Trong lòng rối bời, sau khi chia tay Lâm Duệ, tôi đến phòng nhạc để luyện đàn. Tuy nhiên, vừa ngồi vào vị trí quen thuộc, tôi đã nhớ đến những đêm Lương Dự từng chờ để đưa tôi về.
"Biết ngay là em ở đây mà."
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, người tôi vừa nghĩ đến lại xuất hiện ngay trước mặt.
Lương Dự đứng ngược sáng, tựa người vào cửa, nở nụ cười nhìn tôi. Anh từ từ tiến lại gần, hai tay nắm thành nắm đấm, hỏi tôi:
"Em muốn chọn tay nào?"
Trò chơi trẻ con như mọi khi. Tôi biết trong cả hai tay đều có kẹo, và đó đều là kẹo vị cam, vị mà tôi yêu thích nhất. Tôi chỉ đại một tay: "Tay này đi."
"Chúc mừng em, trúng một viên kẹo cam." Anh mở tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo cam.
Ánh nắng buổi trưa chiếu qua cửa sổ kính vào phòng nhạc, lá cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió. Lương Dự chen vào ngồi bên cạnh tôi, vô tình nhấn vài nốt trên phím đàn. Tôi bất giác tỉnh lại từ mạch suy nghĩ.
Viên kẹo cam chua ngọt kích thích vị giác của tôi. Hương vị quen thuộc như kéo tôi trở về những ngày hè ba năm cấp ba.
Đó là những ngày tôi và Lương Dự cùng nhau luyện đàn không kể ngày đêm.
Luyện đàn là một việc rất nhàm chán. Mỗi khi tôi muốn lười biếng, Lương Dự sẽ như ảo thuật, xuất hiện và đưa cho tôi một viên kẹo cam.
Thực ra không chỉ là kẹo, rất nhiều lần, khi tôi cần gì đó mà chưa kịp nói ra, Lương Dự đã tự động sắp xếp giúp tôi. Anh giống như một chú mèo máy Doraemon có chiếc túi không gian kỳ diệu vậy, luôn có mọi thứ trong túi bảo bối của mình.
Tôi đặt tay lên phím đàn. Không suy nghĩ gì, ngón tay tôi bắt đầu lướt trên những phím đen trắng, và Lương Dự cũng ăn ý hòa vào giai điệu.
Trong vài phút ngắn ngủi, chúng tôi không nói với nhau lời nào, chỉ đắm mình trong âm nhạc.
Giống như chúng tôi vẫn là đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt người khác, là cặp thanh mai trúc mã khiến bao người ngưỡng mộ. Và như thể Lương Dự chưa từng đơn phương xé bỏ lời hứa và làm tôi bẽ mặt trong bữa tiệc sinh nhật.
Khi bản nhạc kết thúc, những ký ức cũng đột ngột dừng lại. Giọng của Lương Dự trầm xuống:
"Nhiên Nhiên, xin lỗi em, ngày hôm đó anh không cố ý."
Tôi im lặng hồi lâu rồi hỏi:
"Tại sao nhất định phải là ngày hôm đó?"
"Vì anh…"
Tôi thở dài, đưa tay lên ngăn anh tiếp tục lúng túng.
Lý do thực ra cũng dễ đoán thôi. Ngày tiệc sinh nhật hôm đó, mọi người đều có mặt. Lương Dự biết rằng nếu âm thầm nói chuyện với cha mẹ, việc hủy hôn chắc chắn sẽ không được đồng ý. Mà nếu anh muốn đạt được kết quả mong muốn, anh phải làm lớn chuyện này lên, để đám cưới không thể diễn ra.
Rõ ràng, kế hoạch này rất thành công. Ngay cả khi hôm đó tôi không cầu xin bố mẹ, họ cũng sẽ không để tôi lấy anh nữa.
Dù là hôn nhân sắp đặt, nhưng tôi và Lương Dự không phải là cặp đôi oan gia ngõ hẹp. Ngược lại, chúng tôi hợp nhau ở mọi khía cạnh, thậm chí còn hiểu nhau đến độ mà không cần nói ra cũng sẽ biết đối phương đang nghĩ gì.
Bạn thân của tôi thường xuyên trêu chọc rằng họ đã phải ăn quá nhiều "cẩu lương" từ tôi và Lương Dự.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp. Mối quan hệ giữa tôi và Lương Dự chỉ còn thiếu một lớp màng mỏng để trở thành hiện thực. Nhưng rồi Hà Vận xuất hiện.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt của Lương Dự dần dần không còn dừng lại ở tôi nữa.
Anh bắt đầu chạy đi xa chỉ để mua loại trà sữa mà Hà Vận thích, và vào buổi tối, anh lén lút đưa cô ấy về ký túc xá. Đồ ăn vặt mà chú Lương gửi từ nước ngoài về, ngày trước Lương Dự luôn mang đến cho tôi như một bảo vật quý giá. Nhưng sau này, anh bắt đầu chọn trước vài hộp kẹo rồi mới mang đến cho tôi.
Lương Dự vốn không thích ăn kẹo. Mãi đến khi tôi nhìn thấy bao bì quen thuộc của những viên kẹo đó trong tay Hà Vận, tôi mới hiểu ra mọi chuyện.
Từng chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng rồi tôi và Lương Dự cứ thế mà xa cách dần trong những điều nhỏ nhặt đó.
Thấy tôi im lặng hồi lâu, Lương Dự lại nói: "Xin lỗi."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vẫn là dáng vẻ quen thuộc, chàng trai từng khiến tôi rung động. Nhưng trái tim anh giờ đã dành cho người khác, thậm chí vì người đó mà không còn để ý đến tình cảm bao năm qua giữa chúng tôi, cũng không quan tâm đến quan hệ thân thiết giữa hai gia đình.
Nếu anh thực sự không có tình cảm với tôi, suốt mười mấy năm qua, anh đã có vô số cơ hội để giữ khoảng cách với tôi, để nói rõ ràng với tôi. Và cũng có nhiều cách ôn hòa hơn để giải quyết chuyện hôn ước này.
Nhưng cuối cùng, anh lại chọn cách này, một cách quá quyết liệt, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của tôi.
Để tôi trở thành trò cười, làm đề tài bàn tán của người khác. Một câu nói nhẹ bẫng như thể ai cũng có thể thốt ra. Nhưng điều tôi luôn mong muốn là có thể xứng đáng với bản thân.
Tôi khẽ đáp lại: "Ừm", rồi hỏi:
"Anh có nghĩ rằng tôi sẽ nói không sao chứ?"
Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
"Lương Dự, từ nay về sau, nếu không có chuyện gì, đừng tìm tôi nữa."
Tôi lạnh lùng nói, "Chuyện này, tôi sẽ không tha thứ cho anh."
Con người phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình. Tính cách tôi vốn mềm mỏng, nhưng không phải là người để ai cũng có thể bắt nạt. Trước đây tôi vẫn còn giữ chút hy vọng, nhưng giờ thì đã đến lúc phải dứt khoát.
Sắc mặt Lương Dự trông khó coi:
"Thật sự phải như vậy sao? Chúng ta quen nhau đã lâu, tôi biết lần trước tôi hơi vội vàng, thực ra tôi cũng không muốn như vậy. Nhưng…"
"Không có nhưng gì cả."
Tôi hất tay anh ra và định rời đi, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
"Đợi đã. Thực ra hôm nay tôi đến đây là để xác nhận một việc."
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú,
"Vị trí trao đổi sinh viên, có phải là em đã làm gì đó để đẩy Hà Vận ra ngoài không?"
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.