Chương 1
Avatar Khung avatar
15333 Chữ

1

Tôi đang nhảy một cách hứng khởi thì nhìn thấy một anh chàng vừa đẹp trai vừa quyến rũ, liền cầm ly rượu chuẩn bị tán tỉnh với anh ta.

Bỗng dưng, một đội cảnh sát xông vào quán bar.

Người đứng đầu lên tiếng: “Quán bar này bị nghi ngờ có giao dịch trái phép, mọi người ở đây đều phải theo tôi về đồn để thẩm vấn.”

What?

Tôi ở nhà luôn là cô gái ngoan ngoãn, là người vợ tốt, cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra ngoài nhảy múa khi chồng đi công tác, lại đụng phải cảnh sát?

Tôi tiến đến trước mặt viên cảnh sát, van xin: “Cảnh sát ơi, tôi không làm gì cả, tôi cũng không dám làm, hãy thả tôi đi đi mà.”

Nếu để cho người đàn ông đó biết tôi đi nhảy nhót mà bị bắt vào đồn, không biết anh ấy cóđánh gẫy chân tôi không nữa!

Viên cảnh sát không động lòng: “Tất cả mọi người đều phải bị thẩm vấn mới có thể rời đi.”

Tôi: “......”
2

Tôi bị đưa về đồn, ngồi xổm như một tội phạm. Họ còn quay video, tôi chỉ biết ôm đầu che mặt. Trước đây, khi xem video khi cảnh sát làm việc, tôi thấy những người bị bắt đó thật xấu hổ, còn bị ghi hình nữa. Giờ tôi cũng thật sự bị quay video lại.

Nhưng tôi là vô tội mà! Chồng tôi là cảnh sát, tôi dám làm bậy sao?

“Có nhiều người như vậy, họ phạm tội gì vậy?”

Bỗng một giọng nói trầm ấm, quyến rũ như tiếng cello vang lên trong phòng thẩm vấn.

Tôi ngồi ở góc, nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn.

Trời ơi!

Chồng tôi!

Tôi hoảng hốt vội vàng cúi đầu, che chắn thật kỹ.

Tôi và Trầm Suyễn là bạn học từ cấp hai đến cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học, vì một số lý do và áp lực từ hai bên gia đình, chúng tôi đã nhanh chóng kết hôn.

Nói thật, tình cảm giữa chúng tôi cũng không sâu đậm, huống chi là một mối tình nồng nàn.

Thậm chí, mười ngày hay nửa tháng anh ấy cũng chỉ về nhà một lần, hoặc thậm chí lâu hơn.

Viên cảnh sát thẩm vấn nói với Trầm Suyễn: “Chúng tôi phát hiện quán bar Nhật Bản có hành vi không lành mạnh, hầu hết mọi người ở đó đều có nghi vấn, nên đã đưa tất cả họ đi thẩm vấn.”

Trầm Suyễn liếc nhìn xung quanh, có vẻ như không thấy tôi, rồi cầm đồ đi ra ngoài.
3

Tôi ngồi xổm ở góc cuối cùng, trong phòng thẩm vấn gần như đã vắng vẻ. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đồn cảnh sát, mà chồng tôi thì lại đang làm việc ở đây, vì vậy tâm trạng tôi rất căng thẳng.

Viên cảnh sát hỏi: “Cô tên gì?”

Tôi trả lời: “Đỗ Tử Đằng.”

Viên cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc: “Dù có đau bụng cũng phải bị thẩm vấn.”

Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy như mình đang giả vờ đau bụng. Tôi vội vàng giải thích: “Tôi nói tôi tên Đỗ Tử Đằng, 'Đằng' trong dây leo, 'Tử' trong màu tím!”

