Chương 4
Avatar Khung avatar
44026 Chữ

Dì Vương Diệp không biết quan hệ hiện tại của tôi và Chu Diễn nên sắp xếp cho bọn tôi ở chung một phòng.
Tôi không muốn họ biết đến chuyện của Chu Diễn và tôi .
Thôi chỉ một đêm vậy .
Trong lúc tắm , tôi vô tình bị trượt chân .
Chu Diễn nghe thấy tiếng vội vàng chạy vào, tôi ướt sũng, thậm chí người còn không quấn khăn tắm .
"Em bị trượt hả? "
Tôi bị bong gân, nhưng vẫn ngồi dưới đất và ôm ngực .
"Không có gì, anh đi ra ngoài trước đi. "
Chu Diễn nhíu mày, lấy chiếc khăn tắm trên kệ, quấn quanh người tôi , bế tôi lên .
"Mắt cá chân của em bị bong gân rồi. Để anh bế em ra ngoài trước. "
Sau khi được đặt lên giường, tôi lập tức lấy chăn quấn quanh người .
Chu Diễn đi ra ngoài .
"Dì, dì có rượu thuốc không? "
“Dì có, vừa rồi dì nghe thấy tiếng Tiểu Hàm, con bé bị thương hả? ”
Chu Diễn nháy mắt cầm một bình rượu thuốc màu đỏ đi vào, đổ một ít vào trong lòng bàn tay .
Khi anh ấy tắm rửa xong, tôi nhắm mắt lại .
Chẳng mấy chốc, phía giường bên lún xuống.
Khi tôi giả vờ ngủ, tôi có thể cảm thấy anh ấy đang nghiêng người về phía tôi .
Sau đó, anh ấy càng quá đáng hơn , dám kéo tôi ôm vào lòng.
Tôi giả vờ một lúc, nhưng bây giờ không thể giả vờ được nữa, tôi mở mắt ra nhìn chằm chằm vào anh ấy .
Chu Diễn cúi xuống hôn môi tôi say đắm .
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng và trìu mến.
Mãi cho đến khi tôi nhận ra mình đang làm gì, tôi mới đẩy anh ta ra.
Chu Diễn ngơ ngác nhìn trần nhà , khẽ mỉm cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì ? Sau hai năm kết hôn, chẳng phải rất ghét tôi sao, bây giờ sắp li hôn rồi, lại đối xử với tôi tốt như vậy .
Vừa rồi lúc anh ấy nắn chân cho tôi, vì biết tôi bị bong gân nên động tác của anh ấy vô cùng nhẹ nhàng .
Kết thúc cả rồi, còn tới dịu dàng hôn tôi, lôi kéo tôi rớt vào vũng bùn một lần nữa sao .
Hay muốn tôi lại tiếp tục theo đuổi anh ta thêm hai năm nữa ?
Chu Diễn nhìn thấy tôi khóc, vội vàng giơ tay lau nước mắt cho tôi .
“ Anh xin lỗi, là lỗi của anh vì đã làm em khóc. ”
"Đánh mắng anh cũng được , nhưng em đừng khóc có được không? "
Tôi ngẩng đầu lên, cố kìm nước mắt .
" Tại sao vậy, Chu Diễn? "
" Chị Dương nói anh đến thăm em khi em bị tai nạn hôn mê có đúng không? "
Sau một lúc im lặng, anh gật đầu .
Tôi ngồi dậy và hỏi .
" Sao anh không nói cho em biết? Sao ban ngày anh không tới thăm em? Anh muốn em hiểu lầm anh hả? "
"Hay ban ngày em xấu quá nên anh không nhận ra hả? "
Anh kéo tôi vào lòng .

" Anh xin lỗi. Đều tại anh đã làm em buồn. Trong trái tim anh, em luôn là người quan trọng nhất. "
"Anh nghĩ em tin không? Chỉ một câu là xong rồi sao ? Hai năm qua, anh đối với em lạnh như băng, dù em có cố gắng đến đâu, cũng không sưởi ấm được anh. Thì ra em là người bị anh ghét nhất, bây giờ anh nói như thế , anh nghĩ em còn tin anh không? "
“Là anh không nhận ra tình cảm của mình nên mới làm em tổn thương như vậy. ”
Tôi không muốn nghe và đẩy mạnh Chu Diễn ra .
Sau vài giây giằng co, anh ôm gối xuống giường: “Em đừng kích động, anh ra ghế sô pha ngủ. ”
22.
