Chương 1
Avatar Khung avatar
17349 Chữ

<01/04>

01.

Vừa đặt hành lý xuống ký túc xá, điện thoại đã vang lên tiếng ting ting.

Tôi nhìn thì thấy là tin nhắn nhóm, một người dùng ảnh đại diện bông sen với cái tên “Tuổi thanh xuân êm đềm” đã thêm tôi từ nhóm cựu học sinh, sau đó lại kéo tôi và ba người khác vào một nhóm riêng.

[Dì là mẹ của Trần Đình, từ hôm nay bốn đứa sẽ là bạn cùng phòng. Để đảm bảo bốn năm đại học của các cháu thật ý nghĩa, hãy tuân thủ nghiêm ngặt những điều lệ sau.]

Chưa kịp đọc hết dòng chữ ấy, bà lại gửi thêm vài điều luật.

[Thứ nhất, mỗi người mỗi ngày không được dùng điện thoại quá nửa tiếng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc học của Đình Đình.]

[Thứ hai, không được đu idol, trang điểm và ăn vặt trong ký túc xá, những thứ tà môn ngoại đạo này sẽ ảnh hưởng đến cả thể chất lẫn tinh thần, tạo nên phong trào xấu.]

[Thứ ba, tuyệt đối cấm yêu đương! Lên đại học là để học, ai vi phạm sẽ bị đuổi ra khỏi ký túc xá và báo cáo cho nhà trường biết!]

[Thứ tư…]


Đọc đến đây, tôi đã không thể kìm nén được cơn phẫn nộ trong lòng rồi.

Cho đến khi tôi đọc được điều cuối cùng.

[Thứ mười năm, tiền sinh hoạt phí hàng tháng gia đình các cháu gửi hãy thống nhất đưa cho dì giữ, dì phải giám sát chặt chẽ việc các cháu tiêu tiền, không để mấy đứa lầm đường lạc lối.]

[Dì là người từng trải, tất cả đều là vì muốn tốt cho mấy đứa thôi, mấy đứa cũng phải tự giác một chút nhé.]

Tôi suýt nữa thì phun hết nước ra ngoài.

Còn thu tiền sinh hoạt phí để giữ hộ nữa chứ, sao bà ấy không đi cướp luôn đi?

Thế là tôi trả lời lại trong nhóm: [Ngại quá, đây là trường học chứ không phải là nhóm chat gia đình nhà dì, trước khi nói chuyện phiền dì suy nghĩ kỹ một chút.]

Không ngờ mẹ Trần lại nhắn tin riêng cho tôi.

[Thẩm Oánh Oánh, ai cho phép cháu cãi lại dì ở trong nhóm? Mau xin lỗi ngay!]

Đáng lẽ ra tôi nên chặn bà ấy từ lâu rồi, nhưng nghĩ đến dù sao bà cũng là mẹ của bạn cùng phòng, nên tôi vẫn lịch sự trả lời.

[Dì à, cháu và nhà dì không bà con thân thích gì cả, nhưng dì nói chuyện cứ như thể cháu là con ở của nhà dì vậy. Mong dì tôn trọng bọn cháu, bọn cháu cũng sẽ tôn trọng con gái dì.]

Nói xong, mẹ Trần không trả lời tôi nữa.

Một lúc sau, hai bạn cùng phòng khác đến.

Một cô bạn cùng phòng tên Bạch Mẫn lặng lẽ kéo tôi sang một bên.

“Thẩm Oánh Oánh, tớ nói cho cậu biết, đừng chọc vào hai mẹ con kia, đúng là bệnh thần kinh. Vừa nãy ở dưới lầu, chỉ vì Trần Đình nhìn một bạn nam lâu hơn hai giây mà mẹ cô ấy đã xông lên mắng bạn nam kia là lưu manh, giọng to lắm, làm bạn nam kia tức giận đến đỏ mặt tía tai.”

Tôi ngạc nhiên: “Giáo viên hướng dẫn không quản sao?”

Cô bạn cùng phòng khác tên Na Na lắc đầu: “Mẹ Trần Đình nói bà ấy có quan hệ với người này người kia trong trường nên mọi người xung quanh đều im thin thít.”

“Vậy những quy tắc bà ấy đặt ra trong nhóm, chẳng lẽ các cậu định làm theo à?”

Tôi vừa hỏi xong, hai cô bạn cùng phòng đều im lặng.

Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, hai mẹ con kia xách theo lỉnh kỉnh đồ đạc bước vào.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Trần Đình, thấy cô ấy lớn lên vừa đen nhẻm vừa gầy gò, luôn rụt rè mà cúi gằm mặt, mắt liếc ngang liếc dọc.

Còn mẹ Trần Đình thì người vừa thấp vừa mập, mặt mày cau có, nhìn ai cũng mang theo vẻ dò xét.

Hai mẹ con bước vào từ đầu đến cuối không có một lời chào hỏi xã giao.

Mẹ Trần Đình bắt đầu quan sát chúng tôi.

“Ai là Thẩm Oánh Oánh?”

Tôi hơi nhếch cằm.

Bà ấy khó chịu nói: “Ra là cháu, cô nhớ kỹ cháu rồi. Những hành vi vô giáo dục trong nhóm chat của cháu, cô sẽ không so đo nữa, từ bây giờ trở đi những quy tắc cô đặt ra, các cháu phải tuân thủ nghiêm chỉnh, nếu không cuộc đời các cháu sẽ bị hủy hoại!”

Bà ấy lại hỏi tôi: “Tiền sinh hoạt phí của cháu mỗi tháng bao nhiêu?”

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định trả lời thành thật.

“Khoảng mười nghìn tệ.”

Mẹ Trần Đình trợn tròn mắt: “Mười nghìn tệ? Bố mẹ cháu bị điên rồi à, cháu là sinh viên, một tháng cho mười nghìn tiền sinh hoạt phí chẳng khác nào hại con mình cả! Mau nộp tiền sinh hoạt phí cho cô, cô giữ, mỗi ngày cháu muốn tiêu bao nhiêu thì phải đến xin phép cô.”

Nghe những lời vô lý này, lần này tôi quyết định phản kháng.

Nếu không, bà ấy sẽ được nước lấn tới.

Vì vậy, tôi gọi ngay hai suất tôm hùm đất sốt tỏi và gà rán ngay trước mặt bà ấy, còn tặng quà cho các bạn cùng phòng là mỹ phẩm tôi mua online nữa.

Ngoại trừ Trần Đình, mọi người đều có phần.

Bạch Mẫn và Na Na nhìn thấy tôm hùm đất và mỹ phẩm thì mắt sáng lên, hai người họ vây quanh tôi cảm ơn rối rít.

Trần Đình thèm thuồng nhìn, cô ấy rất muốn lại gần nói chuyện nhưng lại không dám.

Chỉ có mẹ Trần trừng mắt chỉ vào tôi: “Ai cho cháu mang mấy thứ rác rưởi này vào phòng ngủ, mau vứt đi cho cô!”

Tôi thản nhiên nói: “Cháu tiêu tiền của mình mua đồ cháu thích, làm quen thân thiết với bạn cùng phòng khi mới nhập học cũng là gia phong nhà cháu, cô không thích xem thì đừng xem, không ai ép cô cả.”

Bà ấy tức đến xoa ngực: “Đây là cháu đang xúi giục chúng nó hư hỏng!”

Tôi mỉm cười: “Cháu nào có xúi giục, hư hay không là do trời sinh, cô lo lắng con gái mình hư hỏng như vậy là không tin tưởng cô ấy đến mức nào vậy ạ?”

Mẹ Trần Đình tiếp tục cãi: “Cháu biết chỗ dựa của cô là ai không? Không nghe lời cô, coi chừng cô cho cháu bị kỷ luật đấy!”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Cô cứ đi tìm chỗ dựa của cô đi, cháu đâu có vi phạm nội quy nhà trường, nhà trường làm gì được cháu nào?”

Bà ấy cãi không lại tôi, tức giận đến mức định giơ tay đánh tôi.

Ngay lập tức, hai bạn cùng phòng bên cạnh đã giơ điện thoại lên quay phim lại.

“Dì ơi, nếu dì đánh người, bọn cháu sẽ báo cảnh sát và báo cáo lên trường, để con gái dì bị kỷ luật đấy!”



2

Mẹ của Trần Đình khựng lại, cuối cùng đành rụt tay về với vẻ hậm hực.

Rốt cuộc, bà ấy vẫn quan tâm đến tương lai của con gái mình hơn.

Vòng đấu đầu tiên, tôi đã chiến thắng vang dội.

Ngay lúc đó, cô quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng ồn bèn đến kiểm tra tình hình.