(* “Đỗ Tử Đằng” và “đau bụng” trong tiếng trung đều có chữ “子”, nên có lẽ cảnh sát nghe nhầm ở đây)

Cha tôi đã đặt cho tôi cái tên này với mong muốn hết sức ý nghĩa. Ông hy vọng tôi sẽ gặp được vận khí tốt, như dây leo vươn lên. Mặc dù có phần không được tốt lắm, nhưng cũng thể hiện ước muốn tôi có thể gặp gỡ những người có tiền tài và từ đó thăng tiến trong cuộc sống.

Viên cảnh sát cảm thấy ngượng ngùng, ho khan hai tiếng rồi hỏi tiếp: “Tại sao lại có mặt ở quán bar?”

Tôi nhanh chóng trình bày nỗi khổ của mình: “Anh cảnh sát ơi, tôi thật sự bị oan, tôi không làm gì sai cả. Tôi chỉ thấy ở nhà khó chịu, muốn ra ngoài nhảy múa một chút, mà đây là lần đầu tiên tôi đến quán bar.”

Việc bị bắt khi đến quán bar nhảy múa thật sự oan ức. Sau đó, trong lúc bị thẩm vấn, tôi cứ gọi “anh cảnh sát” để cầu xin nhanh chóng được ra ngoài, thì bất chợt, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Chồng tôi bước vào, cầm theo một tập hồ sơ. Khi hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau, cả hai đều ngạc nhiên.

Dù sao thì anh ấy cũng là một cảnh sát trưởng, không thể để lộ cảm xúc ra ngoài, rất nhanh chóng anh ấy đã khôi phục lại sắc mặt. Sau đó, anh ấy không nói gì, chỉ ngồi ở ghế bên cạnh, bình tĩnh lật hồ sơ.

Chồng tôi đang ngồi bên cạnh, tôi làm sao có thể bình tĩnh chấp nhận cuộc thẩm vấn trong hoàn cảnh này đây!

Tôi thầm nghi ngờ liệu anh ấy có cố tình ngồi bên cạnh tôi hay không, còn giả vờ như không biết gì cả. Trong khi viên cảnh sát thẩm vấn tôi, tôi cảm thấy như ngồi trên đống lửa, viên cảnh sát cũng không dám lớn tiếng nữa.

“Tên cha mẹ cô.”

“Cha, Đỗ Lượng, có nghĩa là vươn đến những điều tốt đẹp; mẹ, Hứa Như Ý, mọi sự đều như ý.”

“Còn gì nữa?”

“Tôi có chồng.”

Tôi liếc nhanh về phía đối diện, nhìn thấy người đó đang cúi đầu xem hồ sơ, hoàn toàn không chú ý đến tôi, chính là Trầm Suyễn.

“Tên là Trầm Suyễn.”

Hình như anh ấy sợ tôi làm cho anh ấy xấu hổ, nên không thèm nhìn tôi! Ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho tôi!

Viên cảnh sát hoàn toàn không ngờ người ngồi bên cạnh lại chính là chồng tôi, anh ta quay sang vỗ vai Trầm Suyễn và mỉm cười nói: “Chúngtôi có vị cảnh sát trưởng này, cũng tên là Trầm Suyễn.”

Tôi: “......”

Sau khoảng nửa giờ đồng hồ thẩm vấn, viên cảnh sát mỉm cười nói: “Cô gái nhỏ, khá thú vị đấy, được rồi, gọi người nhà của cô đến đón cô đi.”

Tôi lén lút liếc nhìn Trầm Suyễn và hỏi:

“Có thể không gọi không?”

Viên cảnh sát lập tức thay đổi sắc mặt, trước đó còn cười, giờ lạnh lùng hỏi lại:

“Cô nói như vậy có ý gì?”

Tôi gần như muốn khóc, nhìn sang Trầm Suyễn, nhẹ nhàng gọi: “Chồng à….”

Bởi vì tôi hoàn toàn không dám chắc trong tình huống như thế này, anh ấy có còn nhận tôi là vợ mình hay không. Hai viên cảnh sát đang thẩm vấn tôi ngay lập tức ngạc nhiên.

