Chương 2
Avatar Khung avatar
17349 Chữ

<02/04>

Trong những lần quay sau đó, hai người này giống như cố tình đối đầu nhau, hoàn toàn không hợp nhau chút nào.

Mỗi ngày quay chương trình hẹn hò xong, não tôi gần như đã ch.

Lo lắng từng chút một, tôi cố chịu đựng đến khi buổi quay hôm nay kết thúc, rồi nhanh chóng chạy về phòng của mình.

Vừa nằm xuống chưa đầy một phút, điện thoại đã rung lên.

Là tin nhắn của Cố Thời Cảnh.

【Lần trước mấy tin nhắn đó thực sự là người khác đè tay anh gửi, anh thua trò chơi mạo hiểm… 】

【Em đừng không tin.】

【Em yên tâm, anh tuyệt đối không phải là người không đáng tin như người ta nói đâu.】

Tôi dở khóc dở cười, không ngờ Cố Thời Cảnh lại đặc biệt nhắn tin giải thích chuyện này.

Tôi đã bảo mà, tính cách của anh ta sao lại có thể gửi cho tôi nhiều tin nhắn như vậy.

Hóa ra lần đó anh ta thua trò chơi mạo hiểm mới gửi, vậy là hợp lý rồi.

Tôi cầm điện thoại lên, định nhắn tin trả lời anh ta.

Ngay lúc đó, Kỷ Yến cũng nhắn tin cho tôi.

Em ấy gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình.

Nội dung là bình luận của fan dưới bài đăng Weibo của em ấy: 【Kỷ Yến là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, không có ai thứ hai.

【Chị ơi, chị phải tin vào con mắt nhìn người của mình.】

Tôi thở dài, miễn cưỡng trả lời: 【Đúng đúng đúng, Kỷ Yến đẹp trai nhất.】

Nhưng vừa gửi đi, tôi mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Hình như tôi không nhấn vào avatar của Kỷ Yến.

Vào kiểm tra thì, trái tim tôi đã xịt keo cứng nhắc.

Tôi đã gửi tin nhắn cho Cố Thời Cảnh.

Theo phản xạ, tôi định thu hồi lại tin nhắn.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại bị treo.

Khi tôi khởi động lại điện thoại, tin nhắn đã không thể thu hồi được nữa.

Tôi vội vàng nhắn tin giải thích cho anh ta, nhưng tin nhắn đã gửi đi rất lâu mà không thấy Cố Thời Cảnh trả lời.

Tâm trạng tôi bắt đầu bực bội không rõ lý do.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Bên ngoài, giọng của đạo diễn có chút lo lắng: "Cô Ninh, không xong rồi, Kỷ Yến và ảnh đế Cố uống say rồi đánh nhau, cả hai đều khóc rồi..."

Đánh nhau sao?

Tôi giật mình đến nỗi điện thoại rơi xuống mặt.

Thực sự không thể trách tôi quá kinh ngạc.

Dù là Cố Thời Cảnh hay Kỷ Yến, trong ký ức của tôi, dường như chưa bao giờ thấy họ khóc.

Khi ở bên Cố Thời Cảnh một năm, có lần bị đồ đạo cụ rơi trúng xương mà anh ta còn không "hừ" một tiếng.

Còn Kỷ Yến, kể từ khi được nhận nuôi về, tôi chỉ nhớ em ấy chỉ có một hình ảnh luôn mỉm cười, chưa từng thấy em ấy khóc.

Vậy mà giờ đây họ lại khóc?

8

Tôi hơi ngơ ngác khi theo đạo diễn đến bờ biển.

Chưa đi được bao xa, tôi đã nhìn thấy hai người đang vật lộn với nhau.

Cố Thời Cảnh nhắm thẳng vào mặt của Kỷ Yến mà đánh, còn Kỷ Yến cũng không chịu thua, cứ nhắm vào cơ bụng của anh ta mà ra tay.

Mấy nhân viên xung quanh cố ngăn cản nhưng không thể tách họ ra, vừa cản vừa khuyên: "Hai người này say rượu còn khó kiểm soát hơn cả heo vào ngày Tết, kéo không nổi."

Tôi: "..."

Cảnh tượng thật sự quá hoành tráng, tôi đứng bên cạnh phân vân không biết có nên tiến lên hay không, thì một nhân viên đã nhanh chóng phát hiện ra tôi.

Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta lập tức quỳ xuống, động tác nhanh nhẹn đến mức làm tôi ngơ ngác.

