18.
Sau khi tôi đi, mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại.
Tôi không trả lời một lần nào.
Sau đó, bà ấy bắt đầu nhắn tin cho tôi.
"Con thi tốt như vậy, mẹ vui lắm. Mẹ tổ chức cho con một buổi tiệc chúc mừng nhé."
"Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, người một nhà nào có thù qua đêm, con không thể vui vẻ ở chung với chị gái con sao? Đều là học ở Bắc Kinh, có thể chăm sóc lẫn nhau mà."
Tôi luôn biết rằng trong nhà của chúng tôi, tình yêu của cha mẹ tôi là có điều kiện.
Ai giỏi hơn, ai có thể khiến họ tự hào hơn, đem về nhiều vinh quang hơn thì sẽ được họ yêu thích hơn.
Khi ba tôi vì sự nghiệp của ông ta mà lựa chọn lén lút hòa giải với Giang Xuyên, khi mẹ tôi im lặng đồng ý, tôi đã không còn mong mỏi tình thương của họ nữa rồi.
Kỳ nghỉ hè này, tôi vẫn cực kì bận rộn.
Bận rộn viết sách, bận rộn nghiên cứu mã và thuật toán.
Chuyên ngành đại học của tôi đăng ký là máy tính.
Tiến bộ khoa học kỹ thuật, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thật sự có thể thay đổi vận mệnh.
Một ngày trước khi khai giảng, tôi đã từ biệt Phương Gia Ngọc tại sân bay.
Cậu ấy gắt gao ôm tôi:
"Tiểu Huỳnh tớ luyến tiếc cậu quá, đợi học quân sự xong tớ sẽ đi Bắc Kinh tìm cậu chơi nha!"
Kết quả là, sau khi tôi đến Bắc Kinh, tôi phát hiện ra ... làm thế nào cũng có thể ngẫu nhiên gặp được Phương Gia Triều.
"Đây là nơi huấn luyện quân sự của trường chúng em, anh ở chỗ này làm gì thế?"
Anh buộc tóc dài sau đầu, ôm một thùng nước, nhìn tôi cười:
"Công ty anh tài trợ cho sinh viên khoá này, anh đến xem."
"Vậy cần một ông chủ như anh tự mình bê nước sao?"
"Được rồi."
Anh bỏ thùng nước xuống, bóc một chai ra đưa cho tôi:
"Nghe nói vị tiểu thiếu gia Giang Xuyên ở nước ngoài vẫn liên hệ với người ở đây, không muốn cho em được thoải mái."
"Anh đến xem xem có ai làm khó dễ em hay không."
Tôi im lặng một lúc, vặn chai nước uống hai ngụm, sau đó trở về tiếp tục huấn luyện.
Phương Gia Triều rất kiên nhẫn đứng ở bên cạnh sân chờ tôi, cho đến khi huấn luyện hôm nay kết thúc.
Lúc trước tôi từng hỏi Phương Gia Ngọc, anh trai cậu ấy rốt cuộc làm gì.
"Hình như mở công ty ở Bắc Kinh... Thật ra tớ cũng không rõ lắm, anh trai tớ rất ít khi về nhà."
"Khi còn bé anh ấy luôn khóc, nói có thể nhìn thấy rất nhiều sợi tơ đỏ như máu trên người người khác. Mẹ tớ quá bận rộn nên đã đưa anh ấy đến viện dưỡng lão tư nhân ở hai năm."
"Có một nam y tá trong đó ngược đãi anh ấy."
"Thế nên quan hệ của anh ấy và mẹ tớ không tốt, cũng không thân cận với tớ. Tiểu Huỳnh, hình như cậu là người đầu tiên anh ấy chủ động tiếp xúc nha."
......
Nghĩ tới đây, tôi hỏi:
"Anh luôn tới tìm em, lúc trước còn giúp em mắng Khương Nguyệt... Rốt cuộc có mục đích gì?"
"Mục đích?"