Xuống lầu vào sáng sớm .
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng người đang ngồi trên ghế sofa.
Người đàn ông quay người một bên, mỉm cười với tôi .
"Em dậy rồi hả? "
"Anh đến từ bao giờ thế? "
Thôi Húc và tôi đã nhiều năm không gặp nhau rồi .
Tôi từng coi anh ấy như anh trai trong nhà.
Anh ta đứng dậy .
" Anh nghe nói chú Trần gần đây sức khỏe không tốt, nên anh đến thăm. "
Anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều. lúc trước toàn mặc những bộ đồ xanh đỏ lòe loẹt, nhưng giờ lại ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, tôi thấy không quen .
“Em sẽ nhờ dì đưa anh lên. ”
Anh ấy bước tới chỗ tôi .
"Còn em thì sao, em không hoan nghênh anh à? "
Tôi lùi lại một bước .
Nhìn thấy ở cửa, Chu Diễn cùng bác sĩ đi vào .
Thôi Húc quay đầu lại, nhìn thấy Chu Diễn .
"Tôi lên trước nhé. "
Chu Diễn đi vào, liếc nhìn Thôi Húc đang đi lên lầu, ánh mắt lập tức trở nên tối tăm .
Nắm đấm của anh cũng siết chặt lại .
Tôi bối rối, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Chu Diễn trong trạng thái này .
Khi anh ấy biết tôi đang nhìn anh ấy, Chu Diễn lập tức trở lại bình thường .
Anh mở chiếc túi trong tay lấy ra một đôi dép màu trắng .
" Trên đường đi đón bác sĩ, anh có đi ngang qua siêu thị nên chọn một đôi dép đi trong nhà dùng thử. Chân của em đang bị trẹo, mang dép mềm một xíu sẽ tốt hơn ."
Anh ấy cúi xuống, ra hiệu cho tôi ngồi xuống để thay dép cho tôi.
Dì đi tới, bưng tách trà trên bàn ra nói đùa .
"Đôi vợ chồng son tình cảm tốt ghê. "
"Để em tự làm. "
Tôi cúi đầu thay dép, cách anh ấy nhìn Thôi Húc lại hiện lên trong đầu tôi .
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Chu Diễn. Chẳng lẽ anh ấy ghét Thôi Húc sao ?

Thôi Húc ở trong phòng bố tôi gần một tiếng mới đi xuống .
Anh ấy nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt rơi vào Chu Diễn .
" Nói chuyện chút không? "
“Được vậy ra ngoài nói chuyện. ”
Hai người đi ra ngoài sân. .
Tôi không hiểu, họ có thể nói gì với nhau cớ chứ?
Trong suy nghĩ của tôi, hai người họ không hề có điểm chung gì để gặp nhau.
Nhưng bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng ẩn giấu giữa hai người, tôi có thể thực sự được cảm nhận .
Tôi nhớ khi còn học đại học, Thôi Húc có lần đến gặp tôi và cũng gặp được Chu Diễn.
Nhưng Chu Diễn cũng không nói chuyện nhiều với anh ta, lúc đó anh đi thư viện.
Sau này hai người họ có gặp lại nhau không ?
Trần Nam nhặt một quả bóng lên, ngẩng đầu hỏi .
"Chị ơi, chị có thể chơi bóng đá với em không ? "
Tôi gật đầu : “Được. ”
Khi quả bóng lăn sang đầu bên kia, nơi hai người họ đang nói chuyện, tôi đi đến nhặt bóng lên .
" Nghe nói mấy năm nay cậu đối với Trần Hàm không tốt đúng không? "
“Anh là người ngoài, có tư cách gì nói về việc vợ chồng chúng tôi. ”
"Không đủ tư cách? Nếu không có cậu, tôi và Tiểu Hàm đã kết hôn lâu rồi. "
"Cô ấy sẽ không cưới anh. Ai tinh ý một chút cũng nhận ra được. Cô ấy có dành chút tình cảm gì cho anh đâu, cùng lắm xem anh như anh trai mà thôi. "
"Ừ thì Tiểu Hàm đúng là thích cậu, nhưng cậu cho cô ấy được cái gì, là thái độ xa cách? Hay đau khổ? Nếu là tôi, ít nhất tôi sẽ không để em ấy phải chịu ấm ức. "
"Anh nghĩ tôi muốn như vậy hả? Nếu lúc trước các người không phát điên cảnh cáo tôi nhưng không được, lại quay sang bức ép bố tôi, thì tôi đã không mẫu thuẩn giày vò làm tổn thương cô ấy. Một bên là người tôi yêu thương nhất, một bên là người cha tảo tần nuôi tôi, tôi lựa chọn ai, lương tâm cũng sẽ không được yên ổn."
