<01/04>
1
Anh trai tôi là con nhà địa chủ, nhìn cao ráo đẹp trai, nhưng thật ra chẳng có chút tâm cơ nào.
Hồi đi học, anh ấy chỉ biết học, không hề yêu đương.
Cấp ba đã vậy, lên đại học cũng thế.
Mãi đến khi tốt nghiệp đại học, bố mẹ tôi đi dự mấy đám cưới con cái của bạn bè, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng, ép anh trai tôi đi xem mắt.
Nhưng anh tôi cứng đầu như con lừa, cứ như kẻ cuồng công việc, nhất quyết không chịu đi xem mắt, khiến bố tôi tức đến mức cầm gậy đuổi đánh.
May mà bố mẹ còn có tôi - “chiếc áo bông nhỏ xinh” của họ, ngày nào cũng nghe họ than thở.
Mẹ tôi sốt ruột đến mức rơi nước mắt:
"Anh con mà không kết hôn, sau này sản nghiệp nhà họ Ôn chúng ta biết giao cho ai đây?"
Bà vốn rất mê mấy bộ phim cung đấu, coi chuyện con cái kế thừa dòng họ quan trọng hơn cả trời.
Bố tôi cũng thở dài:
"Tôi thật muốn treo một cái bảng chiêu mộ, ai khiến thằng con trai này chịu cưới vợ, tôi thưởng ngay mười triệu!"
Tôi sững người, hỏi đi hỏi lại để xác nhận xem ông nói thật hay đùa.
Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, tiền bạc mẹ tôi nắm cả, trong tay chẳng có gì, muốn làm gì cũng bó chân bó tay.
Ví dụ như yêu đương chẳng hạn, mấy cậu trai trẻ đẹp mã trong trường, ai nấy đều ranh như khỉ, nhìn tôi tiêu xài tằn tiện, chẳng hứng thú yêu đương, thà đi tìm mấy chị đại giàu có bên ngoài còn hơn.
Cũng có người thích tôi, nhưng ngoại hình chẳng dễ coi, mà tôi là một fan trung thành của cái đẹp.
Còn mấy anh chàng vừa đẹp trai vừa không quan tâm tiền bạc mà lại thích tôi, tôi chưa từng gặp. Có lẽ là do vòng quan hệ của tôi chưa đủ rộng, chắc chắn không phải lỗi của tôi rồi.
Tóm lại, không có tiền khiến tôi sống rất mệt mỏi.
Tôi không giống anh trai tôi, đam mê học hành và làm việc. Tôi thích tận hưởng cuộc sống, không thích chịu khổ.
Nếu tôi giúp anh trai giải quyết chuyện kết hôn, bố tôi - một giám đốc nhỏ có danh tiếng - đã hứa bằng chính miệng mình, chắc chắn không nuốt lời.
2
Anh trai đối xử với tôi rất tốt, nhưng anh ấy hơi ngốc, ngoài học hành và công việc, chẳng biết làm gì cả.
Tôi nói đông anh ấy nói tây, chứ đừng nói đến việc tới bắt chuyện. Anh ấy thậm chí còn chẳng biết “bắt chuyện” là gì.
Trước đây tôi từng khuyên nhủ anh ấy:
"Anh mà cứ không biết làm con gái vui thế này, cho dù đẹp trai giàu có đến đâu cũng không kiếm được bạn gái, huống chi nhà mình cũng không phải quá giàu, anh cũng chẳng đẹp trai xuất sắc đến mức đó."
Nói bao nhiêu lần anh ấy cũng như hòn đá trong nhà xí, vừa cứng vừa bốc mùi, còn hỏi ngược lại tôi xem học kỳ này có giành được học bổng hay không.
Nhìn dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của anh ấy, tôi chỉ muốn anh ấy cả đời này đừng yêu ai nữa.
Thấy tôi không trả lời chuyện học bổng, anh ấy liền mách mẹ tôi, nói tôi đi học thì lơ ngơ, chẳng có kế hoạch cho cuộc đời.