Anh híp mắt nở nụ cười:
"Nếu như phải có mục đích thì —"
"Tận mắt nhìn thấy một người tự viết lại vận mệnh của bản thân, không phải rất thú vị sao?"
19.
Bốn năm đại học của tôi bận rộn đến nỗi hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngoài các lớp học và các thuật toán nghiên cứu chuyên sâu, tôi cũng xuất bản tiểu thuyết trên hai tạp chí hàng tháng nổi tiếng nhất trong nước.
Một là tạp chí khoa học viễn tưởng.
Một là tạp chí văn học truyền thống.
Rất thú vị, văn học thể loại khoa học viễn tưởng và văn học truyền thống có thể được cùng một người viết ra.
Càng học càng nhiều, tôi càng cảm thấy trong lòng giống như có một ngọn lửa, đốt đến tư duy đều cuồn cuộn biến thành nước sôi, bốc hơi ra vô số cảm hứng đặc sắc khác nhau.
Đây là điều mà Khương Nguyệt vĩnh viễn không cách nào lấy đi từ tôi.
Tôi có một lượng lớn các độc giả tuyệt vời, thực sự đánh giá cao khả năng của tôi.
Thế nhưng so với Khương Nguyệt, việc tôi lấy được hết thảy dường như không đáng nhắc tới.
Giang Xuyên vì chị ta mà về nước sớm.
Dưới sự giúp đỡ toàn lực của nhà họ Giang, công ty chị ta sáng lập rất nhanh đã kéo được nhiều khoản tài chính, thuận lợi phát triển. Mới hai mươi ba tuổi, giá trị tài sản đã lên tới mấy tỷ.
Quan hệ của Khương Nguyệt và Giang Xuyên cũng coi như đi vào quỹ đạo.
Buổi chiều hôm đó, tôi từ thư viện đi ra, thế nhưng gặp được Chu Hoài.
Mặc dù học chung trường nhưng đại học Bắc Kinh thực sự quá lớn.
Anh ta luôn chạy theo sau lưng Khương Nguyệt nên chúng tôi hiếm khi gặp nhau.
Vẻ mặt tôi bình tĩnh, đang định bước qua thì anh ta gọi tôi.
"Tiểu Huỳnh, anh muốn nói chuyện với em."
Tôi cười trào phúng:
"Chúng ta có gì để nói?"
Anh ta lấy ra cuốn sách "Choáng váng vũ trụ" mà tôi đã viết từ túi của mình rồi nói xin lỗi, nói trước đây anh ta đã hiểu lầm tôi.
"Trong này có một chi tiết, là cảm hứng mà trước đó em đã nói với anh, đây là do em viết phải không?"
"Cho nên, những tác phẩm lúc trước bị nói là sao chép và gian lận, cũng đều là do em tự viết?"
"Vì sao em không giải thích?"
Hai tay tôi khoanh trước ngực, nhìn anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười:
"Tôi không giải thích ư?"
"Tôi nói với anh bao nhiêu lần, là anh trước nay chưa từng tin tưởng."
"Chu Hoài, anh quá rẻ mạt."
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt lại một lần nữa xuất hiện sự mê mang.
Nhưng tôi không có thời gian để ý đến nó, xe của Phương Gia Triều đang đỗ ở ngoài cổng trường chờ tôi.
Anh nói sẽ đưa tôi đến gặp một người.
Kết quả, anh đưa tôi đến nhà họ Giang, cũng chính là nhà của Giang Xuyên.
Tôi nhíu mày:
"Anh đừng nói anh về phe tên khốn Giang Xuyên kia nhé?"
"Nó xứng sao?"
Anh cười khẽ một tiếng:
"Là độc giả của em muốn gặp em."
Tôi đi theo anh vào, vừa lên cầu thang đã thấy một người phụ nữ ngồi trên xe lăn mỉm cười với tôi.
"Khương Huỳnh lão sư, tôi tên là Giang Đài Tuyết, là chị gái cùng cha khác mẹ của Giang Xuyên."