Chúng tôi kể lại mọi chuyện, cô quản lý lập tức yêu cầu mẹ của Trần Đình rời đi.

Bà ấy vừa chửi bới vừa bước ra ngoài, trước khi đi còn quay lại lườm tôi một cái đầy ác ý, khiến tôi bất giác cảm thấy lo lắng, quyết định phải cảnh giác hơn.

Sau khi bà ấy đi, tôi kéo hai bạn cùng phòng ngồi xuống ăn tôm hùm và gà rán, cùng nhau trò chuyện về cuộc sống đại học mà chúng tôi mong ước.

Trong suốt thời gian đó, Trần Đình bị cô lập ở một góc tường, lặng lẽ thu dọn đồ đạc một mình.

Không phải tôi cố ý muốn cô lập cô ấy, mà chỉ vì tôi không muốn chuốc rắc rối vào mình.

Với một người mẹ độc đoán như vậy, nếu lỡ đồ của tôi cho Trần Đình dùng mà xảy ra chuyện, chắc chắn bà ấy sẽ lôi tôi ra để "xé xác".

Sau bữa ăn, tôi và hai bạn cùng phòng là Bạch Mẫn và Na Na đã nhanh chóng thân thiết.

Chỉ có Trần Đình vẫn là ngoại lệ.

Nhận ra rằng cuộc sống ký túc xá sau này có thể không yên ổn, tôi quyết định phải đề phòng trước.

Tôi lắp đặt camera ở bàn học và kệ đồ đối diện giường mình để tránh bất trắc.

Và thực tế chứng minh, tôi đã làm đúng.

Tuần thứ hai sau khi khai giảng, vừa tan học trở về ký túc xá, tôi thấy giường của mình đầy mảnh vữa rơi từ tường.

Tấm poster tôi dán trên tường biến mất, chiếc máy tính mới và gương trang điểm hot trend trên bàn cũng không còn.

Không chần chừ, tôi lập tức mở camera xem lại.

Kẻ gây án xuất hiện rõ ràng trong video – chính là mẹ của Trần Đình.

Bà ấy vừa lấy đồ của tôi vừa lẩm bẩm:

“Mấy thứ này toàn là đồ hại người, nhất định không thể để nó làm hỏng Đình Đình.”

Tôi báo cảnh sát ngay lập tức.

Khi biết tin, giảng viên phụ trách đã đến và trách móc tôi:

“Em nên báo cho thầy trước, chứ không phải tự ý báo cảnh sát làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.”

Tôi lạnh lùng đưa video cho giảng viên xem:

“Thầy xem, chuyện này em nên báo thầy kiểu gì? Mẹ của bạn cùng phòng đã tự ý vào ký túc xá, còn lấy đồ của em. Đây rõ ràng là hành vi trộm cắp.”

“Chiếc máy tính của em trị giá hai vạn tệ, theo luật chỉ cần giá trị tài sản bị mất vượt quá bốn nghìn tệ là có thể lập án. Em không báo cảnh sát thì chẳng lẽ đợi trường cử người đi bắt kẻ trộm?”

Giảng viên thay đổi sắc mặt, trước mặt cảnh sát không thể nổi giận, đành liên hệ với Trần Đình và mẹ cô ấy.

Không lâu sau, hai mẹ con đến.

Thấy cảnh sát, sắc mặt mẹ Trần Đình lập tức biến đổi.

“Cô bị điên à? Chuyện nhỏ như thế mà cũng báo cảnh sát?”

Câu nói đó chẳng khác nào tự thú.

Tôi hỏi thẳng:

“Bác Trần, bác lấy đồ của cháu, trong video ghi lại rõ ràng, bác giải thích thế nào đây?”

Bà ấy nghiến răng:

“Ăn nói cho đàng hoàng! Tôi chỉ cất đồ giúp cô, đợi cô tốt nghiệp đại học sẽ trả lại!”

Tôi nhìn giảng viên với vẻ bất lực.

Giảng viên nghiêm khắc khiển trách bà Trần, nói rằng người không thuộc trường tự ý xâm nhập ký túc xá là vi phạm quy định, nếu không trả lại đồ và viết kiểm điểm, Trần Đình sẽ bị xử lý kỷ luật.

Mẹ Trần sợ hãi, nhưng vẫn khăng khăng mình không sai.

Đúng lúc đó, Na Na và Bạch Mẫn đến.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.