“Cảnh sát trưởng của chúng tôi, là chồng cô sao?” Trầm Suyễn để tập hồ sơ xuống, bình thản nói: “Ký tên đi.”

Và anh Trầm đây viết rõ ràng tên mình "Trầm Suyễn" vào hồ sơ của tôi.
4

Thực ra, tôi sợ nhất là vẻ bình tĩnh của Trầm Suyễn, giống như sự yên ả trước cơn bão.

Khi tôi rời khỏi đồn cảnh sát cùng anh ấy, tôi vội vàng nở một nụ cười nịnh nọt, “Chồng à, em có thể tự về nhà, hay là anh cứ tiếp tục làm việc đi, em sẽ không làm phiền anh đâu.”

Trầm Suyễn quay đầu nhìn về phía đồn cảnh sát, nói: “Em thậm chí còn rắc rối hơn cả họ.”

Tôi: “......”

Anh ấy lái xe đưa tôi về nhà. À, suýt nữa tôi quên, đây cũng là nhà của anh ấy. Trong xe, anh ấy không nói một lời nào, cũng không hỏi gì cả.

Tôi suy đoán có hai khả năng.

Thứ nhất, anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi, vì vậy những điều tốt xấu của tôi đều không liên quan đến anh ấy. Thứ hai, đây là dấu hiệu của cơn bão sắp đến.

Tôi hy vọng là khả năng thứ nhất.

Sau khi bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát, giờ tôi lại phải tiếp tục bị thẩm vấn ở nhà. Trầm Suyễn ngồi đối diện tôi, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, hỏi một cách lạnh lùng: “Bây giờ là ba giờ sáng, cho anh biết, mấy giờ em đi bar?”

Tôi khẽ đáp: “Mười giờ rưỡi.”

Tên chó này thường không về nhà, còn bắt tôi phải tuân thủ giờ giới nghiêm, tối 9 giờ rưỡi phải về nhà!

Trầm Suyễn nói: “Những gì anh nói, em không nhớ chút nào sao?”

Tôi có chút ấm ức, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi chính là vì nhớ lời anh ấy mà phải sống khổ sở như vậy!

Cưới nhau ba năm mà không công khai, giờ giới nghiêm 9 giờ rưỡi, không cho tôi đến những nơi đông người, đặc biệt là bar.

Cuộc hôn nhân này, tôi thà không cần!

Tôi bỗng đứng dậy, “Em muốn ly hôn!”

Anh nhìn tôi, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng, “Em nói gì?”

Tôi lại kiên quyết lặp lại hai từ đó.

“Ly hôn!”

Trầm Suyễn im lặng quan sát tôi, rồi đột ngột hỏi lại với vẻ nghi ngại: “Ngoài kia có con chó khác sao?”

Tôi gật đầu một cách dứt khoát, “Đúng! Chó con, chó sói, đủ loại chó!”

Anh ấy đứng dậy cười nhẹ, rõ ràng không tin lời tôi, giống như đang dỗ trẻ con, anh ấy xoa đầu tôi, “Đừng làm ầm lên, ngày mai anh sẽ dẫn em đi chơi.”

Tâm trạng tôi tốt lên một nửa, tôi ngẩng lên nhìn anh, “Anh nói thật chứ?”

Trầm Suyễn: “Ừ, anh nói thật.”

Trầm Suyễn chưa bao giờ cãi nhau với tôi, mỗi khi tôi tức giận, anh đều nhẹ nhàng dỗ dành, khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy mình như đang làm ầm lên vô lý.

Nhưng thực sự tôi rất dễ dỗ.

Dù sao thì tôi đã thầm thích anh ấy từ rất lâu.

Nếu không thì tôi cũng chẳng dễ dàng kết hôn như vậy, thậm chí ngay cả lễ cưới cũng không tổ chức.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.