20.
"Em trai này của tôi, là cháu trai duy nhất trong thế hệ này."
"Nó bị người trong nhà nuông chiều đến hư hỏng."
"Rõ ràng ngậm thìa vàng sinh ra nhưng hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ khinh thường làm bạn với giới hào môn, kiêu ngạo ngang ngược, đúng là làm cho người ta chán ghét."
Cô ấy nhâm nhi một ngụm rượu vang đỏ, cười nói:
"Là chị gái của nó, có phải tôi nên dạy dỗ nó một chút không?"
Tôi nhìn cô ấy, cố gắng tìm kiếm thông tin về Giang Đài Tuyết từ trong ký ức của giấc mơ kia.
Thế nhưng sau cùng chỉ có thể nhớ ra một câu.
"Trong quá trình Giang Xuyên thừa kế nhà họ Giang, chị gái cùng cha khác mẹ của hắn mấy lần cản trở hãm hại, cuối cùng vì tội kinh tế mà bị tống vào tù."
Giang Đài Tuyết nói, nhà họ Giang trước đây chủ yếu kinh doanh công nghiệp. Thế nhưng giờ đây cô ấy muốn tiến vào ngành công nghiệp giải trí.
"Khương Huỳnh lão sư, tôi là độc giả của cô, cũng là một thương nhân."
"Tôi nhờ người tìm cô là để nói với cô về vấn đề bản quyền của Vũ Trụ Choáng Váng và Tiết Khí."
"Tôi nghĩ, chính cô hẳn là cũng rất rõ ràng, tiềm lực của hai IP này của cô lớn bao nhiêu chứ?"
Giang Đài Tuyết vẻ mặt thành khẩn nhìn tôi:
"Giao cho tôi, tôi có thể hứa, nhất định giúp cô tạo ra một đế quốc tác phẩm thuộc về cô."
Tôi im lặng.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên rất nhiều ý niệm.
Đây có phải một cái bẫy không?
Là Giang Xuyên thông qua người trong nhà đặt bẫy cho tôi?
Khương Nguyệt có tham gia hay không?
"Tôi còn biết, Giang Xuyên và chị gái Khương Nguyệt của cô hợp tác sáng lập công ty kia, trước mắt đang sử dụng hệ thống quản lý do cô tham gia phát triển thuật toán."
Cô ấy đột nhiên mở miệng:
"Cô một mực tìm bằng chứng, muốn lật đổ bọn họ đúng không?"
"Trong chuyện này, tôi có thể hỗ trợ."
Giang Đài Tuyết quan sát vẻ mặt của tôi, cười cười bổ sung:
"Tôi sẽ chen chân vào công ty của họ."
21.
Tôi đã bán bản quyền cho Giang Đài Tuyết.
Để giúp IP tạo tiếng tăm, cô ấy đã sắp xếp cho tôi một cuộc phỏng vấn sáng tạo, mua cả hot search.
Khương Nguyệt chắc chắn đã nhìn thấy.
Vì thế, chuyện thành tích của tôi trong cuộc thi sáng tác năm đó bị huỷ bỏ cũng theo sau leo nhanh lên hot search.
Còn có bạn học lúc trước ở trường trung học đứng ra, chứng minh tôi trộm bài thi, gian lận trong kỳ thi. Nói nhân phẩm của tôi bại hoại đến cực điểm.
"Có khi hai quyển sách này cũng là đạo văn đó."
"Loại người nhân phẩm bại hoại này còn không biết xấu hổ thổi phồng mình là tiểu thuyết gia thiên tài nữa chứ!"
"Tẩy chay tác phẩm của cô ta!"
Dư luận tiêu cực gây xôn xao lên đến đỉnh điểm.
Phương Gia Ngọc gọi điện thoại cho tôi, kể rằng cậu ấy đã đại chiến với người khác trên mạng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng đối phương bị cậu ấy mắng đến mức xoá bình luận.
"Không riêng gì tớ, mà còn là bạn học của cả lớp tớ."