Anh ấy thì có kế hoạch đấy, nhưng chỉ trên một con đường, còn đường yêu đương thì chẳng chịu cố gắng chút nào.
Cũng là kiểu học lệch nghiêm trọng. Không giống tôi, tôi nỗ lực đều ở mọi phương diện, tuy không xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Tôi với anh trai vốn có nhiều khúc mắc, cuối cùng đạt đến một trạng thái cân bằng là không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng giờ không giống trước nữa rồi, tôi phải can thiệp vào chuyện của anh ấy thôi.
3
Không can thiệp thì không sao, vừa can thiệp tôi đã phát hiện ra vấn đề.
Tôi và bạn cùng phòng đi đến con phố mua sắm để xếp hàng mua bánh hot trend trên mạng.
Đang sốt ruột chờ, tôi nhìn thấy anh trai tôi đang đứng ở đầu hàng.
Anh ấy không thích đồ ngọt, vậy là mua cho ai?
Tôi lập tức đeo khẩu trang, bám theo anh ấy, cuối cùng cũng phát hiện ra một cô gái bí ẩn.
Chậc, phải nói là, anh tôi đúng là có mắt nhìn, cô gái ấy chính là nữ thần Hạo Miểu của khoa Luật trường tôi.
Cao quý, lạnh lùng, tôi từng may mắn chứng kiến cô ấy thi đấu trong cuộc thi tranh biện.
Thì ra anh trai tôi không phải không hiểu chuyện, mà là đã chọn đúng người.
Nhưng anh trai ngốc nghếch của tôi liệu có giữ được cô ấy không?
Tôi rất nhanh đã nhìn thấy Hạo Miểu nói gì đó với anh trai tôi, sắc mặt anh ấy tái nhợt, suýt nữa làm rơi cả hộp bánh.
Hạo Miểu quay người đi, mái tóc dài tung bay, vừa phóng khoáng vừa lạnh nhạt.
Anh trai tôi giờ chẳng còn chút phong thái nào của kẻ hay mách lẻo, trông cứ như chú chó bị chủ nhân bỏ rơi, sắp lang thang đầu đường xó chợ.
Lúc này không lên trêu chọc, đúng là có lỗi với những ấm ức tôi từng chịu bao năm qua.
Nhưng khi Hạo Miểu đi ngang qua tôi, cô ấy nhận một cuộc điện thoại, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khích và ngượng ngùng.
Tôi nhanh chóng đánh hơi thấy điều gì đó, thay đổi lộ trình, bắt đầu bám theo cô ấy.
Hạo Miểu đến tầng 5 của trung tâm thương mại, tôi tận mắt thấy cô ấy làm như tình cờ gặp gỡ, chào một chàng trai cao lớn.
Chàng trai đó quay lưng về phía tôi, không thấy rõ mặt, khiến tôi nấp sau cột mà sốt ruột dậm chân.
Tôi phải xem cho bằng được xem anh ta là loại cẩu nam nhân gì, sao lại hơn được anh trai tôi?
4
Tôi giả vờ đi chơi, đi vòng quanh hai người họ một vòng.
Lúc nhìn thấy chính diện chàng trai kia, tôi sững người hai lần.
Lần thứ nhất, tôi phát hiện đường nét của anh ta quá hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, làn da trắng mịn.
Lần thứ hai, tôi thấy đôi mắt anh ta to, sáng rực, cứ như muốn hút người khác vào.
Nếu anh ta là cẩu nam nhân, vậy anh trai tôi là gì?
Tôi cố dẹp đi những suy nghĩ bất lợi cho anh trai mình, tự nhủ rằng, anh ta cản trở anh trai tôi tìm được bạn đời, cũng là ngáng đường phát tài của tôi, thế nên anh ta nhất định phải là cẩu nam nhân, chuyện này không thể chối cãi.
Lại gần hơn, tôi nghe Hạo Miểu gọi anh ta là "Ký Túc Bạch".