Chưa kịp phản ứng, cậu ta đã quỳ lê tới bên cạnh tôi, nắm chặt lấy tay tôi và nói: "Ninh lão sư, cô là thần hộ mệnh của tôi!"

Tôi: "??"

Được rồi, thế giới này cuối cùng cũng lộn ngược theo đúng cách tôi mong muốn rồi.

Hai người đang cuộn tròn trên cát như hai con sâu, nghe thấy tên tôi, liền đồng loạt buông tay, đứng trước mặt tôi với vẻ mặt đầy tủi thân.

Kỷ Yến chỉ vào mặt mình, vẻ mặt đáng thương như sắp khóc: "Chị ơi, nếu chị đến trễ chút nữa thì mặt em sẽ bị anh ta hủy hoại mất rồi."

Cố Thời Cảnh, mắt đỏ hoe: "Hu hu hu, bảo bối, cơ bụng của anh đau quá.”

"Thôi, anh biết mà, người như anh sẽ không có ai thương xót đâu."

Với giọng điệu ấm ức ấy, dường như chỉ cần thêm chút nữa là anh ta sẽ vỡ tan ra.

Tôi ngạc nhiên đến mức gần như không thốt nên lời.

Không ngờ hai người này sau khi uống say lại lố bịch như vậy.

Ảnh đế lạnh lùng lập tức biến thành chú chó nhỏ bị tổn thương, còn đỉnh lưu toàn năng lại biến thành một chú chó trà xanh.

Họ thật sự quá giỏi dụ dỗ người khác!

9

Hai người sau khi say chẳng ai chịu thua, càng dỗ lại càng khó.

Khó khăn lắm tôi mới dỗ dành được cả hai, chuẩn bị đưa họ về phòng.

Phòng của Kỷ Yến gần hơn, tôi quyết định đưa em ấy về trước.

Kết quả là Cố Thời Cảnh lại không vui, cúi đầu ngồi xuống đất không chịu đi: "Chó con còn có người cần, còn anh thì không."

Kỷ Yến cũng không phải dạng vừa, giọng điệu nồng mùi trà xanh: "Tôi biết mà, tôi mới là người chị yêu thương nhất."

Tôi: "..."

Được rồi, các người thích chơi như vậy phải không?

Ngay lúc này, có một cô gái nhỏ trong tôi vừa tan vỡ.

10

Mất rất nhiều công sức, nói đến mòn miệng , tôi mới dỗ được hai người và đưa họ về phòng của mình.

Kiệt sức đến mức sắp xỉu, tôi
vừa nằm xuống giường của mình. Cửa phòng lại lần nữa vang lên.

Cố Thời Cảnh mặc áo choàng tắm ngồi xổm trước cửa phòng, hàng lông mi dài cụp xuống, ánh mắt còn mang chút men say, vừa gõ cửa vừa nói đầy ấm ức: "Bảo bối, mở cửa, anh mới là chú chó nhỏ của em."

Dưới ánh đèn mờ, Cố Thời Cảnh càng trông như sắp tan vỡ.

Thấy tôi mở cửa, đôi mắt u ám của anh ta lập tức sáng bừng lên.

Anh ta nóng lòng đứng dậy, nhưng loạng choạng một cái, ngã thẳng vào lòng tôi.

Áo choàng tắm theo đó cũng tuột xuống quá một nửa.

Tôi không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh, theo phản xạ quay đầu đi.

Nhưng anh ta lại không chịu buông tha, dùng tay quay đầu tôi lại, ánh mắt đầy nghiêm túc: "Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em.

“Tại sao khi đó em lại đòi chia tay anh?"

Nói đến đây, giọng anh ngày càng tủi thân: "Em ngủ với anh rồi bỏ rơi anh.

"Hu hu hu, có phải anh rất đáng ghét không?"

Tôi không ngờ sau khi uống say, anh ta lại biến thành một chú cún nhỏ biết khóc.

Nhưng hình tượng này lại hấp dẫn hơn rất nhiều so với vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến người ta không khỏi muốn trêu chọc.

Tôi mềm lòng, an ủi: "Anh không đáng ghét chút nào."

Anh ta cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thật không?"

Khi nhận được câu trả lời khẳng định từ tôi, đôi mắt anh ta lấp lánh: "Nếu em không ghét anh, vậy tối nay chúng ta ngủ chung được không?"

Tôi: "..."

Anh ta đúng là đồ lưu manh!

