Chương 4
Avatar Khung avatar
10585 Chữ

13.
Sáu tháng sau.

Tại thành Dương Châu, trong con hẻm Phồn Hoa, có một cửa hàng mỹ phẩm tên là "Đào Yêu" chuyên bán phấn son. Màu sắc của những món đồ này rất chất lượng, được các cô nương yêu thích.

Người mở cửa hàng là một góa phụ.

Góa phụ mang thai.

Phu quân cô ấy đã hy sinh trên chiến trường vì đất nước.

Một cô nương, năm nay mới chỉ 17 tuổi, vậy mà đã phải sống cuộc đời góa phụ.

Quả thật là đáng thương.



Ta chính là người góa phụ ấy.

Khi rời bỏ Tề Thận và đến Dương Châu, ta mới phát hiện mình đã mang thai được hai tháng.

A nương khuyên ta quay lại tìm Tề Thận.

Ta không muốn.

Ta không muốn làm thiếp.

Càng không muốn cả đời phải sống dựa vào ánh mắt của người khác.

Cũng không hy vọng con ta sẽ phải sống như ta lúc nhỏ.

Ta cười và an ủi a nương, "Chỉ là một đứa trẻ, ta có thể nuôi lớn nó."

Nhưng một góa phụ mở cửa hàng, không tránh khỏi bị người khác ức hiếp.

Vì vậy, ta đã bịa ra một câu chuyện.

Phía đối diện cửa hàng mỹ phẩm là một quán rượu.

Con trai của chủ quán rượu tên là Thẩm Uy An, đã học hành mười năm, và năm ngoái đã thi đỗ, hiện tại đang làm quan ở thành Dương Châu.

Thẩm Uy An rất quan tâm đến ta.

Ngày thường, khi không có việc ở phủ, hắn sẽ đến giúp ta.

Ta đã từ chối vài lần.

Hắn lại nói rằng giờ bụng ta đã lớn, nếu có ai đến quấy rối vì thấy cửa hàng làm ăn phát đạt, thì ta sẽ gặp khó khăn vì thân thể không tiện.

Có một người nam nhân ở bên cạnh sẽ an toàn hơn.

Dần dần, có người bắt đầu truyền tai nhau, "Thẩm đại nhân thích góa phụ kia, muốn cưới nàng làm thê tử."

"Á? Góa phụ ấy không phải đang mang thai sao?"

"Đương nhiên là muốn làm phụ thân đứa bé đó rồi."

Ta không sợ những lời đàm tiếu đó.

Nhưng Thẩm Uy An, một người nam nhân chưa có thê tử, thanh danh trong sạch, mà lại liên quan đến ta, thì sau này e rằng sẽ không dễ dàng tìm thê tử.

Điều này sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến duyên phận của hắn.

Hôm nay cửa hàng đóng cửa, Thẩm Uy An giúp ta cất các mẫu vào trong tủ.

Ta ngồi trên ghế, do dự một lúc rồi mở lời, "Thẩm đại nhân, chắc chắn những ngày qua ngài cũng đã nghe nhiều lời đồn."

"Ta là một nữ nhân đã có phu quân, không sao, nhưng ngài là người có thanh danh sạch sẽ, tương lai rộng mở, nếu liên quan đến ta, sau này e rằng sẽ khó tìm được thê tử."

Thẩm Uy An cứng người lại.

Một lúc sau, hắn khẽ lên tiếng, "Ta không sợ."

"Ý của ta... ngài chắc chắn hiểu rồi."

Ta thở dài, "Thẩm đại nhân, ta rất yêu phu quân mình, không nghĩ đến việc tái giá."

"Nhưng hắn ấy đã c.h.ế.t rồi."

Ta nói với giọng chắc nịch, "Dù chàng ấy đã c.h.ế.t, ta vẫn yêu!"

Thẩm Uy An ngẩn ra.

Ta cũng ngẩn ra.

Hắn ngẩn ra vì lời nói của ta.

Còn ta ngẩn ra vì ta nhìn thấy Tề Thận.

Hắn mặc áo choàng trắng, tuyết phủ trên người, thở hổn hển.