Cái tên này quá quen thuộc, chính là cựu sinh viên nổi tiếng của trường tôi, Thái tử gia trong giới nhà giàu Bắc Kinh.
Anh trai à, anh thật hồ đồ, lại đâm đầu vào một tình địch mạnh như vậy, sao không chọn ai dễ đối phó hơn?
Tôi vốn định hù dọa đối thủ một chút, nhưng nếu đó là Ký Túc Bạch, với những tin đồn tôi nghe được, anh ta chỉ có dọa người khác, chứ chẳng ai dọa nổi anh ta.
Vậy nên tôi chỉ có thể nhắm vào Hạo Miểu.
Tôi không quen Hạo Miểu lắm, nhưng cũng nghe qua một tin đồn.
Năm ngoái có một thiếu gia phong lưu của khoa Tài chính theo đuổi cô ấy, bỏ một số tiền lớn để sinh viên nam trong ký túc xá xếp đèn thành hình trái tim, kết quả bị Hạo Miểu mắng là "dưa chuột thối".
Thiếu gia ấy liền không ngừng đổi bạn gái mới để chọc tức Hạo Miểu, nhưng chỉ khiến cô ấy càng ghét hắn hơn. Giờ thì hai người họ như người dưng.
Nghĩ lại Ký Túc Bạch, tuy lạnh lùng như núi băng, nhưng chẳng có scandal nào, vừa khéo hợp với gu của Hạo Miểu.
Nếu Ký Túc Bạch cũng là một "dưa chuột thối", Hạo Miểu liệu có còn thích anh ta?
Tìm được điểm đột phá, mọi chuyện trở nên dễ dàng. Tôi cười đến mức không khép nổi miệng.
"Bắt nãy giờ không được con gấu bông nào, còn cười được nữa, cô còn muốn chơi tiếp không?"
Tôi lập tức thu lại nụ cười toe toét, quay đầu nhìn, Ký Túc Bạch đang xếp hàng ngay sau lưng tôi.
5
Anh ta nhíu mày, có vẻ như đã chờ đến phát bực.
Mà Hạo Miểu thì đã sớm biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Tôi lập tức nảy ra ý, ấm ức nói: "Khó gắp quá, anh trai gắp thú giỏi không? Có thể giúp em gắp không?"
Anh ta như thấy chuyện này buồn cười: "Cô đã mua xu chưa mà kêu khó? Không có xu thì định gắp ké tôi à?"
Hừ! Người gì đâu mà đáng ghét!
Hai câu hỏi đầy kiểu cách cao ngạo của anh ta khiến tôi muốn bốc hỏa. Không phải đồn rằng anh ta lạnh lùng, ít nói sao?
Tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái, nghĩ đến món tiền một triệu kia, đành cúi đầu đi mua xu.
Xu vừa mua về, anh ta đã bắt đầu gắp.
Nhìn mà tôi càng thêm tức giận, năm mươi xu mà chỉ gắp được một con? Anh ta còn ngốc hơn cả anh trai tôi!
Tôi giật lấy tay cầm, anh ta bất ngờ nhướng mày. Tôi vội cười xởi lởi: "Anh trai, hôm nay vận may của em tốt, để em thử nhé."
Tôi gắp một hơi hơn hai mươi con thú bông, cuối cùng đều đưa hết cho anh ta.
Không phải tôi phóng khoáng, mà bởi từ nhỏ tôi đã gắp nhiều đến nỗi thú bông ở nhà chẳng còn chỗ mà để.
Trước khi chia tay, tôi gọi anh ta lại, lấy ra mã QR WeChat: "Sao, nhận thú bông rồi định đi luôn? Một câu cảm ơn là xong à?"
Cuối cùng cũng trả được một câu hỏi ngược cho anh ta, thật sảng khoái!
Anh ta tưởng tôi là kiểu người chơi cùng rồi vòi tiền.
Nhưng anh ta chẳng bận tâm, rút điện thoại ra quét mã QR: "Bao nhiêu tiền, nói đi."
Kết quả là lại thêm WeChat của tôi.