11

Buổi ghi hình ngày thứ hai, tôi bị tin nhắn của người quản lý đánh thức.

【Cái gì đây? Em và Cố Ảnh Đế tái hợp rồi à?】

【Đừng ngủ nữa, bên ngoài bão đến rồi.】

【Tiến triển của hai người nhanh quá vậy!】

【Dậy đi, Weibo của em sắp nổ tung rồi!】

Tôi mơ hồ nhìn loạt tin nhắn dày đặc, chưa kịp phản ứng.

Tin nhắn của Kỷ Yến cũng tới nhanh chóng.

【 Chị ơi, tối qua chị ngủ với Cố Thời Cảnh à?】

【 Trả lời em đi, chị ơi.】

【 Chị ơi, anh ta có gì tốt chứ?】

【 Sao chị không trả lời em? 】

【 Có phải anh ta làm chị mệt quá không?】

【 Em thực sự ghét anh ta, làm sao anh ta có thể nỡ để chị mệt như vậy? 】

【 Nếu là em, em nhất định sẽ trân trọng chị." 】

...

Ban đầu tôi còn ngái ngủ, nhưng đọc đến đây thì tỉnh táo hẳn.

Tôi nhanh chóng mở bảng tin nóng mà quản lý gửi và cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tối qua, sau khi uống rượu say, Cố Thời Cảnh vừa khóc vừa nằng nặc đòi chụp chung một tấm ảnh với tôi rồi mới chịu về phòng ngủ.

Tôi bị anh ta làm phiền đến phát bực nên cuối cùng đã đồng ý.

Kết quả là tên lưu manh này lập tức đăng lên Weibo với dòng trạng thái: 【Lần sau sẽ không để vợ yêu mệt như vậy nữa.】

Dòng trạng thái đầy ẩn ý, cộng thêm bối cảnh là phòng ngủ của tôi, ngay lập tức gây ra vô vàn suy đoán từ cư dân mạng.

【 Cố Ảnh Đế, tái hợp nhanh vậy sao?】

【 Tôi thật sự khóc ngất, mệt ở đây có phải ý là điều tôi đang nghĩ không? 】

【 Tôi không sợ mệt, để tôi diễn vài cảnh có sao đâu?】

Xem xong bình luận, tôi lạnh cả sống lưng.

Xong rồi, lần này cư dân mạng đều hiểu lầm rồi!

12

Tôi còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Kỷ Yến, đạo diễn đã tìm đến.

Có vẻ ông ấy đã thấy tin nóng, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn tôi: "Cô Ninh, cư dân mạng nhờ tôi hỏi cô, có thật là tối qua cô với Cố Ảnh Đế ở bên nhau không?"

Tôi: "???"

Không phải chứ, hỏi tôi về chuyện của chính tôi trước mặt tôi, ông ta lại được lợi, tính cách lại dễ chịu nữa chứ!

Tôi còn chưa kịp nói gì, vài nhân viên đã bắt đầu thảo luận.

"Mặc dù tôi là fan couple An Yến, nhưng tôi thấy An Cảnh cũng rất đáng yêu."

"Tôi là fan An Cảnh, tối qua chỉ nhìn ảnh thôi mà đã phê rồi."

"Mọi người ơi, ai hiểu niềm vui vừa được trả lương vừa được ăn 'thính' CP chứ?"

Tôi: "..."

Bình luận: "Cười ch mất, hóa ra thế giới này là một sân khấu khổng lồ thật."

"Trạng thái tinh thần của họ giống như đang diễn vậy, đúng là làm lâu thì con người sớm muộn cũng sẽ phát điên."

"Ghen tị với họ quá, vừa được trả lương vừa được ăn 'thính' CP."

Sáng sớm còn chưa kịp ăn sáng, bị họ làm tức đến mức đường huyết hạ, tôi ngất luôn tại chỗ.

13

Lần nữa tỉnh lại, tôi bị tiếng khóc đánh thức.

Mơ màng, tôi cảm thấy ai đó đang nắm tay mình.

Chưa kịp mở mắt, người đó đã bắt đầu khóc lóc đầy ủy khuất.

Mang tâm trạng muốn xem trò vui, tôi quyết định giả vờ ngủ.

"Chị ơi, anh ta thật đáng chết!”

"Sao anh ta có thể để chị mệt đến vậy?”

"Em đã thích chị bao nhiêu năm, không dám tỏ tình, vậy mà tên khốn đó lại cướp mất chị.” 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.