Cậu ấy nói:
"Tớ và tất cả mọi người đều không ngừng spam, chúng tớ đều thích sách của cậu, tin rằng cậu không phải là người như tin đồn nói."
"Tiểu Huỳnh, tớ sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu."
Trái tim tôi, lập tức được lấp đầy bởi sự ấm áp.
"Cậu đừng cãi nhau với người khác nữa."
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Dư luận sẽ sớm đảo ngược thôi."
Suy đoán "tác phẩm mới của Khương Huỳnh là do chị gái cô viết thay" gây xôn xao nhất.
Giang Xuyên thừa thắng xông lên, trong một chương trình giải trí nổi tiếng, sắp xếp một giáo sư của đại học Bắc Kinh nghiên cứu về văn học đương đại đến, để bà đọc sách của Khương Nguyệt.
"Khương Nguyệt mười ba tuổi đã viết ra "Năm tháng", bút lực tuy rằng còn non nớt, nhưng đúng thực có điểm
tương tự với văn phong của Tiết Khí."
"Cho nên, không loại trừ khả năng là cùng một tác giả."
Ống kính chiếu đến Khương Nguyệt ở hàng ghế đầu.
Chị ta đúng lúc lộ ra vẻ mặt cười gượng như muốn khóc, khiến cho người ta thương tiếc.
"Thế nhưng, so sánh với "Vũ Trụ Choáng váng", còn có rất nhiều tác phẩm cũ trước đó, tôi càng nghiêng về phía tác giả của ba quyển sách này đều là Khương Huỳnh hơn."
Trong tiếng ồn ào của toàn trường, giọng nói của bà ấy vẫn bình tĩnh như trước:
"Khương Huỳnh là học sinh đại học Bắc Kinh, em ấy từng tham gia khóa học tự chọn của tôi."
"Tôi tận mắt nhìn thấy, trong thời gian ngắn em ấy có thể sáng tác ra tác phẩm tuyệt đẹp cỡ nào."
"Cho nên, nhiều năm trước, phong ba của cuộc thi sáng tác kia nói không chừng còn có sự tình bị ẩn giấu."
Trước khi bắt đầu tạo thế cho hot search, Phương Gia Triều đã đề nghị chúng tôi.
"Tin tức trực tiếp đưa ra rất khó tạo được độ hot lâu dài."
"Cho nên tốt nhất là có thể tạo ra một hồi phong ba."
"Mọi người thích xem drama, chị em tranh đấu, thiên tài ngã xuống khỏi thần đàn, hai cấp đảo ngược —— chúng ta đều phải thỏa mãn bọn họ."
"Khi phát hiện chính mình trách sai cho bên chính nghĩa kia tất nhiên sẽ áy náy, sẽ chuyển hóa thành hận ý đối với thủ phạm."
Anh nói đúng.
Danh tiếng của Khương Nguyệt rơi xuống đáy, thậm chí giá cổ phiếu của công ty cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Khu vực bình luận của tài khoản chị ta trên mạng tràn ngập chửi rủa.
Từ khi sinh ra, chị ta luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải chịu đựng những tủi thân như vậy.
Vì thế chị ta đem hết thảy đổ lên đầu Giang Xuyên.
Bọn họ cãi nhau một trận, náo loạn đến mức suýt nữa chia tay.
Mà tôi bởi vì thức đêm lâu ngày dẫn đến mất ngủ, bị Phương Gia Ngọc đến Bắc Kinh ép đi khám bác sĩ.
Thật sự không nghĩ tới sẽ gặp Giang Xuyên ở đó.
Hắn nhuộm tóc về màu đen, thiếu niên từng kiêu căng ngạo mạn trước mặt tôi nhìn thấy tôi, thế nhưng sửng sốt một chút.
Tôi không để ý tới Giang Xuyên, Phương Gia Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, kéo tôi vào tìm bác sĩ.
"Khương Huỳnh."