"Anh trai, em không chơi tiền đâu, chỉ chơi thật lòng thôi, dám không?" Tôi ngượng ngùng liếc nhìn anh ta.
Anh ta chăm chú nhìn tôi, ánh mắt khẽ lay động.
Tôi dồn anh ta vào cột, nói thẳng: "Ký Túc Bạch, em đã để ý anh từ lâu, em muốn làm bạn gái anh."
Tôi hồi hộp nuốt nước bọt, chờ câu trả lời của anh ta.
6
Về đến nhà, tôi thấy chiếc bánh trên bàn.
Anh trai mang chiếc bánh không tặng được về, đúng là người đàn ông cần kiệm.
Hôm nay tôi không xếp hàng chờ được ăn bánh, nhưng lại tạm thời đánh bại tình địch của anh, còn bước đầu trên con đường tự do tài chính.
Thật là một ngày hoàn hảo!
Tôi vui vẻ hát líu lo, anh trai thấy phiền liền đứng dậy vào phòng.
"Đợi đã." Tôi liếc nhìn anh.
"Chuyện gì?" Giọng anh cũng không tốt lắm.
"Ngồi xuống!" Tôi chỉ ghế sô pha, ra lệnh.
Anh không để ý đến tôi, định bước lên lầu.
"Hạo Miểu là bạn của em, anh thích cô ấy sao không nói với em?" Tôi nghịch chiếc nĩa.
Quả nhiên anh dừng bước, nhìn tôi đầy ngạc nhiên: "Sao em biết?"
Tôi tiếp tục: "Đã nói rồi cô ấy là bạn em, anh nói xem sao em không biết?"
Anh ngẫm nghĩ, rồi quay lại ghế sô pha. Tôi thuận thế vỗ vai anh: "Yên tâm đi, em là em gái anh, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Rồi tôi chuyển giọng: "Nhưng nếu thành công, anh phải tự mình nói với bố mẹ là nhờ em mai mối đấy."
Anh gật đầu, bắt tay thề, chúng tôi đạt thỏa thuận.
"Em định làm gì?"
"Chuyện này anh đừng lo, chỉ cần chuyên tâm theo đuổi người ta là được. Đừng có lăng nhăng." Tôi cố tình nhắc nhở.
"Ôn Tư Dịch, em mà làm gì quá đáng, anh phát hiện thì biết tay anh đấy!"
Tôi nghiêm giọng: "Sao hả? Anh không muốn lấy vợ nữa? Đắc tội bà mai này thì anh cũng biết tay em đấy!"
Anh nhịn rồi nói: "Anh tự mình theo đuổi, em chỉ cần chuyển lời là được."
Tình trường như chiến trường, tôi chỉ tiếc anh không có chút khẩn trương, khiến tôi mệt mỏi bày mưu tính kế. Tôi bực mình nói: "Chỉ sợ anh ngốc đến nỗi theo đuổi chưa được, người ta đã chồng con đề huề trên giường rồi!"
Anh không chịu được nữa, đi lấy roi lông gà của mẹ, tôi nhanh chân chạy lên phòng.
7
Tôi muốn làm bạn gái Ký Túc Bạch, anh ta tất nhiên không đồng ý.
Nhưng tôi nói mình là fan cứng của anh ta, muốn chụp ảnh chung, anh ta miễn cưỡng đồng ý.
Khi muốn mở cửa sổ, trước tiên bạn phải nói mở cửa ra. Người ta không đồng ý mở cửa, nhưng tự nhiên sẽ đồng ý mở cửa sổ. Mục đích đạt được là được rồi.
Hiệu quả khá tốt, Ký Túc Bạch hợp tác rất cao, tôi muốn tạo dáng nào anh ta cũng chiều.
Chụp xong, anh ta còn khen tôi chụp ảnh đẹp, còn muốn xin vài tấm ảnh chính diện chụp chung của chúng tôi.
Dù sao tôi cũng chẳng cần ảnh chính diện, hào phóng đưa luôn.
