùng nói, đầu lưỡi chạm nhẹ vào chỗ vừa bị tôi đánh.
Tôi chợt nhớ lại, vài ngày trước, anh vừa đi đánh nhau với đám côn đồ ở trường nghề vì bọn chúng định trêu chọc tôi. Khi ấy, cũng ngay vị trí này trên gương mặt anh còn vết thương.
Xem ra, lần này tôi lại khiến vết thương cũ của anh thêm trầm trọng rồi.
“Hoà Hoà, anh thực sự…”
Tôi không muốn nhìn thấy màn diễn của anh nữa, chỉ khẽ cười lạnh rồi quay lưng bỏ đi.
4.
Hôm đó về đến nhà, tôi chặn tất cả các phương thức liên lạc của Giang Du. Thật ra, nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện ở kiếp trước đều đã có dấu hiệu.
Từ khi Tống Ninh trở về, Giang Du không còn đeo bám tôi mãnh liệt và kiên định như trước. Tôi từng nghĩ đây là sự thay đổi bình thường khi thành đôi, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ trái tim anh đã dần nghiêng về phía Tống Ninh rồi.
Phải thôi, từ khi Tống Ninh quay lại, cô ta liên tục nhắn tin quấy rối anh. Dù bề ngoài anh ấy tỏ vẻ khó chịu, nhưng nếu thật sự ghét bỏ, sao lại không nỡ xóa cô ta đi? Nếu thật sự không ưa, sao vào đúng sinh nhật cô ta, anh lại cố tình chờ đến đúng nửa đêm rồi giả vờ vô tình nhắn tin chúc “Sinh nhật vui vẻ”?
…
Đúng dịp nghỉ lễ 1/5, để tránh mặt anh, tôi đến ở nhà dì một thời gian. Bạn cùng phòng nói với tôi rằng tin đồn về tôi và Giang Du lan truyền khắp trường, khiến mọi người phát cuồng. Ai cũng biết tôi đã từ chối Giang Du trước mặt mọi người và còn cho anh một cái tát.
Mấy chuyện này tôi đều đã nghe qua. Trên diễn đàn trường, bài đăng nổi bật nhất hiện tại là:
[Lâm Hòa không biết điều, dám đánh Giang Du trước mặt mọi người.]
Bên dưới, rất nhiều bình luận đã được thêm vào, tất cả đều theo cùng một hướng:
“Giang Du đối xử với cô ta tốt như vậy, sao lại thành ra thế này chứ!”
“Nếu là tôi thì cô ta nên bị đám côn đồ kia xử lý rồi, uổng cho nam thần của chúng ta thức trắng đêm vì cô ta mà đánh nhau.”
“Hừ, tự cho mình xinh đẹp là giỏi sao, tảng đá lạnh lùng thế thì làm gì cũng chẳng thể làm nó ấm lên được.”
“Thương cho Giang Du quá, một chàng trai hoàn hảo lại dây vào một người như cô ta.”
…
Trong một đêm, vô số người quay sang lên án tôi, phần lớn là những cô gái ngưỡng mộ Giang Du. Nhưng không hiểu sao, những bài đăng đó nhanh chóng bị xóa sạch.
Kết thúc kỳ nghỉ, tôi nghĩ rằng thời gian qua đã đủ để Giang Du và Tống Ninh làm lành với nhau. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là…
Khi sáng sớm quay lại ký túc xá, tôi thấy Giang Du ngồi thu mình bên lề bụi cỏ, buồn bã vẽ những vòng tròn trên mặt đất, dưới chân anh chất đống tàn thuốc. Anh đã chờ tôi cả đêm ở đây sao?
Tiếng bánh xe của chiếc vali làm anh giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt từng trong sáng giờ đã hiện tia máu đỏ vì mất ngủ.
Anh run rẩy, mái tóc đen rối bời khẽ động. Rồi chợt nhớ ra tôi rất ghét mùi thuốc, anh luống cuống dùng tay gạt những tàn thuốc trên đất đi.
Tôi phớt lờ, kéo vali bước lên lầu.
Anh loạng choạng đuổi theo, trông chẳng còn chút dáng vẻ kiêu hãnh nào.
“H..Hoà Hòa.”
Vừa nghe giọng khàn đặc của anh, tôi cũng phải ngạc nhiên, sao lại khàn đến thế này.
Giang Du định kéo tay tôi, nhưng nhìn thấy hai tay đầy bụi bặm, anh lại lúng túng buông xuống, giấu ra sau lưng.
“Sao em lại chặn hết liên lạc với anh?”
Anh mắt đỏ hoe, nhưng không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi chặn anh thì còn cần phải báo trước cho anh?”
“Không… không cần.” Anh lắc đầu, giọng khản đặc nói, “Anh nhớ em từng thích một chiếc váy, bạn anh nói giờ có hàng rồi, anh đã mua cho em. Có nhiều mẫu mới nữa, anh cũng mua hết cho em…”
“Giang Du, tôi không cần đồ của anh.”
Tôi bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi nói rõ với anh, tôi không thích anh, anh đối với tôi cũng chỉ là cảm giác mới lạ nhất thời. Sau này đừng làm mấy chuyện này nữa, người ta nhìn vào sẽ hiểu lầm.”
“Không phải thế đâu, Hoà Hòa, anh thật sự thích em, thật sự rất thích em!”
Nhưng giờ đây, dù anh nói gì tôi cũng sẽ không tin nữa.
Có gì thuyết phục hơn phản ứng vô thức khi đối mặt với sinh tử chứ?
Tôi không còn nghe được những gì anh nói nữa, chỉ thấy đầu óc quay cuồng, bước thẳng về ký túc xá.
5.
Khi thấy tôi trở về, các bạn cùng phòng đều tiến đến an ủi, động viên.
Bất kể bên ngoài có bao nhiêu lời đồn thổi, họ vẫn luôn đứng về phía tôi, tin tưởng tôi. Họ không hỏi chuyện giữa tôi và Giang Du ra sao, chỉ lặng lẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, trái cây, nước ấm, rồi ngồi bên cạnh cùng tôi.
“Có chuyện gì cứ gọi một tiếng, chị em luôn bên cậu.. ”
“Ai dám bắt nạt Tiểu Hoà Hòa của chúng ta, tớ đấm một cái ch.ết luôn! Bé cưng của phòng tụi mình đâu phải ai cũng chạm vào được!”
“Đúng thế, Tiểu Hoà Hòa thấy buồn thì cứ gọi bọn mình, chỉ cần cậu nói một tiếng, bọn mình luôn sẵn sàng có mặt!”
Những lời nói ấy suýt khiến tôi bật khóc nức nở.
Họ luôn dành cho tôi sự bao dung và thấu hiểu vô hạn.
Ngoài kia dù có chịu bao nhiêu cay đắng, nhưng mỗi khi trở về nơi này, tôi lại thấy như mình đã về nhà.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.