Hắn mở miệng sau lưng tôi, giọng nói khàn khàn, xen lẫn một sự yếu ớt không biết từ đâu mà đến.
"Có phải là xảy ra sai lầm gì không?"
"Tôi nói với bác sĩ, gần đây tôi luôn nằm mơ, người đoạt quán quân trong mơ là cô, người tôi thích cũng là cô."
"Trong mơ căn bản không có Khương Nguyệt."
Nực cười quá.
Khi tôi đã hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện ban đầu và mạnh mẽ đi theo con đường riêng của mình thì hào quang nữ chính của Khương Nguyệt cũng dần dần phai nhạt.
Đầu tiên là Chu Hoài, sau đó là Giang Xuyên.
Thậm chí tối qua, ngay cả mẹ tôi cũng gọi điện thoại, khóc lóc xin lỗi tôi.
Tuy nhiên, có ích gì đâu?
Những gì tôi muốn chưa bao giờ là một lời thú tội muộn màng sau khi họ gây ra vô số tổn thương cho tôi.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
22.
Mùa xuân năm sau, một bộ phim khoa học viễn tưởng được chuyển thể từ "Vũ trụ choáng váng" đã phát hành.
Trong một tháng, bộ phim ấy thu về 60 tỷ.
Khả năng đầu tư của Giang Đài Tuyết đã giành được quyền thừa kế nhà họ Giang về cho cô.
Huống chi lúc này Giang Xuyên đã trở nên vô cùng suy sụp.
Sau khi hắn và Khương Nguyệt chia tay, Khương Nguyệt lập tức đá hắn ra khỏi công ty.
Giống như là vào lúc này, tiểu thiếu gia ngày nào mới ý thức được rằng mặt trăng không nhiễm bụi bặm trong mắt hắn, thật ra là một người ích kỷ đến nhường nào.
Hắn bắt đầu uống rượu, say rượu chạy đến tìm tôi.
"Khương Huỳnh, anh nhận lầm người rồi, người anh thích phải là em mới đúng. Những cuốn sách kia đều là em viết..."
Hắn say khướt, còn còn chưa nói xong đã bị người của Giang Đài Tuyết lôi trở về.
Cô ấy hiện giờ đã là người nắm quyền của nhà họ Giang.
Tôi và cô ấy cũng trở thành bạn bè khá thân thiết.
Lúc chơi cờ, cô đặt xuống một quân đen, đột nhiên mở miệng:
"Đến lúc thu lưới rồi."
Công ty của Khương Nguyệt, trong một đêm bỗng nổ mìn.
Việc chị ta nuốt tiền của nhà đầu tư, âm thầm chuyển vào tài khoản cá nhân của mình đã bị phơi bày.
5 năm trốn thuế lên tới 1 tỷ đồng.
Thế nhưng so với chuyện phía sau, chuyện đó vẫn chưa tính là nghiêm trọng.
Sau khi đá Giang Xuyên ra khỏi công ty, không có nguồn lực, không đủ đầu óc kinh doanh, cốt truyện đã đi đến một phần chị ta không rõ.
Trông thấy tiền vốn sắp không chịu nổi ——
Chị ta đã nhận được tài trợ từ một công ty nước ngoài.
Ý định kiểm soát thị trường tài chính trong nước.
Sau khi tin tức được tung ra, chị ta tự biết mình không còn đường lui, vì thế kéo Giang Xuyên đã đá ra ngoài vào cùng, muốn đồng quy vu tận với hắn.
Cuối cùng, Khương Nguyệt bị kết án tử hình.
Giang Xuyên vào tù vì phạm tội kinh tế.
Nhưng năm thứ hai lãnh án, hắn bỗng đứt tay gãy chân, thê thảm chết trong tù.
Mà tôi gặp lại Chu Hoài tại một hội nghị chuyên đề.
Anh ta gầy hẳn đi, khuôn mặt tiều tuỵ, hầu như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Rất xin lỗi, Tiểu Huỳnh, thật sự xin lỗi..."