Cái tôi cần là những bức ảnh chụp từ phía sau, trong đó gương mặt tôi không rõ, chỉ thấy Ký Túc Bạch ...đang nhìn tôi, ánh mắt trông đầy vẻ mờ ám.
Thực ra ánh mắt anh ta nhìn ai cũng có thể làm người ta tưởng nhầm.
Chẳng bao lâu sau, những bức ảnh này bị lan truyền khắp nơi, cuối cùng cũng đến được điện thoại của Hạo Miểu.
Cô ấy nhìn thấy các bức ảnh chụp từ phía sau này và nghe nói cô gái trong ảnh tên là Doanh Doanh, được đồn là con gái một tổng giám đốc nổi tiếng trong thương trường.
Mấy ngày đó, tôi cố tình "vô tình" gặp Hạo Miểu ở ký túc xá. Quả nhiên, sắc mặt cô ấy có vẻ khác thường.
Thế là tôi nhân cơ hội nóng hổi này để triển khai bước thứ hai của kế hoạch.
8
Tôi xin vào công ty của Ký Túc Bạch làm thực tập sinh ở vị trí trợ lý tổng giám đốc.
Văn phòng tôi làm việc ở cùng tầng với văn phòng anh ta.
Tôi cố ý trang điểm thật đậm, lén quan sát Ký Túc Bạch vài lần, phát hiện anh ta bận đến mức quên cả trời đất, thậm chí chẳng nhớ ra tôi là ai.
Việc này càng khiến tôi yên tâm hơn. Hằng ngày, tôi cứ như một kẻ biến thái, lén lút quan sát anh ta.
Chỉ cần cố gắng, mọi chuyện rồi sẽ có cơ hội.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nắm được thói quen sinh hoạt của anh ta.
Mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa, anh ta sẽ nghỉ ngơi trong phòng nghỉ riêng tại văn phòng, và cửa không bao giờ khóa.
Tôi cũng tìm ra được trung tâm điều khiển của hệ thống giám sát độc lập ở văn phòng anh ta.
Trước khi hành động, tôi hít sâu một hơi, tự trấn an mình: tôi không phải đồ biến thái thật sự, chỉ là làm nốt việc này, sau đó… ừm, sau đó lại tiếp tục phi vụ tiếp theo.
Chờ đến lúc anh ta nghỉ trưa, tôi tắt hệ thống giám sát rồi vào phòng nghỉ.
Anh ta nằm trên giường, vẫn mặc nguyên quần áo, bộ dạng ngủ rất yên bình.
Tôi nhẹ nhàng vén nửa chiếc áo vest của anh ta, nằm vào lòng anh ta, dùng tóc che nhẹ gương mặt mình, để lộ bảng tên trên ngực áo.
Trên bảng tên ghi tên tôi là "Trần Lệ Lệ", vị trí trợ lý trợ lý tổng giám đốc.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Nhìn gương mặt ngủ yên của anh ta, tôi không khỏi âm thầm mắng chính mình là đồ không ra gì.
Ký Túc Bạch, tạm thời anh chịu đựng chút đi. Đợi Hạo Miểu từ bỏ anh, tôi hứa sẽ cuốn xéo khỏi thế giới của anh ngay.
Chụp xong ảnh, tôi cẩn thận rời khỏi vòng tay anh ta, nhưng bị một thứ gì đó chặn lại.
Anh ta tỉnh rồi sao?
Tôi sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là cánh tay của anh ta.
Tôi nghĩ đến anh trai mình, nghĩ đến cô vợ tương lai của anh ấy, nghĩ đến khoản tiền một triệu kia, bỗng thấy tuyệt vọng đến mức muốn khóc.
Nhưng chờ mãi không thấy có động tĩnh gì.
Tôi liều mình ngẩng đầu nhìn, phát hiện mắt anh ta vẫn nhắm nghiền. Tôi khẽ đưa tay ra thử hơi thở dưới mũi anh ta, hơi thở đều đều, hóa ra anh ta vẫn chưa tỉnh, chỉ là tôi tự hoảng loạn.