Ngựa của hắn cũng dừng lại bên ngoài, thở hổn hển.

Ta từ từ đứng dậy, trong lòng có chút xấu hổ.

Thẩm Uy An quay lại nhìn, chắn trước mặt ta, "Vị thư sinh này, cửa hàng đã đóng cửa rồi."

Tề Thận không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn đẩy mạnh Thẩm Uy An ra.

Thẩm Uy An hoảng hốt, cầm lấy một cây chổi, giả vờ đuổi người đi.

Tề Thận lập tức bẻ gãy cây chổi.

Ta bừng tỉnh lại, vội vàng kéo Thẩm Uy An lại, "Thẩm đại nhân, ta biết người này."

"Ngài về trước đi."

Thẩm Uy An vẫn không yên tâm, quay đầu ba lần.

Hắn dặn dò: "Ta ở ngay đối diện, nếu có chuyện gì, ngài cứ gọi ta."

14.
Cửa hàng chỉ còn lại ta và Tề Thận.

Gương mặt hắn thật đáng sợ.

Lúc này ta mới nhận ra, tại sao người ta ở thành Trường An lại tránh xa hắn như tránh rắn rết, tại sao họ gọi hắn là "Diêm Vương."

Ta lùi lại vài bước, "Tề đại nhân, ngài có gì thì cứ nói đi, đừng nhìn ta như vậy."

"Ta sợ."

Tề Thận nghiến răng cười nhẹ, "Sợ?"

"Nàng còn biết sợ?"

Nói xong, ánh mắt hắn chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào bụng ta và hỏi, "Mấy tháng rồi?"

Ta thành thật đáp, "Tám... tám tháng."

Lại một hồi im lặng.

Các khớp xương của Tề Thận cựa quậy kêu răng rắc, "Sở Loan, nàng bỏ phu quân bỏ con, theo pháp luật thì phải chém đầu!"

Ta ôm lấy bụng, "Không... không phải bỏ con."

"Vậy thì bỏ phu quân cũng phải chém đầu!"

Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chưa từng nghe qua loại pháp luật này."

Câu nói chưa dứt, Tề Thận bước nhanh đến gần ta, một tay ôm lấy hông ta, một tay nắm chặt cổ ta và hôn ta.

Không phải hôn.

Hắn như một con chó, vừa cắn vừa xé.

Ta dùng hết sức đẩy, nhưng hắn quá mạnh, ta không thể đẩy ra được.

Vì thế ta bắt đầu khóc.

Những giọt nước mắt mặn chát chảy vào miệng ta, quả nhiên Tề Thận dừng lại.

"Nàng khóc rồi?"

"Nàng lại là người khóc trước?"

Nói xong, giọng Tề Thận thậm chí có chút nghẹn ngào, "Ta tìm nàng suốt nửa năm..."

"Chỉ cần nghe thấy một chút dấu vết nào của nàng, ta sẽ không ngừng nghỉ mà vội vã đi theo."

"Suốt nửa năm qua, ta đã đi qua sáu thành."

"Ngươi biết từ Trường An đến đây xa bao nhiêu không?"

"Ta chạy không nghỉ suốt gần nửa tháng, ba con ngựa cũng c.h.ế.t vì mệt."

"Ta sợ khi gặp nàng thì sẽ dơ bẩn, nên đã đặc biệt đi tắm, sửa sang lại bản thân, thế còn nàng?"

"Nàng lại đi thân mật với một người nam nhân khác!"

"c.h.ế.t rồi cũng yêu à?"

"c.h.ế.t rồi cũng yêu hắn?"

"Ta không ngờ nàng lại là người như vậy."

"Đang mang con của ta, lại yêu người khác, Sở Loan... nàng... nàng coi ta là gì?"

Ta ngẩn người.

Đây còn là Tề Thận sao?

Hắn có phải bị người khác chiếm thân xác không?

Ta nuốt nước bọt, "Ngài... ngài đừng như vậy."

"Để ta nghỉ ngơi một chút rồi sẽ giải thích với ngài." 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.