Thôi Húc im lặng hồi lâu .
Tôi vừa nghe thấy giọng của Thôi Húc đã thấy rét lạnh toàn thân .
“ Thật xin lỗi, nếu biết cuối cùng anh vẫn không buông tay em ấy, chắc chắn chúng tôi sẽ không bức ép mạnh như vậy. ”
“Hả, một câu xin lỗi của anh, anh nghĩ bố tôi có thể sống lại được không? ”
"Bịch. "
Quả bóng rơi khỏi tay tôi.
Hai người họ khiếp sợ quay đầu lại .
"Tiểu Hàm, em đến lúc nào vậy? "
Bọn họ trong mắt, ánh mắt trở nên bối rối .
" Các anh đang nói cái gì ? "
Toàn thân tôi lạnh buốt , giống như bị rớt vào hầm băng.
Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Diễn .
“Bố không thể sống lại là ý gì ? "
"Thôi Húc, anh đã làm gì bố của Chu Diễn? Không, các người đã làm gì? "
“ Ngoài anh ra còn ai tham gia vào việc này nữa ? ”
" Các anh rốt cuộc đang giấu em cái gì ? "
Tôi có linh cảm rằng sự thật đằng sau sẽ khiến tôi không thể chịu đựng nổi, nhưng tôi phải đối mặt với nó.
Chu Diễn chưa bao giờ nhắc tới bố trước mặt tôi, khi tôi hỏi anh ấy, anh ấy trở nên rất mất bình tĩnh .
Chu Diễn nhẹ nhàng xoay người tôi lại: “Đừng kích động, đợi khi em bình tĩnh lại, anh sẽ giải thích cho em. ”
"Tôi muốn biết ngay bây giờ, cầu xin các người, nói cho tôi biết. "
Thôi Húc lên tiếng .
" Xin lỗi, Tiểu Hàm, là anh, anh đã yêu em từ lâu, nhưng em chỉ coi anh là anh trai, em yêu Chu Diễn. Lúc đó anh tuổi trẻ ngông cuồng. Vốn tưởng Chu Diễn không xứng với em nên anh lấy tiền khinh nhục cậu ấy, yêu cầu cậu ta cầm tiền tránh xa em ra, nhưng cậu ta lại không lấy một xu còn nói anh đừng chơi những trò trẻ con như vậy nữa. Anh chỉ cảm thấy thật buồn cười, cậu ta có tư cách gì mà đòi so với anh, anh tức giận đến phát điên tìm người dạy cho cậu ta một bài học. Sau đó, anh lại phát hiện cậu ta vẫn không tránh xa em. Anh biết bố cậu ta làm việc ở thành phố này, nên đã tìm đến một nhóm người đánh bố cậu ấy bị thương nặng ” .
Tôi không thể tin những gì tôi vừa nghe thấy.
Tôi tát Thôi Húc một bạt tai.
"Rác rưởi. "
Tôi tát lệch nửa bên mặt Thôi Húc .
" Xin lỗi, Tiểu Hàm. "
“Chỉ cần em thấy dễ chịu một chút, em tát anh bao nhiêu lần cũng được. ”
"Đánh anh chỉ tổ làm bẩn tay tôi. "
"Anh có còn là con người không vậy, anh có biết không phải Chu Diễn không tránh xa tôi? Chính là tôi thích anh ấy, bám dính lấy anh ấy. "
“Anh đánh anh ấy xong rồi, còn phát điên tìm đánh bố anh ấy. Sao anh không đánh chết tôi đi? ”
"Tiểu Hàm. "
“ Anh cút đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa. ”
"Em cứ ghét anh, hận anh cũng được. Mấy năm nay, anh nghĩ sở dĩ Chu Diễn lạnh nhạt với em là vì bố của cậu ấy, anh cảm thấy ngày đêm bất an, chính tay anh đã hủy hoại hạnh phúc của em, nhưng mà anh lại không dám nói cho em biết. Anh biết một khi em biết sự thật, em chắc chắn sẽ ghét anh. Hôm nay nói ra cũng tốt, anh được giải thoát, người sai là anh, vì thế người trả giá phải là anh, hi vọng hai người không tiếp tục làm tổn thương nhau nữa, hãy sống thật hạnh phúc bên nhau nhé!"