Tôi cẩn thận gạt tay trái của anh ta ra, cố gắng tìm một tư thế vất vả để rút lui khỏi lòng anh ta.
Nhưng đúng lúc đó, tôi lại nghe một tiếng rên nhẹ thoát ra từ cổ họng anh ta. Ngay lúc này, gương mặt tôi đang ở ngay gần thắt lưng anh ta, thật sự quá ngượng ngùng.
Điều tệ hơn là mắt anh ta bắt đầu chuyển động dưới mí, có vẻ sắp tỉnh.
9
Mặt tôi nóng bừng, hơi thở dường như nghẹn lại.
Tôi đứng đờ ra chờ anh ta mở mắt.
Nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình như bị trêu đùa.
Tôi dứt khoát thoát ra khỏi vòng tay anh ta, sau đó đi làm thủ tục xin nghỉ việc.
Nhân viên phòng nhân sự nói quá trình nghỉ việc cần một tuần mới hoàn tất.
Tôi đành cam chịu, chuẩn bị bàn giao công việc xong thì rời đi.
Không ngờ trong tuần đó, thư ký của Ký Túc Bạch lại xin nghỉ phép. Nhiều tài liệu cần được anh ta ký duyệt, thế là người đứng chờ ký bên ngoài phòng họp biến thành tôi.
Quả thật nhục nhã, hằng ngày cầm tập tài liệu đi theo sau anh ta chờ ký tên.
Nhục thì nhục, nhưng tôi càng sợ bị anh ta nhận ra.
Dù sao trước đây tôi luôn rụt rè ngồi ở bàn làm việc như một con chim cút, cơ hội chạm mặt với anh ta rất ít.
Ký Túc Bạch khi làm việc cực kỳ lạnh lùng và nghiêm khắc, mắng nhân viên không nể mặt ai, bất kể họ bao nhiêu tuổi.
Mỗi lần nhìn anh ta, chân tôi đều run lên. Ai lại muốn có bạn trai như thế chứ? Tìm phiền phức cho mình à? Làm sao so được với anh trai tôi?
Anh trai tôi bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong là người rất chu đáo và ấm áp.
May mắn là Ký Túc Bạch chỉ tập trung vào công việc, dường như không nhớ ra tôi là ai, chỉ gọi tôi bằng cái tên mơ hồ:
"Người kia, pha cho tôi một cốc cà phê."
Tôi ngoan ngoãn đáp: "Dạ được, Tổng giám đốc Ký, anh có cần thêm đường không?"
Anh ta không trả lời, chỉ liếc một lượt chồng tài liệu rồi lạnh lùng nói: "Ngay cả thói quen của tôi mà cô cũng không biết, cô thấy ổn không?"
Gì đây? Trời ạ, tôi chỉ là một thực tập sinh thôi mà!
Tôi vội vàng thừa nhận sai sót: "Đúng đúng, là lỗi của tôi, tôi sẽ tìm thư ký Bạch hỏi thói quen của anh ngay. Anh nói tôi nghe lần này, tôi đảm bảo nhớ kỹ!"
Ký Túc Bạch đứng dậy, khẽ hừ một tiếng: "Thôi, để tôi tự đi lấy. Cô đến đây sắp xếp lại bàn làm việc cho tôi."
Tôi không nghĩ ngợi gì thêm, cúi đầu làm theo.
Sắp xếp ngăn tủ xong, tôi mở ngăn kéo, liền sững người.
Bên trong có một tấm ảnh chụp chung của tôi và anh ta ở trung tâm trò chơi.
Thứ này sao có thể để trong ngăn kéo văn phòng được? Chắc chỉ là anh ta tiện tay để đó thôi!
Tôi định nhét tấm ảnh xuống dưới chồng tài liệu, để anh ta không chú ý đến nữa.
Nhưng một đôi tay dài, trắng trẻo và thon gọn đã nhanh hơn tôi, lấy tấm ảnh ra trước.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.