Nếu Giang Xuyên có thể dần dần thức tỉnh, nhận ra tất cả sai lầm.
Chắc hẳn anh ta cũng thế.
Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn anh ta:
"Thật ra, Chu Hoài, khi chúng ta còn ở bên nhau, tôi đã thật sự thích anh."
Chỉ vì những lời này, anh ta không thể đi ra ngoài.
Sau đó nghe người ta nói, tinh thần anh ta dần dần có chút bất ổn.
Tuy nhiên, nó chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Lễ tốt nghiệp đại học của tôi, Phương Gia Ngọc và anh trai cậu ấy đến chúc mừng, sau đó vui vẻ đến độ uống say, được bạn trai đón về.
Trong xe chỉ còn lại tôi và Phương Gia Triều.
Anh không uống rượu, tay đặt trên vô lăng, nghiêng đầu cười với tôi:
"Nói thật, anh không nghĩ em có thể làm được như vậy."
Dưới ánh đèn xe mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp của anh giống như có sức quyến rũ mê hoặc lòng người.
Tôi lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn anh:
"Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ em."
"Em nên cảm ơn sự nỗ lực của mình."
"Anh có thể nhìn thấy dòng số phận của tất cả mọi người, nhưng chỉ có em là không giống với những người khác."
"Bị lấy đi tất cả vẫn có thể đứng lên, Khương Huỳnh, em rất giỏi."
"Gia Ngọc nói anh chưa bao giờ khen ai cả."
"Ừ, bởi vì anh chướng mắt tất cả mọi thứ trên thế giới này."
Anh nở nụ cười, trong giọng nói đè thấp có thêm ý tứ dụ dỗ:
"Em là ngoại lệ duy nhất."
"Có muốn yêu đương với anh không?"
Thành thật mà nói, anh ấy sử dụng khuôn mặt này, dùng giọng điệu như thế tỏ tình.
Đúng là rất hấp dẫn.
Nhưng tôi đã từ chối.
"Em có chút sợ anh, bởi vì anh có thể nhìn thấy chuyện người khác không nhìn thấy."
Tôi thẳng thắn nói:
"Hơn nữa hiện tại em đã hiểu rồi."
"Tác phẩm của em thuộc về em, tư duy của em, số tiền em kiếm được cũng sẽ không bao giờ phản bội em, nhưng tình yêu là người khác cho, vì vậy bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi."
Anh nhướng mày:
"Em không tin anh sẽ vẫn yêu em sao?"
Tôi chân thành trả lời:
"Không tin."
Phương Gia Triều bật cười:
"Thật ra anh cũng không tin."
Sau này nhớ về ngày hôm đó, tôi hỏi lại anh câu hỏi cũ:
"Bây giờ anh còn nhìn thấy số phận của em không, nó trông thế nào vậy?"
"Vận mệnh của em cầm bút rơi chữ, từng chữ thành sách."
Anh nói:
"Khương Huỳnh, em đang tự viết lên cuộc sống của em."
"Chúc mừng em."
10 năm sau.
Khi tôi đại diện cho văn học của đất nước tôi, đứng trên bục nhận giải thưởng văn học cao nhất thế giới, cầm chiếc cúp rồi nhớ lại nhiều năm qua.
Mới giật mình phát hiện bản thân không biết từ khi nào, đã từ trong cơn ác mộng tối tăm kia đi ra.
Bữa tiệc mừng buổi tối, là Phương Gia Ngọc tổ chức cho tôi.
Khi máy ảnh phỏng vấn quay về phía tôi, tôi cầm ly rượu, suy nghĩ một chút.
"Cả cuộc đời tôi có thể chưa chạm tới đỉnh cao nhất của văn học."
"Nhưng chỉ cần có một cây bút, tôi sẽ không ngừng sáng tạo."
"Bộ não con người, suy nghĩ, tư duy có thể tạo ra hàng ngàn khả năng."
"Cho nên —— kính văn tự, kính sáng tác, kính văn học."
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.