“ Các người , ngoài anh ra còn ai nữa? ”
"Không còn ai cả, chỉ có anh thôi. Vừa nãy em nghe nhầm rồi. "
Tôi tự giễu cười: “Tin hay không thì anh không nói tôi cũng đoán được. ”
Thôi Húc quay đầu lại .
"Thật sự chỉ có anh thôi, em đừng nghĩ lung tung. "
Anh ta nhìn Chu Diễn cầu cứu .
Chu Diễn cũng gật đầu : "Không có người khác đâu. "
Tôi hy vọng lời Chu Diễn nói là sự thật ,không còn ai khác tham gia vào nữa.
Nhưng làm sao tôi có thể nghe nhầm được ?
Hóa ra Chu Diễn thực sự rất yêu tôi, giờ đây anh ấy muốn bảo vệ tôi , không muốn truy cứu nữa.
"Là bố tôi phải không? Hai người lên kế hoạch đánh bố Chu Diễn, muốn Chu Diễn ghét tôi có đúng không? "
"Chẳng phải bố của tôi vẫn luôn thích anh. Đã nhiều lần, ông ấy nói với tôi, tôi với anh là thanh mai trúc mã, nếu sau này có thể gả tôi cho anh, ông sẽ rất yên tâm. "
Tôi chỉ nhận được sự trầm mặc.
Thì ra chân tướng lại đẫm máu như vậy.
23.
Tôi căn bản không thể thông suốt được tất cả những điều này, có lẽ cả đời tôi cũng không bao giờ có thể chấp nhận được điều này .
“Tất cả đã là quá khứ rồi, em đừng nghĩ về nó nữa, bây giờ chúng ta hãy trân trọng từng phút từng giây bên nhau của hiện tại nhé! ”
Chu Diễn ôm mặt tôi áp vào trán tôi .
"Làm sao em có thể trân trọng hiện tại, Chu Diễn, bố của anh bị bố em giết chết đấy? "
Hôm nay tôi mới thật sự hiểu được tại sao anh hấy lại hận tôi đến thế.
Tôi đã nghĩ ra hàng nghìn lý do nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lý do đó lại khó chịu đến vậy.
Chu Diễn giải thích .
"Không, bố anh chết vì bệnh ung thư. Ông ấy không bị đánh chết. Vết thương đó chỉ là ngoài da thôi. "
Tôi nghe không vào.
"Anh không cần phải che giấu cho bọn họ nữa . "
Khi tôi đứng trước giường của Trần Thanh Văn .
Ông ta dường như cảm nhận được điều gì đó.
"Con biết tất cả rồi? "
"Chắc ông hy vọng tôi cả đời không biết chuyện này . Tôi chợt hiểu tại sao tình trạng của ông lại càng ngày càng tệ, bởi vì quả báo của ông sắp đến đấy. "
Dì vẫn cảm thấyđau lòng cho ông ấy .
"Tiểu Hàm, đừng nói với bố con như vậy, chuyện này ông ấy luôn hối hận. Ý định ban đầu của ông ấy thực ra là mong con kết hôn với một người mà ông ấy hiểu rõ. Ông ấy lo con sau này gã đi sẽ chịu ấm ức. "
Tôi cười khẩy: “Gả cho người mình không yêu thì không thấy ấm ức sao? Hóa ra cách ông ta yêu tôi là làm tổn thương người tôi yêu. ”
"Từ nay trở đi, đừng gọi điện thoại bán thảm với tôi nữa, chỉ cần ông còn có chút lương tâm, cũng đừng gọi cho Chu Diễn. Bố anh ấy đã mất từ lâu, ông còn đang dùng loại thuốc đắt tiền nhất, nằm trên giường bệnh trăm vạn mỗi tháng, thậm chí còn chi phối Chu Diễn, anh ấy cũng là con người, nghĩ đến bố mình bị ông coi như sâu như kiến mà đánh, mỗi lần đối mặt với ông đều khiến anh ấy đau lòng. "
" Thật xin lỗi, Tiểu Hàm. Bố đã sai rồi, bố không dám cầu xin con và Chu Diễn tha thứ. Nhưng mong muốn duy nhất của bố bây giờ là các con bỏ qua tất cả, cùng nhau sống thật tốt. "
" Từ đầu đến cuối con đều vô tội. Là bố đã yêu con sai cách. Mọi quả báo hãy để bố gánh chịu. "
"Trên đời không có thuốc hối hận. Hạnh phúc vỡ rồi thì không bao giờ có thể lấy lại được nữa. "
Tôi cười ra nước mắt .
" Ông còn hy vọng tôi và Chu Diễn sống tốt, sao ông lại mặt dày như vậy? Chẳng lẽ muốn cha anh ấy ở dưới m.ồ rồi còn không yên sao? "
24.
Chạy ra khỏi Trần gia .
Tôi vất vưởng như cô hồn, lang thang không mục đích trên đường phố .
Tôi muốn đứng dậy và hít thở chút không khí trong lành nhưng dường như có một cặp móng vuốt dưới lòng đất đang kéo tôi xuống địa ngục .
Sau khi bố của Chu Diễn qua đời, anh lo tang lễ cho bố mình xong rồi quay trở lại trường học, trông anh ấy lúc nào cũng như người mất hồn .
Lúc đó tôi không biết gì cả , ngoại trừ việc bố của Chu Diễn đã qua đời .
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn với anh ấy nên tôi đã đợi anh ấy ở tầng dưới ký túc xá .
Hàn Phàm mắng tôi .
" Trần Hàm, cô tránh xa Chu Diễn ra, buông tha cho cậu ấy đi. "
"Cô biết không ? Bố của Chu Diễn thật đáng thương, khi ch.ết, trên người vẫn đầy thương tích. "

"Rót tiếp đi. "
" Cô còn muốn uống sao? Cô đã say như vậy rồi. "
"Tôi không say, rót đầy ly đi! "
Ngoài việc say khướt, khiến não tê liệt, tôi không thể nghĩ được gì khác. Tôi không biết cách nào khác để quên hết mọi chuyện cả .
" Hoan nghênh tiên sinh. Tiên sinh, ngài muốn uống gì? "
"Tôi đang tìm một người. "
"Không uống nữa, chúng ta về nhà. "
Trong lúc bối rối, tôi nhìn thấy một bóng người cao lớn trông rất giống Chu Diễn .
"Chu Diễn, sao anh lại tới đây? Đừng xuất hiện nữa được không? Em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa. "
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy cố gắng xắn tay áo anh ấy lên .
" Bọn họ đánh anh như thế nào ? Còn đau không? Có phải lúc trước anh xin nghỉ học mấy ngày là đến bệnh viện chữa trị đúng không? "
"Em yêu anh như vậy , nhưng họ lại dám đánh anh. Khi anh bị đánh...anh bị đánh , em cảm thấy còn đau hơn chính mình bị đánh nữa. "
" Em xin lỗi, Chu Diễn. Em thay bố em xin lỗi anh được không Chu Diễn... xin anh đừng ghét em được không? "
"Không, bố của anh đã ch.ết rồi, chúng ta kết hôn, cho nên ông ấy cũng là bố của em. "
"Anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Giá như anh không biết em, em không bám lấy anh thì bố anh đã không ch.ết rồi. "
"Đừng tốt với em nữa, em không chịu nổi. "
"Ngoan ngoãn, về nhà thôi. "
Cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng, như thể tôi đang ở trên mây vậy
25.
Tôi thức dậy vào ngày hôm sau với cơn đau đầu như búa bổ .
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm nhạt màu khiến tôi nhức mắt .
Khi tôi tỉnh dậy, sự thật được tiết lộ ngày hôm qua lại trở nên rõ ràng mồn một trong đầu tôi .
Tôi nhận ra đây là phòng tân hôn của Chu Diễn và tôi .
Tôi không biết làm thế nào để đối mặt với Chu Diễn, muốn xuống giường rời đi.
Cánh cửa bị đẩy ra .
Chu Diễn bước vào, mỉm cười .
“Em tỉnh lại rồi, anh nấu cho em một ít canh giải rượu, bây giờ uống luôn nhé! ”
Anh múc một thìa đút cho tôi .
Anh ấy càng đối xử tốt với tôi thì lòng tôi càng khó chịu hơn .
Tôi đẩy đi .
"Chu Diễn, anh không cần đối tốt với em như vậy. "
"Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai đây? "
Tôi liếc nhìn tập tài liệu ở mép bàn, cầm lấy .
"Hai chúng ta vẫn là dựa theo ước định, thứ hai, đi cục dân chính, ly hôn đi."
Chu Diễn cúi đầu trầm mặc .
"Em ra ngoài đi dạo một lát. "
Tôi bước khỏi giường, tay bị anh nắm chặt .
“Vậy em định bỏ rơi anh à? ”
"Không phải là em bỏ rơi anh, mà là em không thể nào đối mặt với anh nữa,em có lỗi với anh. "
"Em thực sự rất xin lỗi về chuyện của bố anh, nhưng bây giờ ngoại trừ nói xin lỗi với anh, em không thể bù đắp được điều gì."
" Chúng ta đừng dây dưa nữa, Lâm Đường đối với anh thích hợp hơn em, vừa kịp lúc, cô ấy đã trở lại. "
Anh cau mày: “Có phải là vì em thấy bọn anh xuất hiện cùng nhau trong đám cưới không? Em hiểu lầm rồi. Lúc ở đám cưới Vệ Đồng, anh và cô ấy gặp nhau ở cổng đám cưới, ngoài ra, anh và cô ta không có gặp nhau. ”
“Em thấy cô ấy đứng cạnh anh và tưởng anh và cô ta ở cùng nhau phải không? ”
“ Còn em, em có bao giờ nghĩ xem tại sao cuối cùng anh lại cưới em không? Chắc hẳn em nghĩ rằng anh cố ý cưới em để trả thù bố em phải không? Nếu anh nói là vì anh quá yêu em nên mới cưới em, đến nỗi dù lương tâm có lên án thì anh vẫn muốn ở bên em, em có tin không ? ”
Tôi mím môi .
"Chu Diễn. "
“Anh biết sau khi kết hôn, anh thực sự có lỗi với em, anh không làm tròn trách nhiệm làm chồng, bởi vì mỗi ngày anh đều mâu thuẫn tột độ. Một mặt, anh muốn giữ em ở bên cạnh, nhưng mặt khác, anh hận bố em. Đôi khi, anh cảm thấy như mình sắp ngã quỵ. "
" Ngày em bị tai nạn ô tô, anh đang ở tỉnh khác. Khi biết tin em bị tai nạn xe hơi, anh hoảng sợ tột độ, vội vàng quay trở về, nhìn thấy em hôn mê nằm trong phòng mổ , lòng anh đau như ch.ết đi."
"Anh biết được nguyên nhân em bị tai nạn chính do em tinh thần không tốt, vượt đèn đỏ. Anh càng trách mình nhiều hơn. Chính sự thờ ơ của anh với em đã khiến em nghi ngờ chính mình, bối rối dẫn đến tai nạn. "
"Anh chán ghét bản thân mình. Anh nghĩ, khi em tỉnh lại , chúng ta hãy ly hôn. Nếu em ở lại với anh, em sẽ chỉ bị tổn thương, nên anh không dám cho em hy vọng nữa. "
"Anh biết em nhất định sẽ vực dậy trở lại. Em rất mạnh mẽ. Nhưng vào khoảnh khắc em đưa thỏa thuận ly hôn, anh cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, lúc này anh mới hiểu được hận thù gì đó, cũng không quý giá bằng việc có em bên cạnh. ”
"Anh biết, anh không thể ký tờ thỏa thuận ly hôn đó, anh không thể mất em. "
"Nhưng em đã ch.ết tâm rồi, không cần anh nữa. "
"Sau khi em rời đi, anh tìm em khắp nơi , cuối cùng cũng tìm thấy em ở một thị trấn nhỏ phía nam. Em mở một tiệm thuốc, tình trạng của em càng ngày càng tốt, anh làm tổn thương em nhiều đến mức anh không có dũng khí xuất hiện trước mặt em, anh sợ mình sẽ phá vỡ sự bình yên của em. "
" Anh rất vui khi biết Trương Tâm sắp kết hôn. Anh đoán rằng em sẽ quay lại để tham dự đám cưới của cô ấy, cuối cùng chúng ta có thể gặp nhau rồi. "
“Tại đám cưới, anh đã gặp được em như ý muốn. Trong lòng anh hưng phấn đến mức bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng anh vẫn không biết làm cách nào để đến gần em, không biết phải nói thế nào, nói câu đầu tiên với em sao cho thật tự nhiên. "
" Khi biết em lại rời đi, anh hoảng sợ, lao ra ngoài nắm lấy tay em. Lần này, anh không thể để em đi được. "
Chu Ngạn nắm tay tôi càng lúc càng chặt .
Tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang cố gắng hết sức để giữ tôi .
"Nhưng bố anh đã ch.ết rồi. Bởi vì điều này, anh sẽ luôn cảm thấy tội lỗi. "
" Em hãy tin anh . Bố anh qua đời vì ung thư não. Lần đó ông ấy quả thực bị thương rất nặng, nhưng đều là vết thương ngoài da. "
“Chỉ là cách làm bố em luôn khiến anh canh cánh trong lòng. ”
"Vậy anh rõ ràng hận bố em như vậy, sao còn nghe điện thoại của ông ấy, cùng em cùng về gặp ông ấy? Ông ấy căn bản không xứng. "
" Bởi vì , từ xuất phát điểm của anh và ông ấy đều giống nhau, đều quá yêu em . Khi đó, ông ấy sợ nếu em ở bên anh, anh sẽ không thể cho em cuộc sống như em mong muốn. Ông ấy mong em có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Nếu là bất kỳ người cha nào khác , cũng không muốn con gái quý giá của mình phải chịu khổ với một sinh viên y khoa không có gia thế, vì thế sẽ tức giận và tìm mọi cách ngăn cản hai người ở bên nhau. "
“ Mặc dù em tỏ ra lạnh lùng , ghét bỏ ông ấy, không muốn nói chuyện với ông ấy, nhưng anh thấy rằng em cũng hy vọng ông ấy có thể khỏe mạnh, không bị bệnh tật giày vò. ”
" Thật ra , bố em đã nói chuyện với anh từ lâu rồi, ông ấy cảnh cáo anh tránh xa em ra. Ông ấy nói rằng ông ấy đã chọn một người chồng tương lai cho em. Gia cảnh rể hiền mà ông chọn rất tốt. Hai người lại là thanh mai trúc mã. Em không biết gì cả , vẫn tiếp tục cố gắng xông vào lòng anh. Em thông minh lại dễ thương. Anh đã từ chối em ba lần, nhưng em vẫn không bỏ cuộc. ”
“Lúc Thôi Húc đến trường thăm em, anh thấy em nhiều nhất coi anh ta như anh trai, hoàn toàn không thích anh ấy. Buồn cười là anh ta còn tìm người đánh anh, cảnh cáo anh nếu còn dám tới gần em nữa anh sẽ lãnh đủ. Anh ta không biết, chính bởi vì sự xuất hiện của anh ta, để cho anh thấy rõ anh ta rất tự đại, ngông cuồng, về sau nếu em thật sự kết hôn với anh ta, anh ta cũng có thể sẽ không tôn trọng suy nghĩ của em, anh không yên lòng giao em cho hắn."
“Nhưng tự vấn lại, anh cũng chẳng tốt hơn anh ta là bao? Sau khi kết hôn, chính sự thờ ơ của anh đã làm em tổn thương hết lần này đến lần khác. ”
" Từ đầu đến cuối em đều vô tội , nhưng em lại là người chịu tổn thương lớn nhất . Nếu ... đến bây giờ em vẫn nhất quyết đòi ly hôn, anh tôn trọng quyết định của em. "

Anh chợt mỉm cười .
"Khi chúng ta vừa bắt đầu, vì ở trường có một số tin đồn không hay về em, anh chỉ muốn tránh xa em và coi em như một cô bé. Nhưng em lại có chút kiêu ngạo, ngại ngùng tiếp cận anh hết lần này đến lần khác. Sau khi quen nhau, anh mới phát hiện ra rằng em không hề giống những lời đồn thổi trong trường, ngược lại, em không chỉ xinh đẹp mà còn rất tốt bụng. Anh im lặng dõi theo em, thấy em đang cho những chú mèo hoang trong khuôn viên trường ăn xúc xích, cá khô. Băng bó cho những chú mèo bị thương ở chân, em còn quyên tiền ủng hộ cho những người khuyết tật ăn xin bên đường ”.
“Thì ra những tin đồn đó chỉ là vì họ biết mình kém cỏi hơn em nên mới tạt nước bẩn lên em. ”
" Từ đầu đến cuối , người duy nhất anh thích chính là em. "
"Về phần Lâm Đường, chỉ vì anh muốn cự tuyệt em , nên lúc cô ấy đến anh cùng cô ấy chỉ đứng nói vài câu xã giao mà thôi, mọi người lại đồn thổi anh và cô ấy là thanh mai trúc mã chỉ vì anh và Lâm Đường cùng ngồi chung một chuyến tàu để đi gặp bác sĩ Trịnh nộp bài báo cáo. "
" Em còn nhớ không? Lần cuối cùng em hỏi anh, em nói muốn anh lựa chọn một là em ra nước ngoài không bao giờ quấy rầy anh nữa, hai là muốn anh cưới em, để em quấn lấy anh cả đời. "
" Lúc đó , sau khi suy nghĩ cả đêm, anh đã nắm lấy tay em và nói ... chúng ta kết hôn đi. "
"Nếu như, hiện tại em còn có thể cho anh một lần lựa chọn giống vậy, thật tốt biết mấy?"
Tôi ngẩng đầu lên, Chu Diễn đưa tay ra .
26.
" Em đưa thỏa thuận ly hôn này cho anh. "
Anh rút giấy ly hôn khỏi tay tôi .
"Anh hy vọng em có thể cẩn thận suy nghĩ lại , Trần Hàm. Em chỉ cần nhớ kỹ , anh yêu em, muốn cùng em bạch đầu giai lão. "
Tôi ra ngoài, thơ thẩn đi dạo trên phố.
Cho đến khi điện thoại reo .
"Tiểu Hàm, em trở về chưa? "
"Chị, có chuyện gì vậy? "
"Em có thể nhanh quay lại được không ? Đường Đường bị lạc, chị không tìm thấy con bé ở đâu cả. Về giúp chị tìm cháu với. "
Tôi bị sốc. Làm sao Đường Đường có thể bị lạc được ?
"Em sẽ về ngay. "
May mắn thay, không có nguy hiểm .
Trước khi trời sáng tôi đã trở lại thị trấn nhỏ, tôi cùng chị họ tìm thấy Đường Đường đang ngủ tại ghế đá công viên .
Việc ly hôn giữa Chu Diễn và tôi tạm thời sẽ được gác lại .
Nửa năm sau, bầu trời hôm đó trong xanh .
Tôi sắp xếp lại các loại thuốc trên kệ và quay lại quầy tính tiền .
Nhận được tin nhắn từ Chu Diễn .
"Hàm Hàm, nhóm của bọn anh lần trước đã đoạt giải đặc biệt trong cuộc thi y tế quốc gia. Bệnh viện đã chấp thuận chuyến cho bọn anh nghỉ phép mười ngày đến Tam Á. Bọn anh cũng có thể mang theo người nhà. Em có thể đi cùng anh không? "
"Bác sĩ, tôi bị đau dạ dày. Có thuốc nào chữa đau dạ dày không ? "
Tôi đặt điện thoại xuống .
"có. "
27.
Bên bờ biển êm đềm, tôi ấn vành mũ xuống, dùng điện thoại chụp vài bức ảnh phong cảnh .
"Người đẹp, em có thể cho anh xin thông tin liên lạc không? "
Tôi đang nghĩ cách từ chối thì có ai đó ôm lấy eo tôi .
"Xin lỗi, cô ấy có gia đình rồi. "
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau , tôi chết lặng .
Tôi kiêu ngạo quay đầu sang một bên .
"Làm sao anh biết là em? Em không có nói với anh là sẽ tới. "
"Chỉ cần nhìn bóng lưng của người anh yêu là anh biết được thôi. "
"Vậy sao anh không đến gặp em sớm hơn? Em không quen ai cả , chán quá. "
Người thanh niên quần hoa hỏi thông tin liên lạc đã quay người rời đi .
Chu Diễn hạ vành mũ của tôi xuống .
Anh hôn môi tôi và cụng đầu vào trán tôi .
"Sớm? Không phải em vừa mới tới sao? Anh muốn gặp em sớm hơn, nhưng em lại đến muộn hai ngày, anh đang định bay đi. "
" Đã có ý định bay đi chưa? "
" Ừm, anh tưởng em sẽ không đến nên anh định bay đến thành phố của em sẵn ghé thăm tiệm thuốc của em luôn. "
"Em không tính đến điều này? Anh được bao trọn gói du lịch mười ngày ở đây cơ mà. "
“Không có em ở đây, dù có vui đến đâu anh cũng cảm thấy tẻ nhạt. ”
Tôi lại bị khẽ cắn một chút ở vành tai .

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.